Quy Tắc Báo Thù Của Người Vợ Bị Ruồng Bỏ

Chương 6




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta nhìn con bé thật nghiêm túc, nói:  

 

"Nương là một người rất lợi hại, quản lý bao nhiêu cửa tiệm lớn nhỏ, mọi thứ đều thu xếp chu toàn.  

 

Mà con là một đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời, là bảo bối của nương."  

 

Đôi môi Liên nhi mím lại, hốc mắt đỏ hoe, giọng nghèn nghẹn:  

 

"Vậy tại sao phụ thân không chọn chúng ta, mà lại chọn công chúa?"  

 

Không được lựa chọn, liệu có đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thua cuộc, nhất định phải có một kết cục bi thảm?  

 

Ta nhẹ giọng nói với con bé:  

 

"Liên nhi, con phải nhớ kỹ một điều. Không phải chúng ta không được lựa chọn, mà là chúng ta đã chọn sai."  

 

Ta đã bị một kẻ cầm thú đội lốt người lừa gạt, còn Liên nhi thì bị níu giữ bởi tình phụ tử vốn chẳng hề tồn tại.  

 

Bị hắn vứt bỏ, bị hắn làm tổn thương, chẳng lẽ lại là lỗi của chúng ta, là một bi kịch ư?  

 

Không phải.  

 

Điều đó chỉ chứng minh rằng, hắn chính là một lựa chọn sai lầm.  

 

Mà ta, chỉ là đã đi nhầm vào một nhánh rẽ trong dòng sông dài của cuộc đời.  

 

"Chúng ta vẫn còn cả một tương lai phía trước, chắc chắn có thể sửa chữa sai lầm này." 

 

07

 

Diêu Thượng cung dẫn ta và Liên nhi vào phủ Trưởng Công chúa.  

 

Liên nhi ngoan ngoãn, miệng lưỡi ngọt ngào, ta thì khéo ăn khéo nói, nên Huệ Ninh vô cùng thích thú, lập tức bảo chúng ta ngày mai lại đến. Diêu Thượng cung dù muốn ngăn cũng không được.  

 

Thế là hết ngày này qua ngày khác, ta và Liên nhi ngày nào cũng bầu bạn bên Huệ Ninh.  

 

Lấy lòng Huệ Ninh dễ hơn ta tưởng.  

 

Nàng thích ăn vặt nhưng lại kén chọn, mà ta thì từng mở tiệm bánh, đích thân xắn tay áo vào bếp, tay nghề vừa vặn hợp khẩu vị nàng. Huệ Ninh vung tay một cái, thưởng ngay cho ta trăm lượng bạc.  

 

Nàng thích đọc thoại bản, ta liền tìm đến chủ tiệm sách quen, dùng trọng kim mời tác giả sáng tác không ngừng, để nàng lúc nào cũng có truyện mới để đọc, nhân vật yêu thích mãi chẳng phải kết thúc.  

 

Nàng thường hay cãi nhau với bạn bè, mà mỗi lần không nói lại người ta thì chỉ biết tức tối hừ hừ. Ta nói vài câu hợp ý nàng, vừa không đắc tội người khác, vừa có thể dỗ nàng cười vui vẻ.  

 

Triệu Phi Bạch sáng sớm vào triều, đến giờ Dậu mới về phủ. Ta và Liên nhi đến muộn về sớm, tuyệt nhiên không ảnh hưởng gì đến tình cảm vợ chồng họ.  

 

Rất nhanh sau đó, Huệ Ninh xem ta như tri kỷ, thường xuyên tâm sự những chuyện phiền muộn trong lòng.  

 

Ví như chuyện Triệu Phi Bạch đã ngoài hai mươi, vẫn chưa có đích tử để kế thừa gia nghiệp.  

 

Ví như chuyện Triệu Phi Bạch cần cù làm việc, một lòng vì tương lai của nàng và đứa con sau này.  

 

Những điều đó, đều là gió bên gối do hắn thổi vào tai Huệ Ninh.  

 

Huệ Ninh bảo: "Phi Bạch đối với ta rất tốt, chàng vất vả như thế, ta chỉ hận mình không thể san sẻ cùng chàng."  

 

Người kính ta cành đào, ta báo lại ngọc quý.  

 

Huệ Ninh giống ta những ngày mới thành thân.  

 

Nàng có đồ ăn ngon, như bánh ta làm, luôn giữ lại một phần cho Triệu Phi Bạch.  

 

Nàng liên tục giới thiệu cho hắn những trọng thần triều đình, văn nhân học sĩ. Diêu Thượng cung nhìn vào, khẽ nhíu mày.  

 

Nàng muốn sinh con cho Triệu Phi Bạch, tin lời thầy lang giang hồ mà uống đủ loại thuốc. Cuối cùng, Diêu Thượng cung cũng phải lên tiếng khuyên bảo.  

 

Huệ Ninh từng sinh non, thân thể yếu ớt, nếu sinh nở e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Mà con gái nhà thế gia khó có thể đứng vững nếu không thể sinh con. Thái hậu cũng không muốn để ái nữ của mình mạo hiểm tính mạng, vì vậy nhiều năm qua vẫn chưa chọn hôn sự cho nàng.  

 

Thế nhưng Triệu Phi Bạch đã lợi dụng cơ hội đó để chen chân vào, khiến Huệ Ninh vừa gặp đã yêu, thậm chí còn muốn sinh con cho hắn.  

 

Huệ Ninh không nghe lời khuyên của Diêu Thượng cung, cứ hết thang thuốc này đến thang thuốc khác.  

 

Ta cũng khuyên nàng, nhưng không phải khuyên nàng đừng sinh con.  

 

"Thuốc đắng thế này, sao lại uống hằng ngày được?"  

 

Huệ Ninh nhăn mặt, ta vội nhét hai viên mứt quả vào miệng nàng, cuối cùng cũng dỗ được nàng nuốt trôi cơn đắng.  

 

"Nếu không điều dưỡng, làm sao có thể mang thai?"  

 

Ta đáp: "Nếu thuốc này hiệu quả thì không nói, nhưng nếu vô dụng, chẳng phải công toi chịu khổ sao? Chi bằng mời đại phu chính thống đến bắt mạch."  

 

Diêu Thượng cung xen vào: "Di nương có kinh nghiệm, vậy nên mời đại phu nào đây?"  

 

Ta cười: "Danh y giỏi nhất không phải đều ở trong cung sao? Thái y tất nhiên sẽ không để điện hạ uống thuốc đắng rồi."  

 

"Chuyện sinh con là việc của cả hai vợ chồng. Phải đợi đến khi phò mã được nghỉ, mời thái y đến điều dưỡng cho cả hai mới được."  

 

Diêu Thượng cung suy tư: "Lời di nương rất đúng."  

 

Chúng ta một tung một hứng, quyết định ngay chuyện này.  

 

Huệ Ninh mơ mơ hồ hồ, chỉ nghe thấy không cần phải uống thuốc đắng nữa, liền vui vẻ ngay.  

 

"Được, ta thật mong có một đứa con, giống như Liên nhi với tỷ vậy, ta thật ghen tị."  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.