Quy Tắc Của Nàng Lọ Lem

Chương 1: Gặp lại (1)




Không phải mỗi một cô bé Lọ Lem đều có thể trở thành công chúa, từ nhỏ An Lan đã biết được đạo lý này. Dựa theo miêu tả trong tiểu thuyết, cô bé Lọ Lem có một ông bố hèn nhát, một bà dì ghẻ hung dữ, lại còn có hai cô chị xinh đẹp nhưng chỉ thích đố kỵ, mà cô vừa hay phù hợp với bối cảnh đó, đồng thời còn có một em trai, là cậu em tà ác mà dì ghẻ mang đến.

Khi cô còn bé, tin vào truyện cổ tích, tin vào có lẽ có, luôn tin rằng một ngày nào đó cô bé Lọ Lem sẽ trở thành công chúa, nhưng nhiều năm trôi qua, trải qua thay đổi chóng vánh, cô vẫn chỉ là một cô bé Lọ Lem, một cô bé Lọ Lem náu mình giữa chốn đô thị.

“Cô An này, tôi cũng đã già rồi, có vài thứ không thể nói, cô chớ có trách...” Thầy Kim đảm nhiệm chức tổ trưởng tổ bộ môn toán học ở thành phố W, ông vừa cúi đầu xem ghi chép vừa nói, lúc nói chuyện là nếp nhăn trên mặt cũng nhúc nhích theo, nhìn vô cùng thân thiết.

An Lan vội nói, “Thầy Kim, thầy phê bình như thế làm tôi được chiều mà sợ đấy, có chỗ nào không tốt xin thầy cứ chỉ bảo.”

Cả thành phố đang tiến hành hoạt động nghiên cứu giảng dạy quy mô lớn ở trường trung học thực nghiệm thành phố W, một tuần sau An Lan phải đứng lớp một buổi công khai trong hoạt động nghiên cứu giảng dạy này, chủ yếu là liên quan đến “toán vui - ma phương*”, cô và thầy Mặc Phong tổ trưởng tổ toán học đã nghiên cứu rất lâu, vì để có được giờ học thú vị mà đổi đến bảy tám phương án, dùng hết tâm huyết, lúc này ở văn phòng lại nghe thấy thầy Kim phê bình, không khỏi nhụt chí, vẫn chưa được, có rất nhiều chỗ còn có thiết sót rõ ràng.

(*Trong toán vui, một ma trận kì ảo bậc n (còn gọi là ma phương hay hình vuông ma thuật) là một cách sắp xếp n² số, thường là các số nguyên phân biệt, trong một bảng vuông sao cho tổng n số trên mỗi hàng, cột, và đường chéo đều bằng nhau. Ma trận kì ảo chuẩn chứa các số nguyên từ 1 đến n².)

“Về phong thái giảng dạy thì không sai, tài liệu dạy học cũng thế, nhưng có nhiều chỗ vẫn không liên quan chặt chẽ đến bài thi lắm. Lúc giảng bài nhất định phải tự tin, trong lời ăn tiếng nói cũng cần trau dồi...” Thầy Kim nghe rất kỹ, viết chi chít một đống trên sổ, chỉ ra từng điểm, An Lan nghe xong không khỏi gật đầu, liền nói cám ơn, thầy Mặc Phong ở bên cũng liên tục gật đầu.

Thầy Kim chia sẻ rất nhiều kinh nghiệm, chưa gì đã đến giờ cơm trưa, vậy là hẹn cùng nhau đi ăn. Đi cùng bọn họ trừ ba giáo viên ra còn một cô gái thực tập sinh nữa, hôm qua mới đến, cô mấy mặt tròn tròn, mắt thanh mày đẹp, không nói nhiều, chỉ im lặng nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại ghi chép lại. An Lan nhớ lại thời điểm ban đầu mình đi thực tập, luôn chỉ có một mình cô độc, vậy là đi tới gõ bàn của cô ấy, khẽ cười, “Bạn học này, cùng đi ăn thôi.”

“Vâng.” Cô ấy cũng mỉm cười lại, tròng mắt sáng lên, sắc mặt vui mừng.

Đoàn người đi đến nhà ăn giáo viên, đột nhiên cô gái ấy kéo tay An Lan lại, “Cô An, em nhớ mình đã từng gặp cô rồi.”

An Lan sửng sỡ, không khỏi bật cười, “Người nói những câu này với tôi, em tuyệt đối không phải là người đầu tiên đâu.”

Quả thật là vậy, cô đã nghe mấy câu này quá nhiều rồi, bạn trai Hà Viễn Hành bây giờ đã bắt chuyện với cô như thế. Anh là chú của cậu học sinh Hà Thích lớp bên cạnh, vì Hà Thích hay mắc lỗi, đã đến văn phòng mấy lần, cũng không biết thế nào mà nhìn trúng An Lan, ra sức theo đuổi, cả ngày tặng hoa tặng quà, nhất thời làm kinh động đến cả văn phòng. Vì chuyện này mà An Lan rất buồn bực, thậm chí còn kéo Hà Thích ra nhờ cậu khuyên nhủ. Hà Thích nhai kẹo cao su, đôi mắt phượng nhướn lên, “Cô à, cô thế này thì không phải rồi, cô có biết vì sao chú em lại theo đuổi cô không, là thích hợp.”

An Lan không nói gì, thầm nghĩ mình tức nước vỡ bờ đã dùng sai phương pháp, liền phất tau cho cậu quay về. Hà Thích đi được mấy bước thì lại cười híp mắt quay đầu nhìn cô, trên gương mắt trắng nõn là nụ cười không đứng đắn tẹo nào, “Cô à, cô nói cho em biết đi, chú em có chỗ nào không tốt, để em về bảo chú ấy thay đổi!”

