Quý Phi Mỹ Nhân Ốm Yếu Là Người Bệ Hạ Cưng Chiều Nhất

Chương 6: Bình thường chèo thuyền đâu cần tới hắn chứ




“Càn quấy cái gì?” Cung Ngự nhìn không chớp mắt.

Hề Nguyệt nhìn, đã cảm thấy nụ cười của hắn sắp không kìm nổi nữa.

Thẹn quá hóa giận đè thấp giọng, “Bình thường chèo thuyền đâu cần tới hắn chứ.”

“Ai?”

Hề Nguyệt hung hăng đập hắn một cái, quay đầu đi không nói chuyện nữa.

Cung Ngự săn sóc Quý phi của hắn lên thuyền, kéo nàng ngồi cạnh hắn.

Thì thầm, “Vì sự an toàn của hai chúng ta mà nghĩ, hắn rất hữu dụng.”

Hề Nguyệt nghiến răng, “Đó chắc hẳn là vì thanh danh của hai chúng ta mà nghĩ.”

Cung Ngự cười, “Nương tử nói rất đúng.”

Tai nàng đã đỏ ửng lên, Hề Nguyệt cảm thấy nàng không thể thua, da mặt của người này đã lấy về rồi, khiến người ta càng ngày càng không chống đỡ nổi nữa.

Con mắt đảo quanh, thuyền đã nhẹ nhàng đong đưa đi về phía trước, nàng cố ý không dùng sức, ngã vào lòng hắn.

Cung Ngự sợ nàng không vững, một cánh tay tự nhiên vòng qua quấn chặt lấy eo nàng.

Hề Nguyệt hơi ngẩng đầu nhìn mặt hắn, hai người gần sát nhau đến nỗi chỉ cần người nào đó cử động một chút, chóp mũi liền có thể đụng trúng.

Hề Nguyệt khẽ mím môi, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn đầy mong đợi, mời gọi trong im lặng.

Ánh mắt Cung Ngự tối sầm, Hề Nguyệt có thể cảm nhận được hơi thở của hắn càng lúc càng nặng nề.

Nàng dùng một chút sức, chuẩn xác mút lấy môi hắn, giống y như đứa bé chơi đồ chơi, vừa hôn vừa cười.

Giây tiếp theo, bàn tay ấn sau gáy của nàng, như cuồng phong tàn phá bừa bãi.

“Ưm……” Thẩn thể nàng có chút mềm nhũn, lần này là thật sự do hắn đỡ mới không ngã xuống, cánh tay rắn chắc là điểm tựa duy nhất của cả cơ thể nàng.

Đôi mắt xinh đẹp dần dần mông lung, nước mặt chầm chậm nổi lên, đôi tay mềm mại phủ lên sườn eo của hắn, khó dằn lòng được mà lặp đi lặp lại nắm chặt rồi buông ra.

Hơi thở nặng nề phả lên mặt nàng, mặt nàng đỏ bừng, có chút tức thở.

Có mấy sợi tóc dính vào bên tóc mai hơi ướt đẫm mồ hôi, nước mắt lăn dài trên má.

Hề Nguyệt cảm thấy đã trôi qua thật lâu.

Sau khi được buông ra, nàng vẫn còn thất thần nằm sấp trong lòng hắn, miệng đã có chút sưng rồi, liên tục há miệng thở dốc, nông mà gấp.

Cung Ngự cầm khăn tay từng chút từng chút lau sạch giọt nước long lanh quanh miệng và trên cằm của nàng, nhẹ nhàng giống như đối đã với trân bảo tuyệt thế trong lòng.

Đổi một cái khăn khác, lau nước mắt. Lại một cái nữa, lau mồ hôi.

Bàn tay to hướng xuống, chạm đến phần gáy ướt đẫm mồ hôi của nàng, sợ nàng bị cảm lạnh, hắn cởi áo choàng xuống, quấn lên người nàng.

