Quý Phi Trọng Sinh Thành Cung Nữ

Chương 52: Người và sự vật




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");  Thẩm Khinh Trĩ chỉ gặp Phàm Chân vài lần, bình thường nàng cũng không đến thăm riêng các phi tần khác, hôm nay là do Tiêu Thành Dục nhờ vả đến thăm Trang tần.Nhưng dù sao nàng cũng đã tự mình đến đây, đương nhiên phải tạo mối quan hệ tốt.“Cô cô nói gì vậy, nếu không phải nương nương ốm đau, không dám tùy tiện quấy rầy, thì ta đã đến thăm lâu rồi. Gần đây nghe nói nương nương có vẻ khỏe hơn, nên mới dám đệ thiếp đến thăm.”Thẩm Khinh Trĩ bước xuống kiệu, mỉm cười nói với Phàm Chân: “Hôm nay Trang Tần nương nương khỏe không? Ta chỉ sợ đến không đúng lúc.”Nhắc đến sức khỏe của Trang tần, Phàm Chân cô cô không khỏi thở dài. Bà ta dùng khăn lau khóe mắt: “Cũng vẫn vậy, không tốt hơn cũng không xấu đi, tạm thời gắng gượng được.”Ngừng một lát, bà ta lại thêm một câu: “Nghe nói người muốn đến, nương nương rất vui, Chiêu Nghi cũng không chê Trường Xuân cung mang bệnh khí.”Thẩm Khinh Trĩ không hỏi han kỹ về bệnh tình của Trang tần, chỉ nghe nói nàng ta từ trong bụng mẹ đã không được khỏe mạnh, sinh ra cũng luôn bệnh tật ốm yếu. Ở trong nhà Trương thủ phụ có nhiều khuê tú, nổi tiếng nhất là đại cô nương, còn Trương Diệu Hâm thì ít người biết đến.Thẩm Khinh Trĩ không tiện hỏi nhiều, chỉ nói: “Có thể tạm ổn đã là tốt lắm rồi, cô cô đừng nói vậy, nào có chuyện bệnh khí hay không đâu.”Thẩm Khinh Trĩ bước vào trong, ánh mắt thoáng vẻ kinh ngạc. Trang tần ở hậu điện Trường Xuân cung, cũng giống như Cảnh Ngọc cung của nàng, chỉ khác là hậu điện cùng hai bên tả hữu đều thuộc về một mình nàng.Thẩm Khinh Trĩ còn nhớ rõ lúc mới chuyển đến Cảnh Ngọc cung, tiền điện và tiền viện đều được dọn dẹp sạch sẽ, còn trồng hoa cỏ tươi mới. Đó là lúc nàng chưa dọn vào, giờ đây cây cối càng thêm sum suê, hoa nở rực rỡ vô cùng xinh đẹp.Nhưng khi đến Trường Xuân cung, lại hoàn toàn khác với vẻ phồn thịnh của Cảnh Ngọc cung. Không chỉ không có hoa cỏ cây cối, toàn bộ tiền viện đều trơ trụi, ngay cả sân ngoài cũng có vẻ lâu ngày không được quét dọn, trong ngoài đều xám xịt và loang lổ.Nơi này chẳng giống một cung thất của chủ vị tần phi chút nào.Thẩm Khinh Trĩ không khỏi nhíu mày. Trong lòng nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng nàng không phải là người có quyền ra lệnh cho chủ vị nương nương, nên chỉ ghi nhớ việc này trong lòng, thản nhiên đi theo Phàm Chân vào hậu điện.Bước qua nguyệt môn, có thể nhìn thấy trong viện trồng một cây ngô đồng. Cây ngô đồng rất cao lớn, cành lá xanh tươi, làm cho Trường Xuân cung sinh động đôi chút.Thẩm Khinh Trĩ khen: “Cây ngô đồng này được chăm sóc thật tốt.”Phàm Chân đáp: “Nương nương nhà nô tỳ cũng rất thích cây này. Thỉnh thoảng có thể ra ngoài đi dạo, người sẽ ngồi dưới gốc cây thêu thùa, nói rằng cây cối sinh động có thể mang đến sinh khí cho người.”Thẩm Khinh Trĩ chỉ gật đầu, không nói gì thêm.Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào gian chính ở hậu điện Trường Xuân cung. Thẩm Khinh Trĩ từng hầu hạ Thái Hậu nhiều năm, vừa bước vào Trường Xuân cung nàng đã ngửi thấy mùi thuốc chua xót quen thuộc.Mùi thuốc ở đây nồng hơn so với ở Khôn Hòa cung năm xưa, khiến người ta hơi đau đầu.Vừa ngửi thấy mùi này, Thẩm Khinh Trĩ liền nhíu mày: “Cô cô, mùi này có phải hơi nồng không? Trang Tần nương nương đang dùng vị thuốc nào vậy?”Năm đó, tuy Khôn Hòa Cung rộng lớn nhưng lò thuốc nhỏ chỉ đặt ở thiện phòng, nên tẩm điện không có mùi thuốc nồng nặc. Chỉ là sau này, Tô Dao Hoa thường xuyên cảm thấy tay chân lạnh, phải dùng thuốc dán để ủ ấm, nên trong điện mới có chút mùi thuốc. Hơn nữa, loại thuốc dán đó là do Thái Y Viện đặc chế, mùi không chua xót, mà còn có một loại hương thơm thanh nhã.Chứ không giống như Trường Xuân cung, mùi thuốc chua xót đến mức khiến người ta không muốn bước vào.Thấy nàng không thoải mái, Phàm Chân chỉ biết cười khổ lắc đầu: “Nương nương nhà nô tỳ mang bệnh từ nhỏ, trong phòng quanh năm phải dùng dược liệu trân quý để huân, nếu không ngửi thấy mùi này người sẽ ho khan, lâu dần sẽ ho ra máu, thật sự rất khổ sở.”Thẩm Khinh Trĩ cũng chỉ biết thở dài. “Nương nương thật đáng thương.”Phàm Chân đáp một câu “Ai nói không phải đâu”, rồi hai người cùng nhau vào tẩm điện.Khác với Cảnh Ngọc cung sáng sủa sạch sẽ, mọi thứ ở Trường Xuân cung dường như đều ảm đạm. Tuy cửa sổ đã được thay bằng lưu ly, nhưng vì sức khỏe của Trương Diệu Hâm, bên trong cửa sổ còn treo thêm sa mành để che bớt ánh sáng.Từ gian chính bước vào thứ gian, lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm. Lại