(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Tới rồi."
Bây giờ hắn chỉ là một tài xế.
Lý Duật yên lặng than thở.
Tình hình khách sạn ở thành phố H khá phức tạp, không giống ở địa điểm quay phim mà hắn có thể tùy ý khống chế, không cần lo lắng bị theo dõi bị chụp được, khách sạn ở nơi này trong tối ngoài sáng không biết có bao nhiêu camera, khó lòng phòng bị, bọn họ không có cách nào một mình thân thiết với Dao Dao.
Hắn đương nhiên hy vọng Dao Dao đi đến ở chỗ của hắn, nhưng nếu bị paparazzi theo dõi chụp được, đối với tình hình bây giờ hoặc đối với Dao Dao đều không tốt. Hắn cũng muốn ở khách sạn nhưng hắn không tin tưởng thân thể của mình lắm.
Biết rõ cô ở gần sát bên cạnh lại không thể chạm vào cô, không thể ôm cô.
Hắn làm không được. Dựa trên điểm này, đúng là không bằng Đàn Hoa.
Nhìn theo Dao Dao đi vào khách sạn, Lý Duật một lần nữa khởi động xe.
Đàn Hoa ở phía sau lướt điện thoại, tìm đọc phản ứng của cư dân mạng đối với một loạt tin tức ngày hôm nay.
Lúc tối,《Nguyệt Chi Âm》và Dịch Dao đều lên hotsearch, đoạn clip Dịch Dao múa kiếm trước đó và những bức ảnh chưa qua chỉnh sửa cũng được đăng tải, thu hút vô số người hâm mộ.
Những bức ảnh của An Kinh Vĩ và Dịch Dao bị tung lên mạng lúc sáng đã được xử lý hoàn toàn sạch sẽ, bởi vì không chỉ có bọn họ muốn rửa sạch, bên An lão cũng đưa ra một loạt thư mời của luật sư.
Thư mời của luật sư cũng không phải vấn đề quan trọng, mấu chốt là những thư mời đó đã được chuyển đến tận tay các công ty truyền thông nhỏ và chủ nhân của các tài khoản marketing, những người tung ảnh đứng sau dẫn dắt bình luận chỉ trong hai tiếng.
Người nổi tiếng bị chụp lén tung tin đồn, nếu không quá mức thì cũng sẽ không phản ứng, họ sợ khi phản ứng sẽ bị hắc ngược lại, chờ đến khi các kênh truyền thông lớn cũng bắt đầu tham gia náo nhiệt, họ có miệng cũng không nói rõ.
Nếu như thật sự bị hắc quá mức, phòng làm việc nhiều nhất là đưa ra hình ảnh thư mời của luật sư, cho nên mấy công ty truyền thông nhỏ, mấy tài khoản marketing không hề sợ hãi, nhận tiền rồi thì cái gì cũng dám đăng, cái gì cũng dám viết, cùng lắm bị report thì đăng ký lại một cái khác là xong.
Cho nên, khi đám người đứng đầu lực lượng thủy quân và mấy tài khoản marketing mặc quần xà lỏn tay cầm cơm hộp run rẩy nhận thư mời trong tay luật sư mặc tây trang mang giày da đứng ngoài cửa, bọn họ liền tuyệt vọng nhớ lại mình đã vượt qua ranh giới gì... Nhưng mà, bọn họ thật sự không ngờ lý do thật sự là — một vài ảnh chụp ôm eo nắm tay của một phú nhị đại và một cô hotgirl mạng!
Bọn họ chân trước vừa mới đăng, sau lưng đã bị người ta tìm tới trong một thời gian ngắn!
Ở trong cái vòng nhỏ hẹp này, vừa mới đăng ảnh đã bị người ta đưa thư mời!
Bọn họ quả thực có thói quen đăng bậy bạ trên mạng, nhưng bọn họ không ngu! Cả đám nhanh chóng xóa hết tất cả những gì có thể xóa.
