Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 145: Thập diện mai phục




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong buổi phát sóng trực tiếp, Mạnh Ni Na mặc cổ phục màu hồng nhạt ôm đàn tỳ bà đi lên sân khấu do ban tổ chức chuẩn bị, dưới sân khấu, Dịch Dao vô tình đứng ở hàng đầu tiên cầm di động đối diện với Mạnh Ni Na, gương mặt tươi cười cổ vũ.

Cổ khúc Ni Na chuẩn bị chính là một trong mười bài hát cổ của Trung Quốc, thể hiện khoảnh khắc thất bại cuối cùng của Hạng Vũ "Thập diện mai phục". Trước đó cũng đã có thí sinh dùng đàn tranh thể hiện cổ khúc này, nhưng dùng đàn tỳ bà vẫn có những ưu thế nhất định.

Nhưng mà... không như những thí sinh đã luyện tập hàng năm trước đó, Ni Na bị gượng tay. Cho dù người xem bình thường nghe không biết một hai sai lầm của Ni Na, tuy nhiên Dịch Dao có thể cảm nhận rõ ràng sự lo lắng và bất lực của Ni Na trên sân khấu, cứ tiếp tục như vậy, giai điệu sẽ loạn!

Làm sao bây giờ?

Dịch Dao nhìn bốn phía xung quanh — "Em gái, chị có thể mượn kiếm gỗ của em một chút không?"

Lúc Dịch Dao cầm kiếm gỗ muốn đi tới sân khấu, các nhân viên lập tức muốn ngăn cản, nhưng lại bị Cung Nghi nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.

Đưa cho Ni Na một ánh mắt an tâm, Dịch Dao cầm kiếm quay mặt về phía khán giả, dáng người xinh đẹp, thần thái lại lạnh lùng nghiêm túc, khí chất cực kỳ anh hùng, hoàn toàn phù hợp với ca khúc oai hùng "Thập diện mai phục".

Đừng thấy cô bình tĩnh vững vàng như đã tính toán từ trước, thật ra trong lòng Dịch Dao đang rất rối loạn — mẹ nó! Vừa nãy cô nhất thời xúc động mà đi lên sân khấu, nhưng kịch bản võ thuật và múa kiếm là hai chuyện khác nhau! Nhưng cô đã lên sân khấu rồi, cô không thể không nghĩ về nó.

Cầm kiếm — xuất kiếm — xoay người đưa kiếm về sau — xoay người xoay và xoay......

Dịch Dao cố gắng hết sức để nhớ lại toàn bộ động tác của "Lục hợp kiếm pháp", cùng lúc, tiếng đàn tỳ bà dâng trào, cực kỳ lừng lẫy, hào hùng, bóng dáng cầm kiếm vững chãi, mềm mại như rồng bay phượng múa.

"Đẹp!"

Đám người dưới sân khấu đột nhiên reo hò, ngay sau đó tiếng vỗ tay vang lên bốn phía.

Dịch Dao dở khóc dở cười, nhưng may mắn là tiếng đàn của Ni Na đã uyển chuyển trơn tru hơn. Vấn đề còn lại là! Cô đã cố gắng múa chậm hết sức, nhưng cô sắp phải kết thúc rồi...

Dịch Dao căng da đầu, cố gắng múa xong mấy động tác cuối cùng, thu kiếm đứng thẳng. Ánh mắt chứa đầy lưu luyến nhìn khán giả dưới sân khấu, nhẹ nhàng nâng cằm lên, khoe chiếc cổ thon dài xinh đẹp, đôi mắt trìu mến nhìn bầu trời đêm đầy sao.

Không khí dưới sân khấu như bị lây nhiễm mà dần dần yên tĩnh lại, có không ít người cũng nhìn theo ánh mắt của Dịch Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

Đêm giao thừa, không có trăng.

Mỹ nhân cô đơn, giai điệu bi thương hoành tráng, trong lòng mọi người dường như có một tảng đá lớn đè nặng —

Dịch Dao từ từ giơ kiếm, Mạnh Ni Na đúng lúc bấm vào bốn dây đàn, khúc nhạc đột ngột dừng lại, kiếm gỗ cứa vào cổ!

"A!" Mấy cô gái dưới sân khấu kêu lên thành tiếng.