đẩy cánh cửa khắc hoa của tẩm điện ra, Thẩm Khinh Trĩ cảm thấy mùi thuốc càng nồng hơn.Phàm Chân nói: “Chiêu Nghi dùng khăn che miệng mũi lại sẽ dễ chịu hơn một chút.”Thẩm Khinh Trĩ cũng không khách khí, nàng dùng khăn tay thơm mùi hoa nhài che kín miệng mũi.Cửa tẩm điện vẫn bày một bình phong, trên bình phong rất đơn giản, không có hoa văn khảm đá quý, chỉ dùng lụa vàng viết Tâm Kinh. Thẩm Khinh Trĩ vòng qua bình phong, mới nhìn thấy Trương Diệu Hâm đang dựa vào giường, tóc chỉ đơn giản tết một bím buông lỏng trên vai.Có lẽ vì biết hôm nay có khách, nàng ta khoác thêm một chiếc áo khoác ngoài tay bướm, miễn cưỡng trông có tinh thần hơn một chút. Nhưng nhìn nàng ta tiều tụy hơn nhiều so với lần gặp trước ở Vọng Nguyệt cung, tinh thần và khí sắc đều khác hẳn.Thẩm Khinh Trĩ vừa chạm mắt nàng ta, liền vội vàng hành lễ: “Bái kiến Trang tần tỷ tỷ.”“Muội muội mau ngồi.” Giọng nói của Trương Diệu Hâm rất nhẹ, yếu ớt gần như thoi thóp, nếu không chú ý lắng nghe, hầu như không thể nghe thấy nàng ta nói gì.Bên giường đã bày sẵn ghế, Thẩm Khinh Trĩ đi qua ngồi xuống, mới nhìn kỹ khuôn mặt của Trương Diệu Hâm.Trước đây khi ra ngoài, Trương Diệu Hâm thường dùng khăn che kín miệng mũi, không nhìn rõ mặt nàng ta. Bây giờ mới thấy, nàng ta có vẻ mệt mỏi, gương mặt lộ rõ vẻ bệnh tật.Trương Diệu Hâm dường như không ngại để nàng nhìn, thấy nàng chỉ liếc mắt một cái rồi dời đi chỗ khác, cười khổ nói: "Ta từ nhỏ đã như vậy rồi, cũng quen rồi, muội muội đừng quá để ý. Sắc mặt ta không tốt, cũng phải huân hương, nên muội muội chắc ít khi thấy ta như thế này.”Thẩm Khinh Trĩ cũng thở dài theo.Cung nữ dâng trà xong liền lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Phàm Chân, Thích Tiểu Thu và hai người họ.Thẩm Khinh Trĩ không khỏi lo lắng hỏi: “Thái Y Viện có tận tâm chữa trị cho nương nương không? Sao vào cung đã lâu mà vẫn không thấy đỡ? Trước đây còn khỏe hơn bây giờ một chút, sau này trời lạnh, nương nương phải bảo trọng sức khỏe như thế nào?”Nàng đến thăm bệnh, phải bắt đầu câu chuyện từ bệnh tình.Có lẽ đúng như lời Phàm Chân nói, dược liệu huân trong tẩm điện của Trương Diệu Hâm giúp nàng ta dễ thở hơn, không còn ho khan liên tục như lần trước ở Vọng Nguyệt cung.“Đây là bệnh cũ của ta, trước đây tổ phụ đã mời Thái Y Viện đến khám cho ta, họ chỉ có thể giúp ta kéo dài hơi tàn, không đến mức chết yểu, chứ muốn chữa khỏi thì e là không thể.”Nhắc đến bệnh tình, trong mắt Trương Diệu Hâm dâng lên một nỗi buồn vô tận.Nàng ta cười khổ nói: “Muội muội nhìn ta xem, ngày thường chỉ có thể nằm trong phòng, uống thuốc đắng. Tuy rằng thỉnh thoảng cũng có thể ra ngoài một chút, nhưng cũng rất miễn cưỡng, không thể chạy nhảy không thể vui chơi, chẳng còn chút thú vui nào.”Ánh mắt Trương Diệu Hâm tràn đầy sự tuyệt vọng. Nàng ta dường như đã sớm đánh mất ý chí chiến đấu với cuộc sống.Thẩm Khinh Trĩ thì chưa bao giờ bi quan như vậy. Dù kiếp trước trải qua nhiều khổ cực, nàng vẫn luôn mạnh mẽ chống chọi không chịu khuất phục. Sau khi chết đi sống lại, trở thành một cung nữ thấp hèn, nàng vẫn muốn tìm cho mình một con đường tươi sáng để đi.Con đường ấy đã đưa nàng đến ngày hôm nay.Thấy nàng ta chán chường như vậy, Thẩm Khinh Trĩ không khỏi khuyên nhủ: “Trang tần tỷ tỷ hà tất phải buồn phiền như thế? Hiện giờ tỷ tỷ chỉ là ở trong cung của mình, mỗi ngày uống thuốc, huân hương, cũng chẳng khác gì người khác. Tỷ tỷ còn có thể ra ngoài vườn giải sầu, có những người… tuy có thể ra khỏi cửa điện, nhưng lại chẳng có tâm trạng thưởng ngoạn cảnh đẹp, phải không?”Thẩm Khinh Trĩ không sợ Tưởng Liên Thanh, Trương gia và Tưởng gia tuy chưa bao giờ đối phó nhau, nhưng nàng và Trang tần đều không ưa cách hành xử của Tưởng Liên Thanh.Nghe Thẩm Khinh Trĩ nói vậy, Trương Diệu Hâm lấy khăn che miệng cười: "Thẩm muội muội, lời này đừng nói ra ngoài nhé.”Nàng ta cười lên trông rất xinh đẹp, đúng là tiểu thư khuê các xuất thân từ thư hương thế gia, toát lên vẻ thanh nhã cao quý.Cùng là khuê tú thế gia, nhưng nàng ta và Tưởng Liên Thanh lại khác nhau một trời một vực.Thẩm Khinh Trĩ cũng cười theo: “Chỉ là nói với tỷ tỷ vài câu thôi mà. Nếu tỷ tỷ muốn thoải mái một chút, chúng ta đã hơn người khác nhiều rồi. Đời người nào có thập toàn thập mỹ, chẳng phải luôn có những bệnh tật nhỏ nhặt hay sao? Chỉ cần không ảnh hưởng đến đại cục là được.”Trương Diệu Hâm nhìn nàng cười, nét buồn giữa mày tan đi ít nhiều, cả người cũng tươi tắn hơn: "Đa tạ Thẩm muội muội đã đến thăm ta. Từ khi vào cung, chưa có ai đến Trường Xuân cung này cả, chỉ có muội muội không sợ lây bệnh khí của ta.”Thẩm Khinh Trĩ: “Ta từ trước đến nay thân thể khỏe mạnh, nào sợ những thứ này. Hơn nữa, ta thường ngày cũng không có việc gì, trong cung cũng chẳng có bằng hữu, là nương nương không chê ta, nhận lời mời của ta.”Trương Diệu Hâm nhìn nàng, đôi mắt hạnh tròn xoe lộ vẻ hiểu rõ: "Ta cũng mong có người đến chơi với ta,” trong mắt Trương Diệu Hâm tràn đầy ý cười, “Trước kia ở nhà, tỷ tỷ ta cũng không chê ta bệnh tật, ta không thể đến tộc đọc sách, tỷ tỷ sẽ mang bài vở về giảng cho ta, để ta không bị chậm trễ.”