Chờ đến chiều tối khi bản thảo tuyên truyền của các kênh truyền thông lớn công khai tràn ngập trên mạng, bọn họ lặng lẽ hỏi mấy phóng viên giải trí đã quen biết, đa số câu trả lời đều cực kỳ thần bí không rõ ràng, chỉ tổng kết lại một câu — nữ chính của《Nguyệt Chi Âm》rất xinh đẹp, rất mạnh mẽ, rất soái lại còn rất kiêu ngạo!
Nói đến đây, đám truyền thông nhỏ đều "ngầm hiểu"!
Dịch Dao! Đây là bà nội đó! Có bao nhiêu tiền cũng không thể chọc!
Ai kêu bọn họ hắc cô ấy, bọn họ liền "phản hắc" trở lại!
Thậm chí còn có mấy kênh truyền thông xảo quyệt còn đổi hướng đăng mấy bài khen ngợi Dịch Dao một cách cực kỳ ngốc nghếch, chọc cho đám fan sôi nổi bình luận uy hiếp, nói bọn họ sa đọa, nhận tiền làm việc.
Bọn họ trực tiếp trả lời thẳng, "Không, lúc trước bọn họ đã hắc cô ấy. (icon che mắt rơi lệ)"
Đương nhiên, cũng có một số fangirl lưu ảnh của Dịch Dao và An Kinh Vĩ thỉnh thoảng nhảy ra mắng Dịch Dao là loại con gái ham tiền, khẳng định cô dựa vào quy tắc ngầm mới nhận được vai diễn. Nhưng bởi vì số lượng quá ít lại không có tổ chức nên không tạo được một chút bọt nước nào.
"Là Dao Dao không cho cậu truy cứu La Đông và Lạc Thanh?" Đàn Hoa tắt điện thoại, nhìn về phía kính chiếu hậu.
Chuyện lần này có thể lớn có thể nhỏ, nếu thật sự muốn làm ầm ĩ, cho dù《Vân Thanh》có thể biến toàn bộ thành một "hiểu lầm", thì nó chắc chắn sẽ trở thành một vết nhơ không rửa sạch của La Đông và Lạc Thanh.
"Dao Dao đưa ra một điều kiện mà Cảnh Tường không chấp nhận được."
"Điều kiện gì?"
"Từ bỏ việc quay phim "Vân Thanh"."
"......"
"Cảnh Tường không đồng ý, chuyện buổi sáng cũng không nghiêm trọng đến mức phải dừng dự án này lại."
"Cô ấy không nói gì khác à?"
"Cô nói, từ từ tích cóp trước."
"《Vân Thanh》và《Nguyệt Chi Âm》không phải chỉ đụng độ đơn giản như vậy đúng không?"
"Đúng vậy, không ngừng đụng nhau, thời gian xuất bản của hai quyển sách này hơn kém nhau không quá một tháng, nhân vật chính và cốt truyện ở nửa phần đầu gần như giống nhau, thậm chí còn có một phần tư lời văn và câu chữ giống nhau. Bảy tám năm trước, người đọc của hai cuốn sách đã có một cuộc chiến, tác giả Vương Kỳ của《Vân Thanh》còn tự mình nói《Nguyệt Chi Âm》đã đạo văn. Nhưng sau đó hai bên lại hợp tác hòa giải, giải thích vấn đề, sau đó tranh chấp đạo văn cũng chấm dứt không giải quyết được gì."
"Còn tác giả của《Nguyệt Chi Âm》thì sao?" Ngày thường Đàn Hoa rất ít xem sách khác ngoài sách chuyên ngành, về vướng mắc của《Vân Thanh》và《Nguyệt Chi Âm》, anh sau khi nhận lời của Lý Duật mới nghe nói tới, cũng không quan tâm lắm. Nhưng từ phản ứng của Dao Dao, hình như cô ấy rất để ý đến《Vân Thanh》.
Lý Duật thở dài, "《Nguyệt Chi Âm》là tác phẩm đồng sáng tác của phòng làm việc, trong đó có một tác giả đã từng làm trợ lý của Vương Kỳ, hai bên đều kiêng kị nhau, cho nên mới yên ổn không có việc gì."
