(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dịch Dao tiêu hao quá nhiều sức lực nên mới tỉnh trong chốc lát lại tiếp tục ngủ. Giữa trưa khi đi cô có nói với Cầu Dịch Hành, ngày mai cô sẽ trở lại, nhưng cô cũng chỉ có thể theo anh đến tối thôi, mà Cầu tổng này đúng thật là không lãng phí một chút thời gian nào, trừ một tiếng để cô ăn tối, thời gian còn lại... vẫn không nên nhớ đến.
Cánh tay anh vẫn còn quấn băng gạc đó, mấy tư thế cần tránh anh cũng không tránh! Nếu như anh hoàn hảo không bị thương gì, có phải cô sẽ chết trên người anh không?
Nhưng chỉ dựa vào việc anh ngăn cản Ni Na làm chuyện ngu ngốc, còn khiến Ni Na thoát khỏi tự ti tích cực đối diện với cuộc sống, đừng nói theo anh nửa ngày, cho dù kêu cô theo anh một tháng ngày nào cũng để anh thao, cô cũng cảm thấy giá trị!
...... Không chết là được.
Sau khi Dịch Dao lại ngủ say lần nữa, Mạnh Ni Na cũng từ từ tỉnh lại. Hai ngày nay cô thật sự ngủ rất nhiều, cũng ngủ khá ngon, mơ thấy rất nhiều giấc mộng đẹp không nhớ rõ, như là ông trời đem hết tất cả mộng đẹp mấy năm nay bù đắp lại cho cô.
Đều nói trong mộng một cái chớp mắt là trăm năm, thật sự đúng như vậy, mỗi lần ngủ rồi tỉnh giấc cô đều cảm thấy những đau đớn khổ sổ của mình phai nhạt đi một chút, đoạn thời gian đen tối trong trí nhớ cũng sáng ngời lên từng chút một.
Thiếu chút nữa, cô đã không thể gặp lại Dao Dao, không nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của Tiểu Ngải.
Mạnh Ni Na dịch người, nằm nghiêng trên ghế dựa, mỉm cười bình tĩnh mà nhìn Dịch Dao bên cạnh.
Hai ngày trước, khi cô nhìn thấy video khỏa thân Uông Húc Phong gửi tới, cô cực kỳ tuyệt vọng. Nhìn thấy có nhiều người thích nhìn cô biểu diễn như vậy, khẳng định kỹ thuật trang điểm và làm tóc của cô, cô cho rằng mình đã tìm thấy phương hướng để nỗ lực trong tương lai, nhưng Uông Húc Phong lại dễ dàng đánh cô trở về địa ngục chỉ bằng một tấm ảnh.
Cuộc đời của cô, đã sớm kết thúc!
Trong tay áo của cô giấu hai con dao gọt hoa quả, sau khi lên xe Uông Húc Phong đưa tới, có lẽ Uông Húc Phong cũng không ngờ một người mềm yếu như cô cũng ngày cầm theo dao, dọc đường không có ai lục soát người cô.
Nhưng cô không ngờ chính là, sau khi thay đổi mấy chiếc xe mà cô vẫn không hề nhìn thấy Uông Húc Phong mà được đưa thẳng đến một biệt thự ở bờ biển.
Giết không được Uông Húc Phong, vậy nếu cô làm khách quý hắn muốn lấy lòng bị thương, chắc chắn cũng sẽ dính líu tới hắn!
Lặng lẽ nắm hai con dao, chờ đợi, suy nghĩ như vậy, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một người đàn ông cao lớn thân phận cao quý xuất hiện, cô liền cầm dao nhắm hai mắt đâm tới!
Khi cổ tay phải bị siết chặt, cô biết tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, con dao ở tay trái không chút do dự đâm thẳng về phía cổ mình.
"Muốn chết cũng không được chết ở chỗ này, tôi không muốn trong vòng một ngày lại phải đổi đến khách sạn thứ ba."
Giọng nói người đàn ông cực kỳ lạnh lùng uy nghiêm, cho dù giọng điệu tùy ý cũng khiến người khác khoanh tay nghe lời.
Cô mở mắt ra......
Máu......
Máu tươi đỏ rực từ cánh tay phải của người đàn ông chảy xuống áo sơ mi màu trắng, nhuộm đỏ một nửa tay áo......
Cô đâm người khác bị thương!
Cô cầm dao đâm người ta bị thương!
Nhìn vết máu cùng con dao gọt hoa quả rơi xuống đất, tinh thần của cô hoàn toàn sợ hãi, tay chân lạnh ngắt, trước mắt biến thành màu đen.
"Nếu cô bị đưa đến nơi này, vậy bạn của cô đâu?"
Bạn? Bạn của cô!
Dao Dao!
"Các người không được đụng đến cô ấy!" Cô điên cuồng gào khóc, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã băng bó cánh tay từ khi nào không biết.
Dao Dao không thể xảy ra chuyện! Không thể! Nhưng...... đến tự sát cô cũng không thể làm được, thì cô còn có thể làm gì chứ?
Cô...... Vì sao cô phải sống......
"Tôi... tôi như thế nào cũng được, đừng đụng vào cô ấy, đừng đụng... cầu xin anh, cầu xin anh..."
Một ly rượu vang đỏ được một bàn tay thon dài cân xứng đặt lên bàn trà đưa tới bên cạnh cô.
"Ha ha? Bạn như thế nào mà có thể khiến một người chuẩn bị đi tìm chết như cô mở miệng cầu xin vậy?"
Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông tràn đầy hứng thú, khuôn mặt anh tuấn hờ hững không có tức giận vì cô khiến anh bị thương! Đúng rồi! Anh ta mới vừa ngăn cản cô tự sát! Như vậy có nghĩa —— anh ta có lẽ là người tốt đúng không?