“Giờ vào cung rồi, thật khó gặp được tỷ muội.” Trương Diệu Hâm thở dài.Thẩm Khinh Trĩ khéo léo gợi chuyện: “Nhìn tỷ tỷ có tính cách như vậy, tưởng chừng như không màng thế sự, sao lại nghĩ đến chuyện vào cung?”Trương Diệu Hâm quả thật không ngờ nàng lại hỏi thẳng thừng như vậy, ngẩn người một lúc lâu. Thấy nàng vẻ mặt nghiêm túc, cũng không hề tức giận, thậm chí còn mỉm cười với nàng: "Muội muội xem, ta như vậy thì thật sự cũng không tìm được người trong sạch nào, làm không được việc lớn gì. Nếu cứ ở nhà làm người dưỡng bệnh, cũng không tốt cho thanh danh của Trương gia. Trong cung có vị trí này, Thái Hậu nương nương lại nhân từ, nên đã cho phép ta vào cung.”“Vào cung cũng coi như là gả đi, thanh danh của Trương gia được bảo toàn, thanh danh của hoàng thất cũng được bảo toàn, thật là chuyện vui vẻ." Nàng ta nhìn Thẩm Khinh Trĩ cười, ánh mắt chân thành. "Thẩm muội muội, muội nói xem, có phải là chuyện vui vẻ không?”Thẩm Khinh Trĩ tạm thời tin lý do thoái thác của nàng ta, cũng cười theo: “Vậy thì thái y khám bệnh cho tỷ tỷ, chẳng phải là tỷ tỷ không cần trả tiền khám nữa sao? Tỷ tỷ lời to rồi.”Trương Diệu Hâm ngẩn người, sau đó bật cười: "Thẩm muội muội, muội thật thú vị, đúng là một người kỳ lạ.”Thẩm Khinh Trĩ nhướng mày nói: “Trương tỷ tỷ, hôm đó ở Vọng Nguyệt cung tỷ hẳn là đã nhận ra rồi, tính tình ta là vậy, nói chuyện rất thẳng thắn. Ta xuất thân nghèo hèn, chưa trải sự đời, mười mấy tuổi đã vào cung, may mà Thái Hậu nương nương không chê, ta mới có được vinh hoa phú quý ngày hôm nay. Nhưng trong xương cốt ta vẫn là một cô nương nông thôn không hiểu những lễ nghi văn nhã, cũng không làm được những chuyện tao nhã.”Thẩm Khinh Trĩ cười ngại ngùng: “Mong tỷ tỷ thông cảm.”Trương Diệu Hâm nhìn nàng, lắc đầu. Màu mắt nàng ta rất nhạt, đôi mắt ấy vì bệnh tật quanh năm mà mang một chút sương mù, nhưng không hề ảnh hưởng đến khả năng nhìn thấu lòng người của nàng ta.“Không, muội không phải như vậy.” Trương Diệu Hâm quay người đi, ho khan một tiếng. Phàm Chân vội vàng đưa trà cho nàng ta uống, nàng ta mới nói tiếp: “Thẩm muội muội, ta thấy trong cung này không có ai sánh bằng muội.”Thẩm Khinh Trĩ chỉ cười ngây ngô, như không hiểu nàng ta đang nói gì.Trương Diệu Hâm: “Tâm của muội rất lớn, đã sớm bay ra khỏi Trường Tín cung này rồi, nơi này không thể giam giữ được muội.”Thẩm Khinh Trĩ: “Ta sao lại không hiểu Trương tỷ tỷ đang nói gì chứ.”Trương Diệu Hâm lắc đầu, nàng ta nhấp một ngụm trà: "Thẩm muội muội, nếu có một ngày như vậy, nếu ta còn sống, muốn nhờ muội chiếu cố để ta có thể sống thoải mái.”“Trong cung này, người duy nhất ta có thể trông cậy chỉ có muội.” Giọng nói của Trương Diệu Hâm tuy yếu ớt, nhưng lời nói ra lại đầy khí phách.“Trương gia chúng ta giàu sang quá lâu, quyền thế cũng quá lớn, sớm muộn gì cũng có một ngày…” Trương Diệu Hâm dừng lại, nhìn về phía Thẩm Khinh Trĩ, “Muội xem ta, sao lại nói những chuyện này chứ, chúng ta nói chuyện vui vẻ hơn đi.”“Hôm nay muội đến đây vì chuyện gì?” Nàng ta chuyển đề tài, cười hỏi.Thấy nàng ta khách khí như vậy, Thẩm Khinh Trĩ cũng không giấu giếm: “Chẳng phải nghe nói tỷ tỷ mấy hôm nay lại đổ bệnh sao? Chúng ta vào cung đã hai tháng rồi, ta còn chưa từng đến bái kiến tỷ tỷ, nên nhân lúc rảnh rỗi đến thăm một chút. Chuyện bên ngoài thì không có gì, nhưng tỷ tỷ thông minh như vậy, hẳn là biết ta đến đây vì sao rồi. Những lời thừa thãi muội muội cũng không cần phải nói nhiều, tỷ tỷ đều hiểu rõ.”Thẩm Khinh Trĩ cười duyên dáng, khi nói chuyện ánh mắt không hề né tránh, cứ nhìn thẳng vào mắt Trương Diệu Hâm.