Dịch Dao bị tiếng thét chói tai của đám người mà run tay, quên luôn việc phải mềm mại ngã xuống mặt đất, đã bỏ qua thời gian phải ngã xuống nếu bây giờ giả bộ ngã thì hơi kỳ quái, vào lúc Dịch Dao đang xấu hổ, dưới sân khấu lại vang lên một câu ——

"Đả đảo Lưu Bang! Cứu Ngu mỹ nhân!"

Dưới sân khấu đột nhiên vang lên một tràng tiếng cười, Dịch Dao nhìn cậu nhóc trẻ tuổi đang làm trò gây cười để giúp đỡ cô, gật đầu cảm ơn, má lúm đồng tiền động lòng người, sau đó đi tới bên cạnh Mạnh Ni Na, ôm thật chặt cô ấy.

"Cậu làm tốt lắm!"

Mạnh Ni Na rưng rưng nước mắt, ôm Dịch Dao thật chặt, nhìn mấy đôi mắt tràn ngập tán thưởng dưới sân khấu, giống như một thứ gì đó đã mất thật lâu rốt cuộc cũng đã tìm lại về trong thân thể.

Mạnh Ni Na khóc đẫm nước mắt xấu hổ khom người, Dịch Dao thu kiếm ôm quyền, hai người hoàn mỹ cúi chào mọi người để kết thúc.

Mấy phần biểu diễn kế tiếp có vẻ nhạt nhẽo hơn nhiều.

Cuối cùng phần biểu diễn của hai người đạt được số lượt bình chọn cao nhất trên mạng, điểm đánh giá chuyên nghiệp xếp thứ 3, tổng hợp lại xếp hạng thứ 2; phần thưởng cho hạng nhì là một cây đàn tỳ bà được một bậc thầy chế tạo, nhưng Mạnh Ni Na không thèm do dự liền đổi cây sáo bạch ngọc với hạng 3, sau đó vui vẻ tươi cười giống như có được cả thế giới.

"Mạnh Ni Na học tỷ! Chị còn nhớ em không?"

Dịch Dao quay đầu lại —— là cậu nhóc đã làm trò khi nãy.

Một tiếng sau, Lý Duật và Đàn Hoa "trùng hợp" gặp nhau trước sân khấu "Du hành quá khứ và hiện tại", càng trùng hợp hơn là, đêm nay bọn họ cùng gặp sự cố xe cộ giống nhau, vào khoảnh khắc cô "tự vẫn", vừa lái xe vừa xem live stream trên điện thoại mà trái tim bọn họ căng thẳng, trong chớp mắt đã tông trúng đuôi xe ở phía trước.

Cực kỳ ăn ý.

Lý Duật: "Cô ấy trả lời tin nhắn của cậu?" (giọng điệu tra hỏi)

Đàn Hoa: "Cô ấy không thèm trả lời cậu." (giọng điệu khẳng định)

Lý Duật cắn răng.

Đàn Hoa xoay người.

"Cậu đi đâu vậy?" Lý Duật theo sát bên cạnh Đàn Hoa.

"Về nhà ngủ."

"Nói xạo."

Đã từng ôm cô, chắc chắn không thể yên ổn đi ngủ sau khi nhìn thấy cô ăn mặc như vậy biểu diễn như vậy! Một bụng lửa nóng đêm nay nếu không thể phát tiết ra ngoài, sợ là một năm sau hắn cũng chỉ muốn trói cô lên giường ngày đêm xâm phạm.

Liếc nhìn Lý Duật đang chen vào trong xe, Đàn Hoa lấy điện thoại gọi cho Dịch Dao — tắt máy.

Nhíu mày, Đàn Hoa tìm trong danh bạ tìm được số điện thoại của Ngải Kỳ liền gọi đi.

"Alo? Anh Hoa? À, điện thoại Dao Dao không gọi được. Cô ấy không có ở trường học, vừa mới thuê phòng ở bên ngoài rồi, em cũng không biết ở đâu nữa. Số điện thoại của Ni Na hả? À, điện thoại của Ni Na cũng tắt máy luôn rồi. Anh Hoa tìm Dao Dao có chuyện gì không? Xin lỗi anh Hoa, nếu anh không có chuyện gấp thì chờ ngày mai điện thoại Dao Dao gọi được thì anh gọi lại được không?"