Nếu anh ta biết Dao Dao tốt như thế nào, có lẽ anh ta sẽ không tổn thương Dao Dao?
Giống như bắt được cọng rơm cuối cùng, Mạnh Ni Na bắt đầu nói năng lộn xộn mà nói lên những điều tốt đẹp của Dao Dao.
Càng nói đến chính cô cũng cảm thấy mình nói năng hỗn loạn, không theo một trật tự nào hết, vì thế cô bưng ly rượu trước mặt, uống một hơi cạn sạch, bình tĩnh hơi thở, sửa sang lại suy nghĩ, chậm rãi nói từ đầu.
Vừa khóc vừa cười, ký ức từ nhỏ đến lớn quen biết Dịch Dao như thế nào, thân thể cũng dần dần khôi phục lại độ ấm.
"Từ nhỏ đến lớn cô ấy chỉ có hai bàn tay trắng, dựa vào trái tim mạnh mẽ, độc lập kiên cường mà lớn lên, nhưng lại trưởng thành với dáng vẻ dịu dàng ôn nhu trong cái thế giới lạnh nhạt này! Cô ấy chưa bao giờ có được bất cứ cái gì, lại dành hết tất cả những gì có thể cho bạn bè người thân! Thậm chí... cô ấy còn lặng lẽ để không ai có thể phát hiện ra ý tốt của cô ấy! Anh nói có phải cô ấy rất ngốc không?"
"Nếu cô ấy đối xử tốt với cô như vậy, vì sao cô lại đi tìm chết?" Người đàn ông hỏi, "Nếu cô chết ở đây, theo hiểu biết của cô đối với cô ấy, cô ấy sẽ làm gì?"
"......" Cô không dám tưởng tượng, "Tôi, tôi bị chụp, ảnh khỏa thân......"
"Khỏa thân?" Người đàn ông lặp lại với giọng điệu "Cô đang giỡn à? Chỉ vì cái này đã muốn chết?"
Không biết vì sao, nghe thấy giọng điệu như vậy của người đàn ông, lúc này cô cũng cảm thấy vô lý — không có gì là ghê gớm.
Đúng vậy, cô sợ gì chứ? Những lời đồn đãi về cô ở quê phiên bản nào mà không có! Có cái còn nói cô bị chó thao, bị HIV, cơ thể thối rữa. Cô còn sợ những bức ảnh khỏa thân đó bị bọn họ nhìn thấy sao?
Bạn? Dao Dao...... có lẽ sẽ khen dáng người của cô rất đẹp.
Còn những cư dân mạng xa lạ đó, người lạ... Cô để ý bọn họ làm gì chứ?
Rốt cuộc lý do gì khiến cô có thể ngu ngốc để Uông Húc Phong tiếp tục uy hiếp chứ?
"Ha ha...... Dao Dao sẽ mắng tôi đến chết."
Người đàn ông lại rót cho cô thêm một ly rượu. Màu rượu nâu đỏ giống như có sự sống, hương trái cây thơm ngọt bay thoang thoảng trong không khí, khiến người ta cảm thấy thế giới này ngọt ngào hơn rất nhiều.
"Nếu đã thích cô ấy như vậy thì hãy sống như cô ấy. Nếu không tất cả những lời khen ngợi cô dành cho cô ấy cũng chỉ là nói suông mà thôi."
Sống giống như Dao Dao.
Nhìn khuôn mặt nhỏ trầm tĩnh an ổn của Dịch Dao, Mạnh Ni Na vươn ngón tay chọc chọ lên gò má trắng nõn mềm mại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười quyến rũ, cực kỳ rạng rỡ.
Thì ra, người đàn ông đó quen biết Dao Dao. Nghe nói bây giờ Uông gia giống như chó rơi xuống nước, bị đuổi ra khỏi thành phố S? Đàn ông bên cạnh Dao Dao, đúng là người này mạnh hơn người kia ——
Rất tốt.
Dao Dao xứng đáng với mọi thứ tốt nhất trên thế giới.
Từ lúc xuống máy bay riêng của Cầu Dịch Hành đến khi bị người của hắn sắp xếp đưa về khách sạn ở cổ trấn, suốt cả đường khuôn mặt Dịch Dao đều ngơ ngác thiếu ngủ, dáng vẻ ngốc nghếch làm Mạnh Ni Na vừa đau lòng vừa buồn cười.
Cô vẫn còn phân biệt được sự khác biệt giữa "bị sử dụng" và "được yêu thương", Dao Dao rõ ràng là "sảng khoái" quá mức.
Trở lại phòng khách sạn, Dịch Dao ngã đầu tiếp tục ngủ, khi chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì một cơ thể rắn chắc và ấm áp chen vào. Dịch Dao không cần nghĩ cũng biết là ai ——
Ôm eo hắn, nhắm mắt lại chui vào lòng hắn, tìm một vị trí thoải mái, "Đừng nhúc nhích, ngủ với em một lát."
Người đàn ông cứng đờ, "Anh là ai?"
"Lý đại đạo diễn của em, còn có thể là ai nữa..." Bàn tay nhỏ bé của Dịch Dao ôm eo hắn, còn thuận tiện vỗ vỗ lên bờ mông săn chắc của hắn, "... Kéo chăn lại, lạnh lắm."
"......" Ôm chặt cô bé trong lòng ngực, nỗi u buồn chồng chất trong lồng ngực mấy ngày nay lập tức tan thành mây khói.
Yêu tinh này! Cô cứ tra tấn hắn!
Tra tấn hắn cả đời đi...... Hắn tình nguyện.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");