“Muội muội thật là một người kỳ lạ,” Trương Diệu Hâm khẽ nói, “Thân thể ta thế này, vốn cũng không mong cầu ân sủng gì, có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi. Chỉ cần Hoàng Thượng còn cần đến Trương gia, ta sẽ an phận thủ thường trong cung này. Hoàng Thượng có gì phân phó, muội muội cứ nói thẳng với ta là được.”Trương Diệu Hâm thoạt nhìn không màng danh lợi, quả thật cũng không giống như muốn tranh giành sủng ái, hơn nữa với thân thể yếu ớt này, muốn tranh sủng cũng thật sự là làm khó nàng ta. Cho nên nàng ta đã sớm nhận ra, chỉ cần có thể sống sót là tốt rồi, những chuyện khác nàng ta không còn bận tâm nữa.Thẩm Khinh Trĩ vừa bước vào tẩm điện nhìn nàng ta, liền biết nàng ta không giống như Tưởng Liên Thanh quanh co lòng vòng, vừa rồi đã thử một lần, lúc này cũng không thăm dò nữa. Thẩm Khinh Trĩ hạ giọng nói: “Gần đây trong triều có một số người nổi lên công kích, dường như không hòa thuận với các vị lão thần. Tuy rằng hiện giờ chưa có biến cố gì lớn, nhưng triều đình cứ rối ren như vậy cũng không phải là dấu hiệu tốt, dù sao cũng chỉ còn bốn tháng nữa là đến Tết.” Thẩm Khinh Trĩ nhìn chiếc nhẫn hồng bảo thạch trên tay, thong thả nói: “Hoàng Thượng tất nhiên là tín nhiệm thủ phụ đại nhân, nhưng thủ phụ đại nhân không phải chỉ có một mình, ông ấy còn có bằng hữu thân thích, làm việc sẽ gặp nhiều khó khăn, cũng sẽ phải lo lắng nhiều điều. Hoàng Thượng cũng hiểu cho thủ phụ.”“Thủ phụ là ân sư của Hoàng Thượng, đích thân dạy dỗ Hoàng Thượng trưởng thành, có vài lời nếu nói trực tiếp, e rằng sẽ làm tổn hại đến tình cảm thầy trò, kết quả sẽ xấu hơn. Chỉ là thủ phụ đại nhân phải hiểu rằng, trên đời này không có chuyện gì thập toàn thập mỹ, phải có sự đánh đổi mới được.”“Nếu có người nhà đến thăm tỷ tỷ, tỷ tỷ cứ nói vài câu đơn giản là được.” Nói đến đây, Thẩm Khinh Trĩ ngước mắt nhìn Trương Diệu Hâm, ánh mắt chứa đựng ý cười chân thành, “Dù sao, đây cũng không phải là chuyện gì to tát.”Trương Diệu Hâm trong lòng hơi run lên, Thẩm Khinh Trĩ vừa dứt lời, một cơn đau lạnh buốt lan khắp lồng ng.ực, nàng ta đau đến mức phải cúi người xuống ho khan. Phàm Chân cô cô vội vàng tiến đến, dìu nàng ta uống một viên thuốc đen, Trương Diệu Hâm mới dần ổn định lại.Thẩm Khinh Trĩ lo lắng hỏi: “Tỷ tỷ đỡ hơn chút nào chưa?”Trương Diệu Hâm che miệng gật đầu, một lúc sau mới nói: “Ta vốn yếu ớt như vậy, muội muội đừng sợ.”Thẩm Khinh Trĩ chỉ nói: “Tỷ tỷ không sao là tốt rồi.”Hai người trò chuyện qua lại vài câu, Trương Diệu Hâm mới nói: “Những chuyện muội muội nói, ta đều ghi nhớ trong lòng, nhất định sẽ nói lại với mẫu thân. Mẫu thân thông tuệ, chắc chắn sẽ biết phải làm như thế nào.”Nàng nói mẫu thân chắc chắn không phải là tiểu Liễu di nương của mình, mà là chính thê của Trương tam gia.Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, cuối cùng nói: “Chờ tỷ tỷ khỏe hơn một chút, sau này có thể cùng đi săn bắn ở Đông An, tuy không thể xuống sân cưỡi ngựa, nhưng ngắm nhìn phong cảnh núi non cũng rất tuyệt.”Nàng nhìn Trương Diệu Hâm: “Tỷ tỷ, đến lúc đó tỷ sẽ thấy, sống sót vẫn tốt hơn.”Trương Diệu Hâm khẽ dừng lại, nàng ta nhìn Thẩm Khinh Trĩ với ánh mắt mang theo sự cảm kích, không nói gì, chỉ gật đầu thật mạnh.Thẩm Khinh Trĩ đến đây vốn chỉ là để truyền đạt ý chỉ của Hoàng Thượng, lúc này đã nói hết những gì cần nói, nàng ở lại thêm sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Trương Diệu Hâm, bèn đứng dậy cáo từ.Trương Diệu Hâm vội vàng sai Phàm Chân cô cô tiễn nàng, cuối cùng còn nói: “Nếu muội muội không chê nơi này tồi tàn và buồn chán, thì khi rảnh rỗi hãy đến đây trò chuyện với ta, trong cung này ta không có ai để tâm sự cả.”Thẩm Khinh Trĩ gật đầu đồng ý, xoay người ra khỏi Trường Xuân cung, ngồi vào kiệu.Hôm nay thời tiết rất đẹp, trời xanh mây trắng, nắng chan hòa.Thẩm Khinh Trĩ vén rèm kiệu lên, nhìn ra xa. Thích Tiểu Thu đứng bên cạnh nàng, cười nói: “Hôm nay tâm trạng chủ tử có vẻ tốt.”Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, đang định nói chuyện, thì nghe thấy tiếng thỉnh an từ xa vọng lại. Tiền Tam Hỉ nhanh nhạy, chưa đợi Thẩm Khinh Trĩ hỏi, đã lập tức đáp: “Chủ tử, người thỉnh an là Kỷ thục nữ.”Kiệu dừng lại, Thẩm Khinh Trĩ vén rèm nhìn sang bên phải.Chỉ thấy trên con đường hẹp dài, Kỷ Lê Lê cùng cung nữ Liên Hoa đang cung kính hành lễ.Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười cho nàng ta đứng dậy, khách khí hỏi: “Kỷ thục nữ đang đi đâu vậy?”Kỷ Lê Lê được cho đứng dậy, đang định tiến lên nói chuyện với nàng, bỗng nghe thấy câu hỏi này, bước chân có chút do dự.Thẩm Khinh Trĩ sao có thể không nhận ra điều này, nàng vẫn mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”Thẩm Khinh Trĩ không phải chủ vị nương nương, cũng không phải người có địa vị cao nhất trong cung, nàng chỉ làm việc cho Hoàng Thượng và Thái Hậu, những chuyện khác nàng không quản được. Cho nên nàng muốn nghe xem là chuyện gì rồi mới quyết định.Kỷ Lê Lê dường như cũng hiểu ý nàng, bước chân dần dần vững vàng hơn.