Lần thứ hai An Lan không nói gì, vẫy tay, “Quá nhiệt tình, cô không chịu nổi.”

“Ồ, thì ra cô thích nước sôi đun ếch*.”

(*Muốn luộc ếch thì trước cho vào nước lạnh, rồi sau đó đun nóng từ từ không để chú ta để ý, đến khi nước sôi thì chú ếch mới bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này đã muộn rồi. Tương tự với câu “mưa dầm thấm đất” trong tiếng Việt.)

An Lan hóa đá.

Bối cảnh của Hà Thích cô cũng ít nhiều biết được, nghe nói ông nội là cán bộ quân khu, bố làm chính trị, mẹ làm buôn bán. Một người đàn ông tuổi trẻ tài cao như Hà Viễn Hàng thì có thể kém cỏi đến đâu chứ, hơn nữa anh còn rất tuấn tú, ra tay hào phóng, nhất định là có không ít cô gái thích. Thân phận của cô thế này, cao quá không với nổi, cũng không vùng vẫy nổi.

An Lan nghĩ cảm thấy không ổn, liền hẹn anh một lần, muốn nói cho anh biết giữa hai người bọn họ là không thể, đừng lãng phí thời gian với cô nữa. Lần hẹn đầu tiên là ở một quán cà phê hạng sang, cô không quen uống cà phê, ở bên người đó ba năm, cô vẫn không có thói quen uống cà phê. Hà Viễn Hàng thấy An Lan nhíu mày nhìn cà phê, liền quả quyết bỏ cà phê đi gọi nước trái cây cho cô.

Mắt Hà Viễn Hàng rất giống Hà Thích, khẽ híp một cái, trong con ngươi mang theo mấy phần vui mừng, “Cô An, anh cho là chúng ta rất hợp nhau.”

An Lan cảm thấy lời này quá thẳng, cân nhắc mãi mới nhàn nhạt nói, “Anh Hà này, tôi cho rằng có thể giữa hai chúng ta có con kênh vắt ngang đấy.”

Cô nghĩ con kênh vắt ngang giữa hai người có thể khiến bọn họ cách xa vạn dặm.

“Em không biết đâu, tôi vừa gặp em đã yêu rồi. Em biết thế nào gọi là vừa gặp đã yêu không? Vừa gặp đã yêu chính là nảy sinh tình cảm dạt dào, là cô gái anh luôn nhớ tới đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh, tình cảm của anh liền như núi lửa phùn trào không đỡ nổi.”

An Lan luôn cảm thấy cặp chú cháu này như đúc từ một khuôn ra vậy, ngay cả cách nói chuyện cũng giống nhau. Cô không khỏi thở dài, “Anh Hà, vừa gặp đã yêu có lẽ chỉ là ấn tượng đầu tiên của anh về tôi mà thôi, anh không hề biết gì về tôi cả. Hai người ở bên nhau, còn phải cân nhắc rất nhiều yếu tố. Trước đây tôi đã yêu một lần rồi, cuối cùng thất bại, đả kích rất lớn.”

Hà Viễn Hàng nhấp một ngụm cà phê, tựa như đang nghĩ gì đó, lẩm bẩm nói, “Cũng vì bị đã kích rồi mới có thể tìm được ngọt ngào trong mối tình khác.”

“Hơn nữa cũng không phải anh không biết gì về em, chúng ta đã gặp nhau mấy lần rồi, lúc anh đợi Hà Thích cũng đã từng nghe em giảng bài... Cũng nghe em nói chuyện với các giáo viên khác...”

An Lan không có ấn tượng tốt lắm về Hà Viễn Hàng, người như thế cô đã gặp nhiều rồi, công tử nhà giàu, miệng lưỡi trơn tru, tự cho là đúng. Hôm đó cũng không tiếp tục nói chuyện được gì nữa, An Lan tìm một cái cớ rồi vội vã rời đi.

Nhưng sau ngày hôm đó, Hà Viễn Hàng không còn nhiệt tình ngày ngày tặng hoa tặng quà cho cô nữa. Chỉ là thỉnh thoảng lúc cô rảnh rỗi sẽ gọi điện cho cô, cuối tuần lại hẹn cô đi ăn. Anh gọi cô bốn năm lần cô mới có thể ra ngoài một lần, lâu dần, trái lại An Lan phát hiện ra con người Hà Viễn Hàng không tệ, dù vẫn có chút khuyết điểm, ví dụ như anh hút thuốc, đi hộp đêm.

Cho đến giờ ở trước mặt cô, Hà Viễn Hàng không giấu giếm gì khiếm khuyết của mình, anh nói, “Đàn ông hút thuốc mới quyến rũ.” Anh còn nói, “Đàn ông đi hộp đêm không nhất định là tay chơi, thỉnh thoảng mệt mỏi tìm chỗ thả lỏng mà thôi.”

May mà cô cũng không phải là người theo đuổi hoàn mỹ.

Nhưng anh cũng được xem như là một quý ông, xưa nay chưa từng hút thuốc trước mặt cô, vì cô nói mình ghét mùi thuốc lá.

Anh rất dễ dàng biết được sở thích của cô, cái gì cũng chiều cô, biết cô thích xem phim tình cảm, liền mua vé rồi chờ cô. Biết cô thích ăn đồ ngọt ở quán Cookie, lúc đến trông Hà Thích cũng tiện tay mua một phần cho cô.

Thời gian về lâu, An Lan cũng dần cảm động, cô không phải kiểu vì một người mà mãi mãi không yêu nữa, dù sao cũng là anh đã phụ cô, chứ không phải cô phản bội anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.