Sau đó liền ôm cả người nàng lên đùi, bao phủ nàng một cách kín kẽ ở trong lòng hắn.

Nhưng Hề Nguyệt bị cộm đến mức hô hấp cứng lại, như thể bừng tỉnh, đôi mắt tập trung, hoảng loạn tìm kiếm mắt của hắn, ngay sau đó thở dốc một cách luống cuống.

“Chàng……”

Nàng dừng lại, bởi vì âm tiết này quyến rũ đến mức chính nàng đã sắp nổi da gà.

“Đừng động.” Thanh âm khàn khàn giống như khẩn cầu, “Sợ nàng bị cảm lạnh.”

Cảm lạnh? Hề Nguyệt cảm thấy mình sắp bốc cháy rồi.

Nàng đã sắp không cảm nhận được cơ thể của mình nữa, hắn giống như một nhóm lửa từng tấc thiêu cháy nàng.

Nàng miễn cưỡng phát ra âm thanh, y như tiếng mèo kêu, “Chàng đã như thế này rồi, còn ôm thiếp.”

Cung Ngự nặng nề, “Đừng động, nàng đừng động, một lát là ổn thôi.”

“Một lát có thể ổn sao,” Hề Nguyệt mang theo giọng nghẹn ngào, “chàng buông thiếp ra, thả thiếp xuống.”

“Thiếp còn muốn ngắn hoa sen đấy, chàng cái đồ vô lại.”

Thanh âm oán hận, cho dù cam chịu số phận lại thua hắn một chiêu, cũng không ngờ rằng hắn có thể mặt dày như vậy chứ, giữa thanh thiên bạch nhật còn muốn làm càn.

Sớm nên nghĩ đến, nhìn thấy hắn mang theo một người xuất thân Ám Vệ duy nhất trong Cẩm Y Vệ, thì nên nghĩ đến trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.

Nàng đã đánh giá hắn quá thấp rồi.

Hắn không buông nàng ra, Hề Nguyệt cũng không dám cử động.

Thở dốc nặng nề của hắn vẫn còn vang vọng bên tai nàng, Hề Nguyệt nghiêng đầu sang chỗ khác, không chịu nổi mà nhắm mắt lại.

Thanh thiên bạch nhật, nàng càng nghĩ càng xấu hổ, càng nghĩ càng tự trách, thậm chí có chút chán ghét phản ứng của cơ thể mình.

“Bộp” một tiếng, một giọt nước mắt nện lên vai hắn.

Sau đó hoàn toàn không kiềm chế nổi, nước mắt y như miễn phí mà tranh nhau tuôn rơi.

Cung Ngự chưa kịp phản ứng có chút hoảng sợ, người trong lòng nức nở đến mức cơ thể run cả lên, khiến trái tim hắn thắt chặt lại.

“Nguyệt Nhi, sao vậy?” Cung Ngự tay chân luống cuống lau nước mắt cho nàng, “Thả nàng xuống liền có được không, nàng đừng khóc.”

Nàng vừa khóc vừa mắng hắn, “Chàng quá xấu xa, chàng là tên đại bại hoại.”

Cả tai và cổ của Hề Nguyệt đều đỏ bừng một mảng, khóc lên khiến toàn thân đã có chút run rẩy, nhưng nàng cũng căn bản không màng đến.

Nàng không còn sức lực gì cả, Cung Ngự ôm nàng vào lòng sợ nàng ngã.

Hề Nguyệt nắm lấy cánh tay hắn để tự chống dậy, quay lưng về phía nàng điều chỉnh hơi thở, “Chàng đừng nói chuyện với thiếp.”

Thuyền đã cách xa bờ một đoạn, đến gần giữa hồ, đi ngang qua từng đóa nụ hoa sen đang muốn nở.

Bàn tay to của Cung Ngự nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thay thế cánh tay đỡ nàng.

“Nàng xem bên ngoài.”

Hề Nguyệt vẫn đang nhìn, nâng tay áo lau nước mắt, nhìn càng rõ hơn một chút.