Đến khi nàng ta đến bên kiệu của Thẩm Khinh Trĩ, đã không còn do dự nữa: “Thỉnh an Chiêu Nghi, tần thiếp đang định đến Ngự Thiện Phòng hỏi về bữa tối hôm nay.”Kỷ Lê Lê dường như không khác gì so với năm đó ở Xuân Cảnh Uyển, vẫn gầy yếu như bông hoa lay động trong gió, nhỏ bé và xanh xao. Giọng nàng ta rất nhẹ, so với Trương Diệu Hâm còn yếu ớt hơn, trông càng thêm đáng thương.Thẩm Khinh Trĩ thản nhiên nói: “hiện tại còn sớm, sao đã phải đi dặn dò bữa tối rồi? Hơn nữa không phải còn có Liên Hoa sao? Sao ngươi phải đích thân đi?”Cùng sống ở Xuân Cảnh Uyển, Thẩm Khinh Trĩ đương nhiên quen biết các cung nữ bên cạnh nàng ta, lúc này còn có thể gọi tên Liên Hoa, trông có vẻ thân thiết hơn vài phần.Kỷ Lê Lê ngẩng đầu, đôi mắt như nai con nhìn về phía nàng, khi chạm phải ánh mắt mang theo ý cười của nàng, lại vội vàng né tránh như bị bỏng: "Là… là vì mấy hôm nay cơm ở Ngự Thiện Phòng không được ngon, Viên Nhi muội muội lại bị bệnh, nên tần thiếp mới muốn đến xem sao.”Ban đầu Thẩm Khinh Trĩ không định quản, trong cung có quá nhiều người, nàng không phải Quan Âm Bồ Tát, sao có thể cứu giúp tất cả mọi người. Nhưng khi nghe nàng ta nhắc đến Triệu Viên Nhi, Thẩm Khinh Trĩ không khỏi quan tâm. Nàng luôn đối xử với người khác theo cách họ đối xử với mình, chỉ cần chân thành với nàng, nàng sẽ không hờ hững.Hôm đó ở Vọng Nguyệt cung, trong số rất nhiều người, chỉ có Triệu Viên Nhi là thật lòng lo lắng cho nàng. Thẩm Khinh Trĩ tinh ý, nàng nhìn ra rõ ràng, sự lo lắng của Triệu Viên Nhi không phải giả vờ.Hai người từng có duyên phận cùng ở chung một cung, giờ nàng cũng không thể bỏ mặc người ta được, nàng không vượt qua được rào cản trong lòng mình.Thẩm Khinh Trĩ không do dự, trực tiếp hỏi: “Sao lại thế này?”Có lẽ giọng nàng hơi nghiêm khắc, Kỷ Lê Lê run lên, lắp bắp đáp: “Chiêu Nghi, đúng, đúng là có chuyện như vậy ạ.”Chuyện cũng không có gì khó nói, đơn giản là Ngự Thiện Phòng ỷ thế hiếp người, bắt nạt những tiểu chủ có vị phân thấp lại không được sủng ái, cơm canh ngày càng tệ.Thôi thì chuyện này cũng tạm cho qua. Xét cho cùng, họ đều xuất thân là cung nữ, thời trẻ đều từng trải qua những ngày tháng cơ cực, cơm canh kém một chút cũng có thể ăn, chỉ cần no bụng là được.Nhưng hôm trước, Ngự Thiện Phòng khó khăn lắm mới dâng lên một món gà kho tàu, bốn người họ đều được chia phần, vui vẻ mang về dùng bữa tối. Món gà kho tàu ấy đậm vị, gia vị cho nhiều, ăn rất đưa cơm. Kết quả đến hôm sau, Triệu Viên Nhi vốn thể yếu, bắt đầu đau bụng không ngừng.Ba người còn lại cũng thấy dạ dày khó chịu, nhưng họ nôn ra vài lần thì khỏi, chỉ có Triệu Viên Nhi không cầm cự được, bị bệnh luôn.Những tiểu chủ như họ, trong cung còn không bằng các ma ma có mặt mũi, Triệu Viên Nhi bị bệnh, hai ngày nay đều không dậy nổi, họ mới nghĩ đến chuyện đi tìm Thái Y Viện. Nhưng các thái y đều bận rộn, cuối cùng cũng chỉ kê đơn thuốc qua loa, bảo họ tự mình xem mà làm.Sức khỏe Triệu Viên Nhi vốn không tốt, đặc biệt là dạ dày có vẻ yếu, phải ăn uống kiêng khem mới đỡ hơn một chút, nhưng lần này xem như bị thương tổn.Kỷ Lê Lê có chút ngượng ngùng: “Lý tỷ tỷ và Vương tỷ tỷ cũng không được khỏe. Tần thiếp thấy mình không thích ăn đồ đậm vị, ăn ít một chút cũng không sao, nên mới muốn đến Ngự Thiện Phòng hỏi xem, buổi tối có thể cho chút cháo gạo kê táo đỏ để các tỷ tỷ dưỡng dạ dày không.”Vì muốn nhờ Ngự Thiện Phòng giúp đỡ, nên tần thiếp mới phải đích thân đến.”Thẩm Khinh Trĩ nói: “Ta đã hiểu.”Kỷ Lê Lê nói xong, cũng không mong Thẩm Khinh Trĩ giúp đỡ, định hành lễ cáo lui.Nhưng Thẩm Khinh Trĩ gọi nàng ta lại.Thẩm Khinh Trĩ nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đáng thương của Kỷ Lê Lê, nếu chỉ nhìn tướng mạo, đúng là một nữ tử nhỏ bé đơn thuần đáng thương, cũng không nhìn ra điều gì khác lạ từ nàng ta.Thẩm Khinh Trĩ chăm chú nhìn nàng ta một hồi, mới hỏi: “Tại sao các ngươi không đến gặp Đoan Tần nương nương? Người mới là chủ vị nương nương của các ngươi.”Kỷ Lê Lê sững người, mím môi không đáp.Thẩm Khinh Trĩ cũng không sốt ruột, cứ ngồi trong kiệu nhìn nàng ta.Cuối cùng Kỷ Lê Lê đành phải nói: “Chúng tần thiếp đã bàn bạc rồi, đây đều là chuyện nhỏ, không nên làm phiền Đoan Tần nương nương.”Thẩm Khinh Trĩ hơi nhíu mày: “Ngươi sai rồi.”Giọng nói của Thẩm Khinh Trĩ nghiêm nghị mang theo khí thế uy nghiêm, Kỷ Lê Lê run sợ, định quỳ xuống nhận lỗi.May mà Thích Tiểu Thu nhanh tay lẹ mắt, giữ lấy cánh tay gầy guộc của nàng ta: "Kỷ tiểu chủ, đây là trên đường cái không được phép quỳ lạy, người cần phải cẩn thận, đừng làm hỏng thanh danh của chủ tử chúng nô tỳ.”Bị Thích Tiểu Thu dọa cho một trận, Kỷ Lê Lê lập tức im bặt không dám ho he. Lúc này Thẩm Khinh Trĩ mới chậm rãi nói tiếp: “Các ngươi ở Bích Vân cung của Đoan tần tỷ tỷ, đều là người của tỷ ấy, Đoan tần tỷ tỷ là chủ vị của cung, bất luận xảy ra chuyện gì, người đầu tiên các ngươi cần hỏi ý kiến phải là tỷ ấy mới đúng.”