Đàn Hoa liếc Lý Duật một cái.
Lý Duật biết ý của Đàn Hoa, hắn cũng rất xấu hổ vì đã tìm một tác phẩm rắc rối như vậy để quay. Vấn đề là hắn cũng không ngờ La Đông sẽ quay《Vân Thanh》 nha!
Tuy rằng ngược lại,《Vân Thanh》 càng nổi tiếng, người đọc càng nhiều, Vương Kỳ cũng là tác giả nổi tiếng, có fan, nếu nhân vật và cốt truyện cũng khá giống nhau, rõ ràng chuyển thể《Vân Thanh》sẽ có lợi hơn.
Nhưng hắn vẫn cố tình chọn《Nguyệt Chi Âm》.
"Có lẽ là do tò mò. Tuy rằng cốt truyện khá giống nhau,《Vân Thanh》nhưng xung đột trong trong đó kịch liệt hơn. A, cuối cùng nó cũng chứa đựng tình cảm gia đình nhưng không phải cốt truyện hấp dẫn tôi từ đầu đến cuối, mà là người phụ nữ Cam Tố Nga này. Tôi muốn nhìn thấy Cam Tố Nga thật sự... Rất may mắn, tôi đã thấy được."
Dừng đèn đỏ, Lý Duật xoay người nhìn về phía Đàn Hoa.
"Không khen tôi sao?"
"... Ừm, ánh mắt rất tốt."
Lý Duật nhếch khóe miệng quay người lại.
Đương nhiên phải khen hắn, nếu không phải do hắn lựa chọn《Nguyệt Chi Âm》, bọn họ sao có thể gặp được cô!
Tuy rằng đến bây giờ hắn cũng không biết vì sao cô đặc biệt quan tâm đến《Nguyệt Chi Âm》, nhưng hắn tin tưởng có một ngày nào đó, cô sẽ tự mình nói cho bọn họ biết.
Khi cô cảm thấy có thể tin tưởng bọn họ.
Khi kim đồng hồ chỉ 10 giờ, Lý Duật vừa lái xe vừa nghĩ hôm sau sẽ áp bức đoàn phim như thế nào để cơm trưa có chút thời gian đi "trộm hương".
Đàn Hoa lại mở khóa điện thoại một lần nữa, tìm hiểu cái gọi là "Nữ tôn".
Càng xem càng nhíu mày, cuối cùng duỗi chân đá ghế lái — "Ngày thường cậu đều xem cái này hả!"
Lý Duật sung sướng cười thành tiếng, "Cậu không cảm thấy rất thú vị hả? Người đàn ông dựa vào phụ nữ, phụ nữ cưng chiều đàn ông."
"......"
"Tôi không cần dựa vào cô ấy, nhưng nghĩ lại... được cô ấy cưng chiều..." Chỉ hơi tưởng tượng một chút, cả người giống như bị dòng điện tê dại càn quét qua —
Cơm trưa ngày mai dứt khoát bỏ luôn đi.
Cũng là 10 giờ, tại biệt thự Khôn Thiên đèn đuốc sáng trưng nhưng lại cực kỳ yên tĩnh.
Lam Nguyệt Minh mặc một bộ váy ngủ hai dây màu xanh lam bằng lụa ngồi trên chiếc giường màu xám bạc, mái tóc dài còn ướt xoã tung. Khi nhìn thấy người đàn ông trần trụi mở cửa phòng tắm đi ra, Lam Nguyệt Minh khẽ cắn môi dưới, chống hai tay lên giường ngã về phía sau, đôi chân dài bắt chéo, đôi mắt thưởng thức nhìn chằm chằm đường cong săn chắc của người đàn ông, cơ bắp tràn ngập sức mạnh, bụng ngực hình dáng cực đẹp, chân tay cân đối với tỉ lệ hoàn mĩ, còn có thứ kiêu hãnh giữa hai chân khiến phụ nữ nhìn thấy liền mềm nhũn.
