Quy Tắc Báo Thù Của Người Vợ Bị Ruồng Bỏ

Chương 17




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hắn lộ vẻ trầm ngâm, không rõ là đang nhẹ nhõm hay thất vọng.  

 

"Nàng để ý đến Liên nhi nhiều một chút, cửa hàng cũng thu xếp cho ổn thỏa."  

 

Thấy ta ngập ngừng, hắn bổ sung: "Gần đây kinh thành không yên ổn, Nhị hoàng tử bị ám sát, thích khách vẫn chưa bị bắt."  

 

"Lan nhi, nàng cứ đợi ta, mọi chuyện sắp kết thúc rồi."  

 

Ta mỉm cười đáp lại.  

 

Kết thúc rồi sao? Đúng vậy.  

 

Là kết thúc của ngươi—kẻ vong ân bội nghĩa, chỉ biết chăm chăm vào danh tiếng và tiền đồ của mình.  

 

Trong mắt ngươi, từ trước đến nay chỉ có danh vọng và tương lai của bản thân. Ngươi không quan tâm đến mẫu thân bị giam lỏng trong chùa sống ra sao, cũng không quan tâm đến thê tử vừa mất con sức khỏe thế nào.  

 

Cho nên ngươi hoàn toàn không nhận ra—khi ôm lấy Huệ Ninh, ánh mắt nàng nhìn ngươi lạnh lẽo đến mức nào.  

 

Ta đã khuyên nàng.  

 

Trước khi nhắm trúng điểm yếu của kẻ địch, cần phải nhẫn nhịn.

 

19

 

Một quan viên cao cấp bị dân thường cáo buộc đã dâng sớ lên triều đình, buộc tội Huệ Ninh can thiệp chính sự một cách tùy tiện.  

 

Liên quan đến triều chính, hoàng đế không thiên vị Huệ Ninh mà triệu cả nàng và vị quan kia vào cung. Suốt ba ngày, Huệ Ninh không gửi được tin tức gì về.  

 

Triệu Phi Bạch nhân cơ hội vào cung bẩm báo công việc, nói: "Ta vào diện thánh cầu tình, có lẽ bệ hạ sẽ khoan dung với công chúa."  

 

Diêu Thượng Cung hỏi ta: "Là ngươi xúi giục công chúa, sao không lo lắng chút nào?"  

 

Ta đáp: "Sớm đã có người thay nàng lo lắng mọi thứ."  

 

Huệ Ninh không cần hao tâm tổn trí tranh đấu, vì người yêu thương nàng đang mong nàng sử dụng quyền lực.  

 

Diêu Thượng Cung nhìn ta gật đầu, không nói thêm gì.  

 

Ngày hôm đó, Huệ Ninh từ trong cung trở về, cùng Triệu Phi Bạch chung một xe ngựa, dập tắt tin đồn phu thê bất hòa.  

 

Triệu Phi Bạch đỡ nàng xuống xe, lẩm bẩm: "Ta là phu quân của nàng, nàng làm những việc này, sao lại không báo cho ta? Ngay cả Khánh Chân công chúa cũng không dám dính vào vụ rắc rối này, thế mà nàng lại nhúng tay vào..."  

 

Huệ Ninh nói: "Rắc rối cũng phải có người xử lý. Phụ hoàng đã ủy quyền xét xử cho ta, phò mã không cần nói thêm."  

 

Mặt Triệu Phi Bạch sa sầm: "Chuyện này, nàng vốn không nên can dự vào."  

 

Huệ Ninh mặc kệ hắn, đôi mắt hạnh khẽ nhìn ta, thoáng chút tiều tụy.  

 

Trông nàng giống như một cây cải thảo bị sương sớm làm héo rũ, mềm nhũn không có sức sống.  

 

Ta lên tiếng hòa giải: "Công chúa sau khi sảy thai vẫn luôn u sầu, may mà có Khánh Chân công chúa bầu bạn."  

 

Nghe đến hai chữ "sảy thai", Triệu Phi Bạch lập tức im bặt.  

 

Huệ Ninh nói: "Nhìn thấy những vụ án oan uất thê lương đó, ta không còn tâm trí mà đau lòng vì chuyện mất con nữa."  

 

"Con gái của một huyện lệnh gả cho một thư sinh, cả gia đình bị sơn tặc sát hại. Nàng ta may mắn sống sót nhưng bị dư luận dồn ép đến phát điên. Sau này, thư sinh kia trở về quê, tập hợp dân làng tiêu diệt bọn sơn tặc, được suy tôn làm huyện lệnh. Hắn cũng không bỏ người vợ đã hóa điên của mình."  

 

"Nhưng rồi nàng ta phát hiện, thư sinh kia vẫn luôn bí mật cấu kết với sơn tặc! Nàng cầu cứu bạn thân, nhưng không biết rằng kẻ đó cũng là đồng phạm, chỉ vì tham lam tài sản của gia đình nàng. Một tấm chân tình lại gửi gắm nhầm loài đỉa hút máu. Tên thư sinh đó miệng nói yêu nàng ta nhất đời, nhưng thực chất chỉ lợi dụng nàng ta để bám víu quyền quý, thật là cầm thú không bằng!"  

 

Sắc mặt Triệu Phi Bạch tối sầm lại, Huệ Ninh mỉm cười dịu dàng: "Phu quân, chẳng phải chàng hỏi ta đã đắc tội đại nhân nào sao? Chính vị đại nhân kia đã bao che cho tên thư sinh đó."  

 

"Tên thư sinh ấy bị kết án lăng trì xé xác, c.h.ế.t không toàn thây. Phu quân, chàng thấy bản án này thế nào?"  

 

Triệu Phi Bạch giấu bàn tay đang siết chặt vào trong tay áo, đáp: "Bệ hạ anh minh."  

 

Huệ Ninh chỉ khẽ cười, bỏ lại hắn phía sau, tự mình đi vào thư phòng.  

 

*  

 

Ta pha một bình trà ngọt, bưng vào thư phòng, thấy Huệ Ninh đang chăm chú nhìn chồng hồ sơ trước mặt.  

 

Ta nói: "Công chúa, người cầm ngược rồi."  

 

Mặt có chữ đang hướng về ta, nàng lại đang nhìn chằm chằm vào mặt bìa.  

 

Huệ Ninh luống cuống lật lại, ho khan mấy tiếng.  

 

Ta hỏi: "Công chúa bị đại nhân kia gây khó dễ sao?"  

 

Nàng đáp: "Không có gì, chỉ là ngày mai Hằng ca phải rời kinh rồi, ta có chút không nỡ."  

 

Tề vương nhiều năm trấn thủ biên cương, lần này về kinh đã ở mấy tháng, đúng là đến lúc phải đi.  

 

Ta đóng tập hồ sơ lại, rót cho nàng một tách trà: "Đọc không vô thì đừng đọc nữa, dù sao cũng không chỉ là chuyện của một ngày."  

 

Huệ Ninh gật đầu, dựa vào tháp nhắm mắt nghỉ ngơi.  

 

Một lát sau, nàng khẽ nói: "Tống Lan, ta luôn nói tỷ  là bằng hữu của ta, vậy ta là gì của tỷ?"  

 

Ta mỉm cười: "Công chúa đối với ta, là đại phúc của đời này."  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.