“Người trong cung của tỷ ấy vì bị Ngự Thiện Phòng bạc đãi mà sinh bệnh, tỷ ấy lại thờ ơ không hề quan tâm, làm như vậy không phải là giúp Đoan tần tỷ tỷ được thanh tịnh, mà còn khiến tỷ ấy rơi vào cảnh bất nghĩa, thật sự không ổn.”Thẩm Khinh Trĩ liếc nhìn nàng ta: “Ngươi xuất thân là cung nữ, lại được học tập ở Xuân Cảnh Uyển, lẽ nào không biết phải cư xử thế nào sao?”Thẩm Khinh Trĩ dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Ngươi không cần đến Ngự Thiện Phòng nữa, hãy quay về Bích Vân cung, đến chính điện bái kiến Đoan tần tỷ tỷ, sau đó làm theo lời tỷ ấy đi.”Giọng Thẩm Khinh Trĩ lạnh lùng: “Ngươi nghe rõ chưa?”Chương Nhược Tịch thoạt nhìn không phải người cẩn thận tỉ mỉ, có lẽ nàng ấy không để ý đến chuyện trong cung, thậm chí chưa từng đến hậu viện. Nàng ấy không đến, những tiểu chủ phía sau xảy ra chuyện gì, cũng không thể nào biết được.Thẩm Khinh Trĩ nghĩ đi nghĩ lại, Tưởng Liên Thanh thì có thù oán, Trương Diệu Hâm lại bất lực, Phùng Doanh… Phùng Doanh thì khó đoán, chỉ còn Chương Nhược Tịch là người hào sảng, đáng để kết giao. Thẩm Khinh Trĩ sống trong cung không muốn lúc nào cũng đối đầu với người khác, hôm nay Trương Diệu Hâm đã cho nàng một gợi ý lớn.Nàng cũng nên tìm vài bằng hữu, phải không?Thẩm Khinh Trĩ hơi nheo mắt, không nhìn sắc mặt của Kỷ Lê Lê, chỉ nói với Tiền Tam Hỉ: "Lập tức đến Bích Vân cung một chuyến, nói ta có việc muốn bái kiến, nếu Đoan tần tỷ tỷ rảnh rỗi, thì gặp ta một lát.”Tiền Tam Hỉ cười tủm tỉm đáp lời: “Vâng.”Tiền Tam Hỉ làm việc rất nhanh chóng, chỉ trong chốc lát, khi kiệu của Thẩm Khinh Trĩ rẽ vào Tây Nhất trường nhai, thì Tiền Tam Hỉ đã chạy về.Hắn không hề thở gấp, chỉ nói: “Chủ tử, Đoan Tần nương nương mời người qua đó nói chuyện.”Xem ra Đoan tần có thời gian.Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, quay lại nhìn thoáng qua Kỷ Lê Lê đang đi theo phía sau, nàng ta cúi đầu bước nhanh, không thấy rõ mặt.Tiền Tam Hỉ lập tức nhận ra ánh mắt của Thẩm Khinh Trĩ, vội vàng khom người hành lễ, rồi bước nhanh về phía sau. Thẩm Khinh Trĩ rất yên tâm về cách làm việc của hắn, bèn buông rèm kiệu xuống, không nhìn lại nữa.Không lâu sau, kiệu của Thẩm Khinh Trĩ đến trước Bích Vân cung.Tây lục cung có tổng cộng sáu cung thất, Cảnh Ngọc cung của Thẩm Khinh Trĩ nằm gần Tây Nhất trường nhai, bên kia Tây Nhất trường nhai là Càn Nguyên cung của Tiêu Thành Dục.Nói cách khác, Cảnh Ngọc cung là cung thất gần Càn Nguyên cung nhất. Còn Bích Vân cung của Chương Nhược Tịch lại không hề gần Cảnh Ngọc cung, nó nằm ở phía Tây con hẻm thứ hai, cách Càn Nguyên cung xa nhất.Tất nhiên, xa gần trong cung này cũng không hoàn toàn thể hiện sự tôn ti.Chương Tĩnh Ninh, cô cô được Chương Nhược Tịch mang từ nhà đến, đã chờ sẵn ở cửa cung từ. Thấy Thẩm Khinh Trĩ đến, nàng ta tiến lên khách khí nói: “Không ngờ hôm nay Chiêu Nghi rảnh rỗi đến Bích Vân cung của chủ tử chúng nô tỳ, khó trách sáng sớm đã nghe thấy chim hỉ thước kêu vang trong viện, quả nhiên là có khách quý đến cửa.”Lời nói vừa phải, khách khí đúng mực, nhưng lại thiếu vài phần thân thiết.Thẩm Khinh Trĩ cũng khách khí cười đáp lại, nụ cười tinh tế mà khiêm nhường, đúng mực của một Chiêu Nghi.Chương Tĩnh Ninh không hỏi nàng vì sao đột nhiên đến, chỉ khách khí mời nàng vào Bích Vân cung. Trên đường đi cũng không trò chuyện gì thêm, cả đoàn người cứ thế vào chính điện.Nàng ta vô cùng trầm ổn. Thẩm Khinh Trĩ vừa mới rời khỏi Trường Xuân cung, sau đó liền đến Bích Vân cung, người thường chắc chắn sẽ thắc mắc mà hỏi han nhiều. Nhưng nàng ta không hề.Chương Nhược Tịch đang ngồi ở chính điện, buồn chán nghịch roi dài trong tay. Thẩm Khinh Trĩ vừa nhìn đã biết nàng ấy vừa luyện roi xong.Nghe thấy tiếng động bên ngoài, nàng ấy ngẩng đầu lên mỉm cười với Thẩm Khinh Trĩ. Nụ cười của nàng ấy trong sáng phóng khoáng, so với lần gặp trước ở Vọng Nguyệt cung thì ít câu nệ hơn, thêm vài phần tự nhiên thoải mái.Sự câu nệ của nàng ấy chỉ là để cho người ngoài thấy mà thôi.Thẩm Khinh Trĩ thấy vậy, cũng không nhịn được mỉm cười đáp lại.Chương Nhược Tịch ném dây roi xuống, đứng dậy đi về phía trước: “Hôm nay Thẩm muội muội sao lại rảnh rỗi đến đây tìm ta vậy?”Tính tình nàng ấy thẳng thắn như vậy, trước giờ không hiểu thế nào là hàm súc. Nếu là Tưởng Liên Thanh, chắc chắn Tưởng Mẫn phải nhắc nhở nhiều, nhưng