Lý Duật vừa nghe thấy Đàn Hoa cũng không hỏi được địa chỉ, chuẩn bị xuống xe, nhưng động tác của Đàn Hoa còn nhanh hơn, lập tức khóa cửa xe lại.

Không có cách nào khác, Lý Duật liên hệ nhân viên của đoàn phim tìm số điện thoại của Mạnh Ni Na, bấm gọi thì thấy đã tắt máy.

Hai người đàn ông im lặng không nói gì.

"... Tôi yêu cô ấy." Lý Duật nói.

"... Tình yêu của cậu không có giá trị." Đàn Hoa đáp lại.

"Coi như tôi xin cậu! Tiểu Minh đã ổn rồi, tai nạn đó thật sự là chuyện ngoài ý muốn cũng không liên quan gì đến cô ấy. Tôi không tin là cậu không thấy, Tiểu Minh bị tai nạn xe cộ cô ấy đã đau khổ và áy náy như thế nào, cho dù bị cậu tàn nhẫn cường bạo làm nhục ba ngày, cô ấy cũng chưa từng phản kháng! Cậu biết đã cô ấy đồng ý diễn vai Cam Tố Nga tôi đã ép cô ấy rơi nước mắt như thế nào không? Tôi bảo Tiểu Minh quay video lại cho mình, một cô gái từ lúc 2 tuổi đã quên cách khóc, bị tôi... bị cái video đó ép cho ngã quỵ, đến mức che mờ tầm mắt, ngã cầu thang suýt chết, chính cậu đã nhanh tay cứu cô ấy! Cho dù như vậy, cậu vẫn không thể buông tha cho cô ấy sao?"

"... Không thể."

"Đàn Hoa!" Trên mặt Lý Duật hiện lên một tia đau đớn.

Đàn Hoa mở cửa xe, đi xuống trước, vừa cởi áo khoác, vừa lạnh lùng nói, "Xuống xe!"

Lý Duật nhìn dáng vẻ của Đàn Hoa, trong lòng tràn đầy tức giận.

Đàn Hoa hoạt động cổ, ngón tay, khớp tay, đạp lên mui xe đá về phía Lý Duật.

Nửa tiếng sau, hai người chật vật thê thảm ngồi trên đất dựa vào bồn hoa ven đường.

"Cậu đánh tốt hơn nhiều so với hồi còn nhỏ đó." Lý Duật nói không ra hơi.

"Tôi vẫn luôn đánh tốt, chỉ là lười ra tay thôi."

"... Mẹ nó! Cậu tích góp sức lực nhiều năm như vậy chỉ là để đánh với tôi sao? Tôi chọc cậu khi nào?"

"Cậu lợi dụng Tiểu Minh để khiến cô ấy tổn thương, không đáng đánh hả?"

"... Cậu ——"

"Cậu nói đúng, từ lúc bắt đầu đã đúng." Đàn Hoa nghiêm túc nói với Lý Duật, "Tôi không phải muốn trả thù cô ấy, tôi chỉ là muốn cô ấy."

Đàn Hoa nói xong liền mỉm cười, khuôn mặt đẹp trai tao nhã hiện lên chút xấu xa, "Từ lúc bắt đầu tôi đã nghe theo cô ấy. Quả nhiên, cậu vẫn là người hiểu tôi nhất, ha ha..."

"......"

Cùng lúc đó, An Kinh Vĩ, người đã bị cắt đứt hết mọi liên lạc với thế giới bên ngoài ở trong phòng liên tục nhìn hình ảnh lặp đi lặp lại trên TV, nhìn nụ cười dịu dàng cực kỳ xa lạ.

Cầu Dịch Hành mặc áo tắm dài màu xanh biển đứng trước cửa sổ sát đất quan sát toàn thành phố, phía sau quản lý khách sạn đang thay một bộ ra trải giường mới. Năm phút trước, có một vị tiểu thư tự ý đi vào phòng đã bị hai chữ "về đi" nhẹ nhàng yêu cầu rời khỏi phòng.

Còn Tùy Nhược Thủy... Ờ, làm việc tới 2 giờ sáng không rảnh xem TV.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.