Cô đã từng làm với không ít đàn ông với vóc dáng cực phẩm, nhưng không ai có thể so sánh với người đàn ông khí thế sắc bén và phong lưu coi mọi người như con kiến trước mặt? Khiến cô vừa khát vọng hắn vừa chết đi sống lại dưới ánh mắt kiêu căng không kiên nhẫn của hắn!
Còn chưa đụng tới hắn, cô đã muốn mở miệng rên rỉ...
Vật đỏ tím đằng đằng tức giận mà trướng phồng lên, An Kinh Vĩ tiện tay ném khăn tắm sang một bên.
Ánh mặt lạnh lùng nhìn Lam Nguyệt Minh, "Cô hạ thuốc?"
Lam Nguyệt Minh quyến rũ cười lắc đầu.
"Lão già chết tiệt đến thuốc cũng dùng tới, đã thương lượng điều kiện với cô rồi hả?"
"Ừm."
"Cô nói nghe xem?"
"Tôi sẽ thu mua 10% cổ phần của Nguyên Thái và trở thành cổ đông lớn thứ 3 của Nguyên Thái, đồng thời... còn tặng 5% cổ phần của tập đoàn Lam Ngọc."
"Tôi chỉ đáng giá như vậy à?"
Lam Nguyệt Minh uyển chuyển "Ừm" một tiếng, "Chỉ cần chúng ta kết hôn, Lam gia chính là của hai người chính ta, anh cũng không bị bố anh kiểm soát nữa, tôi cũng đồng ý để anh tiếp tục làm bất kỳ chuyện gì anh thích. Chờ chúng ta có con, tất cả Lam gia đều là của nó."
"Bất kỳ chuyện gì tôi thích?"
"... Đúng, cho dù anh lên giường với người phụ nữ anh thích cũng không sao, chỉ cần không bị đưa ra ánh sáng, biết về nhà, là được. Lam gia tương đối truyền thống, không thích tai tiếng của người trong nhà làm xôn xao dư luận."
"A... Ha ha...... Nếu tôi nói cho cô biết, trừ người phụ nữ cô đã nhìn thấy lần trước, tôi đối với những người phụ nữ khác đều không thể "cứng" nổi thì sao?"
Nụ cười của Lam Nguyệt Minh càng sâu hơn, "Sao phải vậy? Rõ ràng anh nhẫn nhịn thật sự rất vất vả."
Lam Nguyệt Minh mở hai chân ra, mỉm cười quyến rũ.
"Tới đây, tôi sẽ giải quyết giúp anh."
"Không cần, tôi có biện pháp giải quyết tốt hơn." Đôi mắt An Kinh Vĩ tàn nhẫn khát máu, không hề do dự mà mở cửa phòng đi thẳng đến thư phòng của An Lục Thiên.
"Anh!"
Đây là giờ đọc sách trước khi đi ngủ của An Lục Thiên, An Lục Thiên đang đeo mắt kính nhìn quyển sách ngoại ngữ dày cộm.
Rầm! Cửa phòng bị An Kinh Vĩ bạo lực đá văng, An Kinh Vĩ đằng đằng sát khí tự nhiên đi về phía ông.
An Lục Thiên buông sách, bình tĩnh gỡ mắt kính xuống, đang muốn mở miệng răn dạy ——
An Kinh Vĩ mím môi đi vào qua bàn làm việc nắm lấy cổ áo kéo An Lục Thiên rời khỏi chỗ ngồi, đè ông xuống bàn đọc sách rộng rãi, lôi kéo thắt lưng quần dài của ông xuống.
An Lục Thiên tức giận, đôi tay chống lên mặt bàn muốn đứng dậy, dưới thân bỗng nhiên lạnh ngắt!
"Thằng súc sinh! Mày muốn làm gì!"
"Làm gì? Làm ông nha! Ông dám hạ thuốc với tôi nhưng lại không dám gánh hậu quả hả?" An Kinh Vĩ âm trầm nói nhỏ bên tai ông.
"Súc sinh! Súc sinh! Mày dừng tay cho tao! Người đâu! Mau tới đây!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");