Chương Tĩnh Ninh lại không hề nhiều lời. Đợi Thẩm Khinh Trĩ được Chương Nhược Tịch kéo ngồi lên chủ vị, Chương Tĩnh Ninh nhanh chóng dâng trà lên, thêm một đĩa lê thơm, rồi lui về đứng bên cạnh Chương Nhược Tịch.Lúc này Thẩm Khinh Trĩ mới nhận ra, chính điện Bích Vân Cung chỉ có hai cung nữ hầu hạ, không còn ai khác. Nàng không nhìn ngó hay hỏi han nhiều, chỉ cười nói: “Trên đường gặp chút chuyện, nghĩ tỷ tỷ có lẽ không biết, thấy không ổn lắm nên đến đây nói một tiếng.”Chương Nhược Tịch thẳng thắn, nàng cũng không giấu giếm quanh co.Kỷ Lê Lê từ khi trở về Bích Vân cung, chỉ cúi đầu đi thẳng về hậu viện, không dám dừng lại ở tiền viện. Nàng ta không có mặt ở đây, Thẩm Khinh Trĩ nói chuyện càng thêm tiện lợi.Nghe nói nàng có việc, Chương Nhược Tịch cũng nghiêm túc hẳn lên: "Muội muội cứ nói, ta nghe đây.”Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, kể lại chuyện ở hậu viện, cuối cùng nhìn về phía Chương Nhược Tịch, sắc mặt nàng lúc này đã sa sầm: "Chương tỷ tỷ, lẽ ra đây là chuyện của Bích Vân cung, ta không nên xen vào, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của tỷ tỷ, thật không hay.”Thẩm Khinh Trĩ dừng lại, thấy Chương Nhược Tịch không hề tức giận, bèn nói tiếp: “Tỷ tỷ khác với chúng ta, trong cung còn có người khác ở, trong ngoài quả thật có chút bất tiện, nhưng đã được sắp xếp như vậy rồi, thì tạm thời cứ ở như vậy thôi.”Lúc này Chương Nhược Tịch mới thở dài, nhưng chỉ trong giây lát, vẻ uể oải trên mặt nàng ấy biến mất, lại trở nên linh hoạt sảng khoái như trước.“Ta biết ý của muội muội,” Chương Nhược Tịch nhìn Thẩm Khinh Trĩ, “May nhờ muội cẩn thận, nếu không chuyện hôm nay e là sẽ gây ra sóng gió không nhỏ. Cũng tại ta sơ suất, không quản lý chu đáo những tiểu chủ ở hậu viện, để họ ốm đau mà không biết cầu cứu ai, là lỗi của ta.”Chương Nhược Tịch nói rất rõ ràng: “Ngự Thiện Phòng làm như vậy không phải là khinh nhục mấy tiểu chủ kia, mà là khinh nhục Bích Vân cung, tát vào mặt ta, Chương Nhược Tịch này không thể cứ thế bỏ qua được.”Thẩm Khinh Trĩ yên lặng lắng nghe Chương Nhược Tịch nói, không cắt ngang. Nàng chỉ cần nói ra những gì mình nghĩ là được, còn làm thế nào là tùy vào Chương Nhược Tịch.“Nhưng cũng không thể mặc kệ những tiểu chủ ở hậu viện. Họ có vị phân thấp, người trong cung quả thật sẽ nịnh bợ kẻ mạnh, ức hiếp kẻ yếu. Họ bị đối xử như vậy, dù ta có biết hay không rốt cuộc cũng không ra tay giúp đỡ, họ không tin tưởng ta cũng là lẽ thường.”Chương Nhược Tịch thực sự biết cảm thông cho người khác, nàng ấy tuy có vẻ tùy tiện nhưng thật ra là người chu đáo: "Việc này ta đã biết phải làm thế nào rồi, vẫn phải cảm ơn Thẩm muội muội đã đến đây một chuyến.”Chuyến đi này của Thẩm Khinh Trĩ quả thực là giúp nàng ấy một ân huệ lớn. Nếu gặp phải chủ vị Bích Vân cung là người như Tưởng Liên Thanh, e rằng sẽ không nghĩ nàng có ý tốt giúp đỡ, mà là đến Bích Vân cung chế giễu.Xem ra, vị Đoan Tần nương nương thoạt nhìn có vẻ không tinh tế này, còn thông minh hơn cả Hòa Tần nương nương được giáo dục trong thế gia đại tộc.Thẩm Khinh Trĩ chớp mắt, ý vị thâm trường nói: "Chúng ta đều là tỷ muội từ tiềm để, là tỷ tỷ không chê xuất thân của ta, còn trò chuyện với ta, hôm nay có chuyện này sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn được.”Chương Nhược Tịch xua tay, ra vẻ đau đầu: “Thôi đừng nói chuyện xuất thân gì nữa, hai đời trước nhà ta còn là lưu dân, nếu không phải bần cùng quá thì tổ phụ ta cũng chẳng tự nguyện gia nhập quân hộ. Ai cũng như ai thôi, ta không thích nghe những chuyện này.”Thẩm Khinh Trĩ không nhịn được cười ra tiếng. Thấy nàng cười, Chương Nhược Tịch cũng cong môi cười rộ lên.Tuy nói là tiếp khách, nhưng nàng ấy không hề trang điểm cầu kỳ, vẫn là bộ trang phục đơn giản vừa người, trên đầu chỉ búi tóc gọn gàng, thoạt nhìn năng động và mạnh mẽ.Vì hai người đều là người thẳng thắn dứt khoác, một chút việc nhỏ này cũng không cần thiết dây dưa mãi không bỏ qua, chỉ trong chốc lát đã nói rõ mọi chuyện. Ngay cả cách giải quyết tiếp theo, Chương Nhược Tịch cũng đã phân phó xong cho Tĩnh Ninh cô cô. Hai người nhất thời không biết nói gì thêm.Tuy nói là tỷ muội ở cùng tiềm để, nhưng rốt cuộc cũng không thân thiết, chưa từng trò chuyện cùng nhau.Thẩm Khinh Trĩ nhấp một ngụm trà, hỏi: “Lúc nãy khi bước vào, ta thấy tỷ tỷ đang nghịch roi, tỷ tỷ biết võ sao?”Chương Nhược Tịch: “Ta là nữ nhi nhà quân hộ, tuy bây giờ đã là thế gia huân quý, nhưng con cháu trong nhà đều phải tập võ, giống như những gia đình huân quý khác trong kinh thành. Ta không giỏi dùng kiếm, thích nhất là tiên