(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Huệ Ninh đau lòng, phẫn nộ cũng là lẽ thường tình. Nhưng điều khiến ta bất ngờ là, nàng không hề chỉ đơn thuần trút giận vô cớ, mà hoài nghi có lý có cứ.
Ta kiên nhẫn lắng nghe, cùng nàng phân tích.
"Dù là giận hắn tắc trách hay nghi ngờ hắn mưu hại, trước khi có chứng cứ xác thực, điện hạ cũng không nên vạch mặt hắn trước công chúng. Hãy để người của chúng ta âm thầm điều tra…"
Huệ Ninh dần bình tĩnh lại, từ một người mẹ mất con trở về dáng vẻ cao quý của Trưởng Công chúa.
"Triệu Phi Bạch bao giờ trở về?"
"Chuyện này không ai báo cho hắn. Theo nhiệm vụ của hắn, ba tháng sau mới về kinh."
"Ta nên đối mặt với hắn thế nào đây?"
Huệ Ninh từng thổ lộ với ta nỗi bất an của nàng. Nàng sợ hôn nhân không hạnh phúc, sợ tương lai mờ mịt. Sau khi thành thân, Triệu Phi Bạch cưng chiều nàng như người thân, khiến nàng cảm thấy mình đang sống trong một giấc mộng đẹp.
Nhưng bây giờ, nàng đã hiểu rõ, chuyện Triệu mẫu làm rất có thể là do Triệu Phi Bạch ngầm cho phép.
Nàng không muốn phá vỡ giấc mộng ấy, nàng đang hoảng sợ.
Ta nhẹ giọng trấn an: "Điện hạ mãi mãi có Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, còn có Vương gia, Diêu Thượng Cung, và cả ta nữa."
Huệ Ninh gục vào lòng ta, cuối cùng cũng bật khóc thành tiếng.
Ta vỗ nhẹ lưng nàng, lòng cũng nghẹn ngào.
Thật ra, ta không hiểu nàng.
Triệu Phi Bạch đối với ta là trượng phu từng cùng nhau nâng đỡ, là ván cược ta đã đặt trọn cả tuổi thanh xuân.
Còn với nàng, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ dưới trướng không mấy nổi bật.
Nàng đứng ở nơi cao như vậy, cớ sao lại chỉ nhìn vào hậu viện?
Nếu ta có, nếu ta cũng có—
Thôi không sao, ta từng có phụ mẫu huynh trưởng yêu thương, ta cũng từng thấy con đường phía trước rộng lớn đến thế nào.
Công chúa rạng rỡ như ánh mặt trời, ta chỉ cần mượn một chút ánh sáng ấy, là đã có thể soi rọi con đường tối tăm trước mắt mình.
Ta thầm nói trong lòng: Huệ Ninh, xin lỗi.
Vì đã dùng cách tàn nhẫn như vậy, để phá vỡ giấc mộng đẹp của ngươi.
17
Thân thể Huệ Ninh đã được điều dưỡng khá tốt, nhưng trông nàng vẫn ốm yếu xanh xao.
Hoàng đế và Thái hậu vô cùng lo lắng, mong nàng sớm phấn chấn trở lại. Vì thế, Huệ Ninh nhận lời hẹn của Khánh Chân công chúa, cùng nàng đi du ngoạn hồ giải sầu.
Khi thuyền cập bờ, Khánh Chân đích thân dìu Huệ Ninh xuống, còn dặn dò: "Lần sau rảnh rỗi, muội lại đến tìm ta trò chuyện."
Huệ Ninh nhẹ nhàng đáp lời, để ta đỡ nàng lên xe ngựa.
Nàng lẩm bẩm: "Sao Khánh Chân cũng thay đổi nhiều quá? Từ đầu đến cuối câu nào cũng nhắc đến hoàng huynh, bóng gió dò hỏi về việc của Triệu Phi Bạch... Lan nhi, ta mệt quá."
Chốn triều đình sóng ngầm cuộn trào, thân như lục bình trôi dạt, ai cũng mệt mỏi cả.
Đại công chúa Khánh Chân và Nhị hoàng tử, Bát hoàng tử đều là con ruột của Hoàng hậu. Nhị hoàng tử vốn ôn thuận, nhưng đột nhiên bị tố giác tham ô quân lương, hiện đang bị giam trong Tông Nhân phủ, Hoàng hậu cũng bị cấm túc. Bát hoàng tử còn nhỏ, không thể gánh vác đại cục, không thu phục được thế lực đã tan rã.
Trái lại, Đại hoàng tử có mẫu thân xuất thân thấp kém, nhưng nhờ đó lại liên tục nhận được những chức vị béo bở, hơn nữa hắn còn là trưởng tử, thanh thế ngày càng lớn. Tam hoàng tử có vợ là nữ nhi của danh tướng đứng đầu triều đình. Tứ hoàng tử là con ruột của Nhuyễn phi, ngoại tộc quyền thế hiển hách, lại rất được Thánh thượng sủng ái.
Tình thế hiện tại khiến Khánh Chân công chúa không thể không đến thăm Huệ Ninh—vị tiểu cô cô luôn được Phụ hoàng sủng ái suốt bao năm, chưa từng vướng bận chuyện thế tục—để thăm dò tâm ý của Hoàng thượng.
"Muội ăn bánh ngọt không?"
"Ăn!"
Phu xe điều khiển ngựa hướng về con phố nổi tiếng với các tiệm bánh.
Bất ngờ, xe ngựa xóc nảy mạnh một cái rồi dừng lại.
Một phụ nhân trung niên áo quần rách rưới quỳ sụp trước xe ngựa, liên tục dập đầu.
"Cầu xin Công chúa làm chủ cho dân phụ!"
Trán bà ta bầm tím, rỉ máu, Huệ Ninh hoảng hốt, vội đưa khăn lụa cho bà.
Phụ nhân kể lể nỗi oan khuất: nhà bà vốn là thân sĩ địa phương, nhưng bị quan tham ức h.i.ế.p cướp đoạt, cả nhà gặp nạn, quan viên trong vùng đều không dám đứng ra giúp đỡ, bà chỉ đành liều mình lên kinh cáo trạng.
Huệ Ninh phẫn nộ nhưng cũng bối rối: "Trên đời lại có chuyện như vậy sao! Nhưng... bản cung có thể làm gì cho ngươi đây?"
Phụ nhân kéo ống quần lên, để lộ đôi chân teo tóp, giọng đầy tuyệt vọng: "Dân phụ thực sự không thể lăn qua bàn chông được. Công chúa, xin hãy nghĩ cách giúp dân phụ, dân phụ nguyện làm trâu ngựa báo đáp ngài!"
Huệ Ninh nhìn đôi chân tàn tật của bà mà rơi nước mắt, xúc động đáp ứng. Phụ nhân mừng rỡ đến bật khóc, bò lết rời đi. Huệ Ninh vội bảo người tiễn bà, còn mình thì cầm miếng bánh mà ăn không vô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");