(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng vào đêm hắn được Hoàng thượng chỉ hôn làm phò mã, trong bữa tiệc cung đình của đám tân khoa tiến sĩ, ta dù có làm gì cũng không thể ngăn cản.
Chỉ là, ta vẫn lỡ lời hỏi một câu:
"Chàng còn nhớ lời thề năm xưa không? Rằng nếu phụ ta, chàng sẽ xuống cửu tuyền nhận tội với cha mẹ và huynh trưởng ta?"
Hắn khoác trên mình bộ y phục xanh của tân khoa tiến sĩ, đắc ý vô cùng.
"Sao đột nhiên nàng lại nhắc chuyện này?"
Hắn muốn hôn ta, ta cúi đầu né tránh, sắc mặt bình thản giục hắn lên xe ngựa.
Liệu kiếp này có gì thay đổi không?
Không, vẫn y hệt.
Ánh mắt hắn khi trả lời ta không phải là chân thành quan tâm, mà là bực bội và ẩn nhẫn tức giận—giống hệt kiếp trước, khi hắn trách móc ta.
Ngày hôm sau, hắn vẫn không về nhà, và ta vẫn nhận được thánh chỉ kia.
Ngươi thấy không? Dù ta làm gì đi nữa, kết quả vẫn không thay đổi.
Vậy nên, Triệu Phi Bạch bạc tình bạc nghĩa hoàn toàn là bản chất của hắn, không liên quan gì đến ta.
Ta có thể chấp nhận nam nhân thay lòng, nhưng ta tuyệt đối không thể chấp nhận việc ta và con gái bị g.i.ế.c oan ức.
Giống như cha mẹ và huynh trưởng ta năm xưa—bị sơn tặc tàn sát dã man mà chẳng rõ lý do, chẳng ai điều tra.
Ta hỏi Lộ Thanh:
"Tính cách của Trưởng công chúa thế nào?"
Lộ Thanh kể cho ta rất nhiều, từ sở thích, kiêng kỵ đến những người thân cận bên cạnh nàng, sợ ta lỡ lời đắc tội mà chuốc nhục nhã vào thân.
Huệ Ninh Trưởng công chúa là viên minh châu được nuông chiều trong tay hoàng gia, năm nay mới tròn mười sáu tuổi.
Kẻ đã g.i.ế.c ta và Liên Nhi, có phải nàng không?
Ta chìm trong suy tư, thì Lộ Thanh lấy từ trong tay áo ra một khối ngọc.
"Cô vẫn còn lý trí, ta mới dám nói cho cô biết chuyện này."
"Cái c.h.ế.t của thân nhân cô năm xưa có kẻ chủ mưu đứng sau. Khối ngọc này là tiền công mà bọn sơn tặc nhận được. Chỉ là, tên bị bắt sống c.h.ế.t cũng không chịu khai ra ai là kẻ đứng sau."
"Phu quân ta vẫn đang tìm cách điều tra. Cô tuyệt đối không được có ý định mưu hại Trưởng công chúa, cô phải sống thật tốt thì mới có thể tìm ra hung thủ mà báo thù."
Ta hỏi:
"Trên người kẻ đó, có phải có vết bớt hình gạc hươu?"
Lộ Thanh sững sờ:
"Vết bớt? Chỉ có một vết sẹo dài do bị rạch nát… nhưng đúng là có hình dạng giống gạc hươu thật."
Ta mím môi, bình tĩnh nói:
"Lộ Thanh, làm ơn hãy giữ kỹ khối ngọc này, cũng bảo Trình đại nhân đừng điều tra tiếp nữa."
Lộ Thanh liên tục gặng hỏi, nhưng ta không thể nói ra sự thật.
Ta đang ở giữa biển lửa, sao có thể kéo nàng xuống cùng ta?
04
Lửa giận bốc lên trong lồng ngực, thiêu đốt ta đến mức đau đớn không chịu nổi.
Trượng phu của Lộ Thanh làm quan tại Đại Lý Tự, ta nhờ nàng giúp ta âm thầm điều tra.
Chuyện đã qua nhiều năm, nhà ta xưa nay luôn sống thiện lương, ta thậm chí không có nổi một kẻ khả nghi để hoài nghi.
Ta đã dằn vặt suốt bao năm trời, tự nhủ rằng có lẽ đó chỉ là một tai họa vô tình giáng xuống.
Hôm nay, cuối cùng ta đã tìm ra câu trả lời.
Cái c.h.ế.t của cha mẹ và huynh trưởng ta không phải tai nạn, mà là một âm mưu g.i.ế.c người có chủ đích.
Vậy còn phải bắt hung thủ làm gì nữa?
Là ta đã dẫn sói vào nhà!
Khối ngọc này, ta từng thấy trên người Triệu Phi Bạch.
Năm ta mười lăm tuổi, hắn muốn mang nó đi cầm cố để mua quà sinh thần cho ta.
Ta tình cờ bắt gặp hắn trước tiệm cầm đồ, vội vã ngăn lại.
Khối ngọc đó là một trong số ít những món đồ gia truyền còn sót lại của Triệu gia.
Hắn nắm chặt khối ngọc trong tay, trong mắt đầy ý tình mà nói:
"Lan nhi đã là một đại cô nương rồi, ta đương nhiên phải chuẩn bị thật chu đáo."
Ta mỉm cười:
"Ta biết Phi Bạch ca coi ta như muội muội ruột, nhưng ta không dám nhận lễ vật quý giá như vậy."
Hắn lập tức hiểu được ý tứ khéo léo từ chối của ta, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.
Đúng vậy, năm đó ta không hề muốn gả cho hắn.
Huynh trưởng từng hỏi ta:
"Muội có để mắt đến Phi Bạch không?"
Ta đáp:
"Huynh ấy là người tài hoa, tiền đồ rộng mở."
"Vậy thì huynh sẽ cho hắn đến cầu thân!"
Ta lắc đầu:
"Muội không muốn gả cho huynh ấy, huynh đừng nói đùa nữa."
Triệu Phi Bạch phong thái nho nhã, khiến lòng thiếu nữ xao động, nhưng ta biết hắn chỉ cần một thê tử hiền lương, giúp hắn hầu hạ mẹ già, dạy dỗ con cái, vợ chồng hòa thuận.
Ta từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, tinh thông tính toán sổ sách. Cha mẹ sớm đã định sẵn để ta kế thừa gia nghiệp.
Ta học cầm kỳ thi họa, nhưng cũng cùng huynh trưởng đọc tứ thư ngũ kinh.
Ta có con đường riêng phải đi, hắn đối với ta mà nói, nhiều nhất chỉ là một người huynh trưởng đáng kính mà thôi.
Huynh trưởng tiếc nuối:
"Xem ra hai đứa không có duyên rồi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");