(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta không lên tiếng, hắn lại tiếp tục:
"Nàng trách ta có phải không? Ta không phải phụ bạc nàng, ta có nỗi khổ tâm, nàng hoàn toàn không biết những năm qua ta đã khổ sở thế nào đâu!"
Hắn kể, hắn đứng đầu thư viện, vậy mà vẫn bị xem thường chỉ vì không có quyền thế. Thân phận thương nhân của ta càng khiến hắn không ngẩng đầu lên được.
"Ta có gì kém bọn họ? Chỉ là bọn họ có cha huynh, có nhà vợ giúp đỡ, còn ta thì chẳng có gì cả! Nếu ta có, nếu ta cũng có..."
"Tống Lan, ta yêu nàng, nhưng nàng không thể làm thê tử của ta."
Hắn xem nữ nhân là bậc thang, dẫm nát rồi, thấy thấp kém rồi thì lại thay một bậc thang khác.
Thế nhưng, ta và Công chúa, một người là con khỉ bùn lăn lộn nơi phố chợ, một người là viên minh châu được hoàng thất sủng ái đến tận trời.
Hắn lấy đâu ra tự tin nghĩ rằng chúng ta là phận nữ nhi yếu đuối phải phụ thuộc vào hắn?
Ta hỏi: "Ngọc bội của chàng đâu?"
Sắc mặt hắn hơi đổi: "Hỏi cái đó làm gì?"
"Đó cũng coi như tín vật định tình của chúng ta mà. Trước đây chàng nói không có tiền mua dây tốt nên chưa bao giờ đeo, bây giờ có tiền rồi, ta muốn làm một sợi dây chuyền vàng cho Liên nhi đeo."
Hắn đảo mắt nhìn quanh tiểu viện đơn sơ, nói:
"Ta sẽ đối xử tốt với mẹ con nàng."
Hắn xoa đầu Liên nhi: "Ngoan nào, con muốn gì, phụ thân đều cho con."
Hắn lảng tránh chuyện miếng ngọc bội, nhưng lại mang đến cho mẹ con ta vô số y phục, trang sức.
Triệu mẫu cũng thay đổi thái độ, thậm chí còn mang cả ngọc phỉ thúy trong đồ cưới của mình tặng cho Liên nhi.
Ta biết, bà ta và Triệu Phi Bạch đã âm thầm tìm đại phu khác, xác nhận đi xác nhận lại rằng hắn thật sự không thể có con nữa.
Khoảng thời gian này, ta thuận theo mọi chuyện, hầu hạ bà ta như một vị phu nhân quý tộc. Triệu mẫu tưởng rằng ta đã cùng hội cùng thuyền với họ, nên coi ta như một nửa tri kỷ.
Bà ta oán giận mắng Huệ Ninh:
"Ả đàn bà lăng loàn này để con ta vào tình cảnh nào đây! Trình Kiệm được hoàng thượng để mắt, nhận chức trông coi quan diêm, đó là một miếng béo bở! Con trai ta là trượng phu của ả, sao có thể để Trình Kiệm hưởng lợi lớn như vậy chứ!"
(quan diêm: muối do triều đình kiểm soát, một nguồn lợi béo bở thời phong kiến)
Ta thuận miệng khuyên: "Huệ Ninh dù gì cũng là Công chúa..."
Triệu mẫu lại càng tức giận:
"Nó gả vào Triệu gia thì chính là nữ nhân Triệu gia, vậy mà dám ăn cây táo rào cây sung, không lo cho phu quân mình, đúng là bất trung bất nghĩa!"
Rồi lại lẩm bẩm: "Đáng tiếc, Liên nhi là con gái..."
Lúc Liên nhi ra đời, ta và bà ta đã cãi nhau mấy năm trời. Giờ thì ta có thể tiết kiệm nước bọt rồi, dù gì Triệu Phi Bạch cũng chỉ có duy nhất một đứa con này thôi.
Bà ta vẫn không cam lòng: "Đứa bé còn lại... là con trai mà..."
"Chuyện cũ rồi, nhắc lại làm gì? Dù sao nó cũng không còn nữa."
Liên nhi chạy đến kéo tay ta: "Mẫu thân, thả diều!"
Ta nắm tay con bé rời đi.
Phía sau, Triệu mẫu vẫn còn than thở: "Đáng tiếc, đáng tiếc! Ai mà ngờ được..."
Bà ta đương nhiên phải nuối tiếc, nhưng không phải vì hài tử đã mất kia, mà là vì lúc ta vừa sinh xong, bà ta đã lập tức đề nghị nạp thiếp, nói một đứa con gái không thể gánh vác Triệu gia.
Mà Triệu Phi Bạch, lại không thẳng thừng từ chối.
Hắn bị vô sinh, là do chính tay ta gieo mầm từ lúc đó.
Ta nghĩ, chờ Liên nhi trưởng thành tự lập, nếu ta còn muốn sinh con, thì sẽ để hắn đi điều dưỡng lại.
Đáng tiếc, sau này Triệu Phi Bạch dọn vào phủ Trưởng Công chúa.
Chuỗi tràng hạt trên cổ tay ta khẽ rung động, từ đó, hắn vĩnh viễn không còn khả năng có con nữa.
12
Triệu Phi Bạch lần nữa trở lại phủ Trưởng Công chúa, nhưng Huệ Ninh không ra đón hắn.
Trong đình nhỏ giữa hoa viên, có người gảy đàn, thổi tiêu, hát khúc.
Triệu Phi Bạch chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn mặt dày tiến lên. Huệ Ninh đối với hắn vẫn còn tình cảm, bèn ngoắc tay cho hắn ngồi xuống bên cạnh.
Vừa nói được mấy câu, Trình Kiệm đã ôm vòng hoa tự đan đến trước mặt, ấm ức nói rằng tay mình bị gai đ.â.m đến chảy máu.
Huệ Ninh nâng tay hắn lên, dịu dàng dỗ dành, lại để hắn đích thân đội vòng hoa lên cho mình.
Trình Kiệm nói: "Chút đau này có đáng gì? Chỉ sợ Công chúa ghét bỏ ngón tay tiểu thần bị thương xấu xí."
Huệ Ninh vô cùng cảm động, cúi xuống hôn lên đầu ngón tay đang rỉ m.á.u của hắn.
Triệu Phi Bạch hoàn toàn bị bỏ quên. Hắn không muốn ngồi lại nữa, nhưng cũng không thể cứ thế rời đi. Nếu không, quan hệ giữa hắn và Huệ Ninh sẽ càng xa cách, mà còn phải chịu để Trình Kiệm mỉa mai sau lưng.
Hắn bị một đám công tử huênh hoang ra mặt đẩy ra rìa, mặt mũi chẳng còn bao nhiêu. Mãi đến khi Huệ Ninh mở miệng nói một câu dịu dàng, hắn mới gắng gượng kéo lại thể diện.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");