Sau đó thẹn quá thành giận quay người lại, nhắm mắt. “Chàng lau sạch mặt cho thiếp.”

Giày vò như vậy, khẳng định lem hết lớp trang điểm rồi.

Cung Ngự vớt nước, vừa lau mặt cho nàng vừa thấp giọng an ủi, “Trang điểm chưa lem, cho dù lem rồi, ta ôm nàng trở về, người bên cạnh cũng không nhìn thấy.”

Hề Nguyệt hất tay hắn ra, nước mắt rơi xuống, nàng túm lấy chiếc khăn, cẩn thận lau sạch.

Quay người lại, nắm chặt chiếc khăn trong tay không nói một lời.

Cơ thể của nàng đang đối nghịch với chính mình, có lẽ là bởi vì nguyên nhân cơ thể quá lâu không làm chuyện phòng the, nên một chút trêu chọc cũng không chịu nổi.

Nhưng đây lại là ở bên ngoài.

Cung Ngự nhìn màu đỏ nhạt vẫn chưa phai ở cổ của nàng, thậm chí càng lúc càng đậm, thì đại khái đoán được rồi.

Mấy tháng nay cộng thêm trước đó, hắn tự giải tỏa quen rồi, nàng e là một lần cũng không có.

Hắn áp sát nàng, ôm nàng trở lại, nàng đột nhiên xụi lơ ngả vào lòng hắn.

Trái tim Hề Nguyệt đang đập thình thình trong thân thể, hoa sen lá sen bên ngoài trong mắt mờ đi thành một khối màu đan xen giữa hồng và xanh.

Cung Ngự chỉ là ôm lấy nàng. “Nguyệt Nhi, hay là ta ôm nàng về cung nhé.”

Hề Nguyện trích ra một tia trấn tĩnh, lắc lắc đầu, bối rối luống cuống, lại khóc, “Bệ hạ, sao lại như thế này chứ……”

Cung Ngự vuốt vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng, hô hấp nặng nề, ngữ điệu đã có chút biến đổi, “Đừng sợ, ở đây cũng giống như trong cung, đều là người của ta.”

Hề Nguyệt mở miệng, bị sức nóng càng lúc càng mãnh liệt ép đến mức có chút khó thở. Tim đập quá nhanh, đến mức giống như dẫn đến cả cơ thể đều run rẩy.

Bên ngoài có tiếng chim hót thật dài, Hề Nguyệt đột nhiên ngước cổ lên……

Thuyền lắc lư một chút, có vài con cá vòng qua đáy thuyền chui vào trong lá sen, lá sen bị đụng cũng đung đưa, hạt sương lóng lánh được đọng ở mặt trên thành từng chùm rơi xuống hồ, có bông sen từ từ nở ra.

Gió nhẹ thổi lướt qua mặt nước, tạo nên những gợn sóng nhỏ. Thuyền dừng lại, tùy ý trôi dạt ở giữa hồ.

Từng vòng sóng nước càng lúc càng lớn, lấy thuyền làm trung tâm, từng tầng lan ra phía ngoài, cuối cùng hòa vào những con sóng tổng thể trong hồ rồi biến mất.

Từ khi mặt trời lên cao, đến khi bóng dáng của con thuyền được kéo rất rất dài.

……

“Ánh chiếu hoa sen một dáng hồng.”(*)

(*)Câu thơ trích trong Tây Hồ Tuyệt Cú (西湖絕句) của Tô Thức (Tô Đông Pha):

接天蓮葉無窮碧, 映日荷花別樣紅 (“Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng”) – Dịch nghĩa: Liền trời lá biếc vô cùng tận, Ánh chiếu hoa sen một dáng hồng.(Nguồn dịch: thivien)

Mà màu đỏ lúc này, là do ánh hoàng hôn chiếu rọi.

