Quy Tắc Báo Thù Của Người Vợ Bị Ruồng Bỏ

Chương 7




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Huệ Ninh yêu thương Liên nhi, thỉnh cầu Thái hậu cho con bé làm bạn đọc sách cùng các tôn nữ hoàng thất. Từ đây, việc ăn mặc, học hành, giao tế của con bé đều có người lo liệu, ta không cần phải nhọc lòng nữa.  

 

Nàng học theo Liên nhi chơi đùa với trâm cài tóc của ta, còn giơ tay định cầm lấy chuỗi hạt trên cổ tay ta.  

 

Ta rụt tay về: "Đừng bóp nữa, ngón tay công chúa bấu đến in cả dấu rồi đây này."  

 

Nàng hậm hực nói: "Chuỗi hạt này trông cũ thế, cũng chẳng phải thứ quý giá gì, sao không cho ta chạm vào? Chẳng lẽ tỷ không còn thân thiết với ta nữa?"  

 

Ta trêu nàng: "Công chúa đã có phò mã bầu bạn, sao còn muốn thân thiết với ta?"  

 

Nàng làm nũng: "Lan nhi, tỷ không giống người khác."  

 

Đôi mắt hạnh nhân của nàng dường như biết nói, chứa đầy sự yêu thích và tin tưởng dành cho ta.  

 

Ta mỉm cười, che lấy cổ tay mình: "Ta sợ công chúa bóp hỏng, ta không có cái khác để đeo."  

 

"Xem cái bộ dạng nghèo túng của tỷ kìa, bản công chúa thưởng cho tỷ là được chứ gì!"  

 

Mặc ta từ chối thế nào, cuối cùng vẫn ôm về một rương thưởng.  

 

Từ đó, ta không còn đeo chuỗi hạt ấy trước mặt nàng nữa.

 

08

 

Thái y đến phủ, Triệu Phi Bạch cũng xin nghỉ về nhà.  

 

Ta vô tình chạm mặt hắn, nhưng hắn lại hiểu lầm.  

 

"Tống Lan, ngươi hầu hạ bên cạnh Trưởng Công chúa lâu như vậy, cũng nên biết rõ thân phận của mình. Được công chúa ban ân thưởng bạc vàng thì cứ nhận lấy, nhưng đừng vọng tưởng đến thứ mà ngươi không xứng có được."  

 

Mặt mũi đúng là lớn thật.  

 

Thấy ta im lặng, hắn tưởng mình đã chọc trúng chỗ đau, lại tiếp tục nói:  

 

"Ngươi đừng quấy rầy Trưởng Công chúa nữa. Sau này chúng ta có con, cũng không có thời gian để ý đến ngươi đâu."  

 

"Công chúa thương hại các ngươi thì ban thưởng chút bạc, ta không quan tâm. Nhưng gia sản của Triệu gia, chỉ dành cho con của ta và công chúa mà thôi."  

 

Ta bày ra vẻ mặt đau thương, nhưng trong lòng lại cười lạnh liên tục.  

 

Bề ngoài, hắn đang cảnh cáo ta không được vọng tưởng đến bất cứ thứ gì của Trưởng Công chúa. Nhưng thực chất, hắn đang cố ý kích động ta.  

 

Không ai hiểu rõ hơn hắn rằng, vì tương lai của Liên nhi, ta đã khổ tâm tính toán đến mức nào.  

 

Giờ đây, ta trong tay chẳng còn bao nhiêu vốn liếng, lại nghe hắn nói rằng Liên nhi sẽ không được chia chút tài sản nào của Triệu gia, rất có thể ta sẽ nóng đầu mà phạm sai lầm.  

 

Ví dụ như lợi dụng sự tín nhiệm của công chúa, hãm hại nàng khiến nàng không thể sinh con. Hoặc tìm cách để con nàng c.h.ế.t non.  

 

Ta cố tình để lộ vẻ không cam lòng và giằng co trong mắt.  

 

Hắn còn muốn tiếp tục kích động ta, nhưng ngay lúc đó, có tiếng bước chân vọng đến. Hắn lập tức đẩy mạnh ta ra xa, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.  

 

"Phò mã gia, công chúa mời ngài cũng đến để thái y xem mạch."  

 

Triệu Phi Bạch rời đi. Ta cũng chọn một con đường khác, đứng sau Diêu Thượng cung.  

 

Diêu Thượng cung liếc nhìn ta một cái, ngầm chấp nhận cho ta ở lại.  

 

Cách một tấm bình phong, Triệu Phi Bạch không phát hiện ra ta, chỉ thờ ơ duỗi tay cho thái y bắt mạch, ánh mắt nồng nàn tình ý hướng về phía Huệ Ninh.  

 

Nhưng Huệ Ninh hôm nay không giống mọi khi, ánh mắt chẳng hề dây dưa với hắn.  

 

Các thái y lần này đều trẻ trung, tuấn tú, người đang bắt mạch cho Huệ Ninh lại càng có dung mạo thanh nhã như chi lan ngọc thụ, nhất cử nhất động đều toát lên phong thái tự nhiên. Huệ Ninh bất giác nhìn đến ngẩn người.  

 

Vị thái y kia bình thản đối mắt với Diêu Thượng cung, sau đó khom người chúc mừng Huệ Ninh:  

 

"Công chúa điều dưỡng thân thể rất tốt, việc sinh nở không có trở ngại gì. Chỉ là lúc dưỡng thai cần đặc biệt cẩn thận."  

 

Triệu Phi Bạch vui mừng nói:  

 

"Tốt quá rồi! Huệ Ninh, chúng ta nhất định phải sinh hai đứa con, con trai giống ta, sau này lập công danh. Con gái giống nàng, ngây thơ đáng yêu."  

 

Huệ Ninh dựa vào vai hắn, cười ngọt ngào.  

 

Hai người bọn họ không hề hay biết, các thái y bắt mạch cho Triệu Phi Bạch đều lộ vẻ khó xử.  

 

Họ trao đổi ánh mắt với nhau, rồi đẩy một vị thái y phong thái nho nhã lên trước.  

 

"Phò mã gia, gần đây ngài có cảm thấy tinh lực suy giảm khi hành phòng không?"  

 

Nụ cười trên mặt Triệu Phi Bạch lập tức cứng đờ, nhíu mày hỏi:  

 

"Hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ ta cần điều dưỡng?"  

 

Giọng điệu của hắn đầy bất mãn và phẫn nộ.  

 

Dù sao thì hắn cũng đã có con với ta, sao có thể có vấn đề được?  

 

Vị thái y chậm rãi nói:  

 

"Không cần điều dưỡng."  

 

"Nhưng thần xem mạch cho phò mã, phát hiện ra ngài hoàn toàn không có khả năng sinh con. Dù có tốn bao nhiêu công sức điều trị cũng vô ích." 

 

09

 

Triệu Phi Bạch cố gắng giữ thể diện:  

 

"Ngươi chẩn đoán sai rồi!"  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.