pháp, ngày thường rảnh rỗi sẽ luyện tập một chút, vừa thư giãn gân cốt vừa rèn luyện sức khỏe.”Thẩm Khinh Trĩ không khỏi cảm thán: “Khó trách ngày thường thấy tỷ tỷ luôn tràn đầy sức sống, tập võ quả thật khiến tinh thần phấn chấn hơn nhiều.”Chương Nhược Tịch cười, nụ cười có chút đắc ý: “Ta thấy muội muội cũng có hứng thú, nếu sau này rảnh rỗi thì có thể đến Bích Vân cung, ta dạy muội dùng roi, đảm bảo dạy đến khi nào biết thì thôi.”Tâm Thẩm Khinh Trĩ khẽ động.Sống lại một đời, có thêm mấy chục năm tuổi thọ, nếu nàng cứ sống qua loa, chẳng phải là lãng phí nhân sinh tốt đẹp này sao? Vì vậy, hiện tại hễ gặp điều gì thú vị là nàng lại hứng thú bừng bừng. Nếu có dịp học hỏi, nàng sẽ chủ động thử sức, bất kể có học được hay không cũng muốn thử một phen.Gần đây nàng đã học xong thêu thùa, học xong đan lát mây tre, lại đọc thêm mười mấy quyển sách, ngày tháng trôi qua thật phong phú và thú vị.Nhưng roi mềm là thứ nàng chưa từng tiếp xúc.Thẩm Khinh Trĩ chớp mắt, nhìn Chương Nhược Tịch đầy mong đợi: “Tỷ tỷ thật sự có thể dạy ta sao?”Nếu là người khác nói, Thẩm Khinh Trĩ chắc chắn sẽ cho rằng đối phương chỉ khách khí, nhưng người mở lời lại là Chương Nhược Tịch, nên Thẩm Khinh Trĩ tin là thật.Thấy nàng thực sự có hứng thú, Chương Nhược Tịch cũng có chút vui mừng. Ánh mắt nàng ấy sáng lên, cả người như tràn đầy sinh khí: “Muội muội thật sự muốn học sao?”Thẩm Khinh Trĩ thành thật gật đầu: “Muốn chứ, ngày thường sáng sớm ta cũng tập Ngũ Cầm Hí để rèn luyện sức khỏe, chỉ là chưa từng thử qua võ nghệ, không biết mình có học được không.”Vừa nghe nói nàng tập Ngũ Cầm Hí, Chương Nhược Tịch lập tức như Bá Nha gặp Tử Kỳ, hai mắt sáng lên vì tìm được tri âm. Nàng ấy nắm lấy tay Thẩm Khinh Trĩ,chân thành hỏi: “Muội muội, muội thật sự muốn học sao? Nếu muội muốn học, ta sẽ dạy dỗ cẩn thận, đảm bảo biến muội thành một nữ hiệp võ nghệ cao cường.”Thẩm Khinh Trĩ không nhịn được cười: “Vậy nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy nhé.”Chương Nhược Tịch rất vui, Thẩm Khinh Trĩ hẹn với nàng ấy cách một ngày sẽ đến học vào buổi trưa, hôm nào bận không đến được thì sẽ cho người thông báo trước, để khỏi phải chờ đợi.Việc này đã quyết định xong, hai người đều rất vui vẻ, cùng nhau uống thêm một chén trà nữa. Thấy trời đã không còn sớm, Thẩm Khinh Trĩ liền cáo từ về Cảnh Ngọc cung.Đợi nàng rời đi, Chương Tĩnh Ninh mới từ ngoài cửa bước vào bẩm báo: "Nương nương, thái y đã đến, khám cho bốn vị tiểu chủ rồi ạ.”Chương Tĩnh Ninh đến bên cạnh Chương Nhược Tịch, rót đầy trà cho nàng ấy: “Trừ Kỷ thục nữ không ăn được món gà kho, Lý tuyển thị và Vương thục nữ đều chỉ đau bụng một ngày là khỏi, hôm nay chỉ hơi yếu một chút, uống ba thang thuốc là khỏe lại ngay.”Giọng nàng ta đều đều như đang kể một chuyện vặt vãnh, Chương Nhược Tịch đã quen với tính cách của nàng ta, chỉ im lặng lắng nghe.Chương Tĩnh Ninh nói tiếp: "Chỉ có Triệu thục nữ, hình như do nàng ta vốn dạ dày yếu, sau khi đau bụng một ngày lại bị sốt cao không dứt, hôm nay trông không được khỏe.”Chương Nhược Tịch nhíu mày hỏi: “Thái y có thể chữa khỏi không?”Chương Tĩnh Ninh đáp: “Vẫn có thể chữa khỏi, thái y nói phải uống thuốc nửa tháng, đợi đến khi hết sốt, bắt đầu tẩm bổ dạ dày, khoảng một tháng sẽ hồi phục như cũ.”Nghe nói Triệu Viên Nhi không sao, Chương Nhược Tịch thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”Chương Tĩnh Ninh gật đầu: “Nương nương, nô tỳ đã nói chuyện với thái y, bảo ông ấy cử y nữ đến, mỗi ngày khám cho Triệu thục nữ cho đến khi nàng ta khỏi hẳn.”“Ngươi làm tốt lắm, cứ làm vậy đi. Chi phí chữa trị thế nào cứ lấy từ phần của ta mà chi.” Sắc mặt Chương Nhược Tịch trở nên nghiêm túc, “Cử một quản sự ma ma từ cung của chúng ta sang đó. Các tiểu chủ còn trẻ chưa trải sự đời, gặp chuyện sẽ hoảng loạn, có ma ma ở đó sẽ tốt hơn.”Chương Tĩnh Ninh gật đầu đáp: "Vâng.”Chương Nhược Tịch nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Lát nữa dùng bữa trưa, gọi Lý thiện thực ở Ngự Thiện Phòng đến đây. Người của Bích Vân cung ta, mà bọn họ cũng dám khinh mạn sao?”Chương Tĩnh Ninh lại đáp “Vâng”.Nói xong những chuyện này, Chương Nhược Tịch dừng lại, mỉm cười nói với Chương Tĩnh Ninh: “Cô cô, Thẩm Khinh Trĩ thật thú vị, không ngờ nàng ấy lại muốn học roi, ta cũng rất bất ngờ.”Chương Tĩnh Ninh bình tĩnh đáp: “Nương nương, đây là chuyện tốt mà.”Chương Nhược Tịch vui vẻ ra mặt: “Đúng vậy, đây là chuyện tốt, ngày tháng trong cung nhàm chán quá, cuối cùng cũng có chuyện vui.”“Thật thú vị.” Nàng ấy bật cười thành tiếng. 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.