Hề Nguyệt được dỗ dành mở mắt ra nhìn màu đỏ đặc biệt này, mặc hắn ôm, giống như cưỡi ngựa xem hoa trong mơ, mọi thứ đều chìm trong cái bóng hư ảo.

Tinh thần đã rời đi từ lâu, thể xác phản ứng với mọi thứ đều đặc biệt chậm chạp.

Bờ môi, hai má, mí mắt đều đỏ bừng, phấn hồng son môi trên mặt đã không còn, chỉ còn lại một đóa hoa sen, kiều mị đến mức yêu dã (*diêm dúa lẳng lơ).

Hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, trơ trọi trên mặt nước lăn tăn mà không ẻo lả(*).

(*)Trong bài Ái Liên Thuyết 愛蓮說, Chu Đôn Di (周敦頤) có viết:

予獨愛蓮之出淤泥而不染 ,濯清漣而不 妖 – Dư độc ái liên chi xuất ô nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yễu (Dịch nghĩa: Riêng tôi, tôi thích hoa sen, ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’, trơ trọi trên nước lăn tăn mà không ẻo lả) (Nguồn: Văn Đàn Việt Nam)

Nhưng cả người nàng đều ướt đẫm mồ hôi, không biết làm sao cho phải, thậm chí sức lực để giãy giụa cũng không còn, chỉ hơi nhấc ngón tay bủn rủn lên.

Hắn ôm nàng ngồi ở bên ngoài, dùng áo choàng quấn quanh nàng đến mức kín mít.

Thuyền bắt đầu di chuyển, tiếp tục dọc theo đường thủy phía trước đến chỗ càng sâu hơn.

Tựa như mơ như ảo, nàng thấy từng đóa hoa sen hoặc đang nụ e ấp, hoặc đang nở rộ trong ánh nắng vàng.

Sóng nước dập dờn, mọi thứ trong cảm quan đều thay đổi dáng vẻ, không còn như trước nữa. Tất cả ánh sáng và bóng tối trong mắt đều trải dài nhảy múa, nàng như thân ở Tiên giới, bồng bềnh tựa hồ không biết vì sao.

Cổ họng từ sớm đã không phát ra tiếng được nữa, cũng không có sức lực mà phát ra tiếng, chỉ thở hổn hển theo bản năng, thỉnh thoảng buộc phải phát ra một tiếng “Ừm” run rẩy từ trong lòng, nghe như âm khóc thút thít thấp thỏm không yên.

Khi thuyền cuối cùng cũng cập bờ, ánh trăng đã trải khắp mặt đất, trong ánh trăng nàng giống như cá vượt long môn, sắp chết mà đứng dậy khỏi thuyền, trong khoảnh khắc run rẩy ngã xuống, bỗng nhiên mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Cung Ngự không yên tâm, sau buổi triều sớm vẫn luôn canh giữ.

Trên người Hề Nguyệt nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng chỗ nào cũng đau nhức, xương cốt như mềm nhũn một chút sức để nhấc lên cũng không có.

Nàng chỉ hơi cử động, giữa chân đã nhẹ nhàng co quắp, không thể không từ bỏ mà chịu đựng cho qua trận này.

Cung Ngự đỡ nàng hơi ngồi dậy, chậm rãi đút từng thìa cháo.

Dùng được một nửa, nàng quay đầu đi, tỏ ý không muốn ăn nữa.

Cung Ngự đặt bát lên khay mà thị nữ đang bưng bên cạnh.

“Còn muốn ngủ không?” Hắn vươn tay vén mái tóc rối của nàng ra sau tai, “Hay là không thoải mái ở đâu?”

Hề Nguyệt nhíu ấn đường, ngẩng đầu đón ánh mắt lo lắng của hắn, không xác định mà nâng tay chống ở ngực.

Nhắm mắt hít vào thở ra, giọng nói khi mở miệng vẫn có chút khàn khàn, “Hình như…… tim có chút khó chịu, nhịp tim, sao cứ như không có sức lực……”

Hề Nguyệt không biết, tuy rằng đã ngủ hơn một ngày, nhưng sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ, lại cộng thêm vừa tỉnh dậy tinh thần chưa tỉnh táo, có phần làm cho người ta có một loại cảm giác hơi thở mong manh như sinh mệnh không còn lâu nữa.

Hôm qua Cung Ngự đã sai người tới bắt mạch, nhưng trong lòng vẫn luôn có một sợi dây treo lơ lửng.

Lúc này cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, đột nhiên đứng dậy, mấy bước vượt đến gian ngoài, thanh âm vội vã, “Truyền Thái y lệnh!” (*lệnh này là một chức quan, kiểu như Huyện lệnh chứ không phải ra lệnh)

Lại nói, “Cũng gọi cả Tô Thủ Triết tới luôn!”

Tinh Đồng lập tức chạy ra ngoài.

Sau đó mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân dày đặc ở bên ngoài.

Cung Ngự lại bước nhanh trở lại trước giường.

Lúc này Hề Nguyệt mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, vội vàng nắm lấy bàn tay đang run rẩy của hắn.

Cung Ngự căng thẳng đảo tay nắm thật chặt lấy nàng, “Nguyệt Nhi, nàng……”

“Bệ hạ!” Hề Nguyệt ngắt lời hắn, thanh âm có chút lớn, nàng không khống chế được ho một tiếng.

Cung Ngự vội vàng ôm nàng về phía trước, vuốt dọc sống lưng của nàng từ trên xuống dưới.

“Chàng đừng động.” Hề Nguyệt ra lệnh, “Nhìn thiếp này.”

Cung Ngự hơi tách ra một chút, nghe lời mà nhìn nàng.

Nhìn thấy sự kinh hoảng trong mắt hắn khiến nàng đau lòng.

Nàng sờ sờ tóc hắn, nhìn chằm chằm vào mắt của hắn chậm rãi nói, “Cung Ngự, chàng nghe rõ này, thiếp không sao, chắc chỉ là mệt thôi, chàng đừng sợ có được không? Thiếp cam đoan với chàng.”

Cung Ngự ôm lấy nàng, không dám dùng sức, cơ thể căng thẳng vô cùng.

“…… Xin lỗi.”

Hề Nguyệt nhéo cánh tay hắn,”Chàng xin lỗi cái gì.”

Cung Ngự không đáp, hắn chỉ chú ý tới nàng ngay cả sức lực ôm hắn cũng ít ỏi đến như vậy.

Hề Nguyệt bất đắc dĩ, “Đâu phải chỉ một mình chàng.”

……

Một lúc sau, Thái y lệnh cùng với mấy vị Lão Thái y thở hổn hển chạy tới, Tô Thủ Triết đã bắt mạch xem bệnh xong đứng đợi ở một bên.

Cung Ngự cứ ngồi ở đầu giường, ôm nàng dựa vào lồng ngực của hắn, giống như Cự Long (*rồng khổng lồ) trông coi trân bảo của mình.

Cánh tay của Hề Nguyệt đặt trên bàn, nhắm mắt mơ màng buồn ngủ, tựa đầu vào vai hắn.

Các một bức màn, Thái ý thay phiên nhau tiến lên bắt mạch.

Xong xuôi, mấy vị cùng Tô Thủ Triết đi ra ngoài trao đổi hội chẩn.

Sau cùng do Thái y lệnh đến bẩm báo.

Cung Ngự ra hiệu cho ông ta im lặng, Hề Nguyệt ở trong lòng hô hấp đều đều, đã ngủ thiếp đi rồi.

Hắn nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, đứng dậy cẩn thận từng li từng tí đắp chăn cho nàng xong, dẫn theo Thái y lệnh đi ra ngoài.

Nghe kỹ kết quả khám bệnh của từng người một, đọc đơn thuốc, lại gọi Tinh Nguyệt tới trả lời.

Sắc mặt âm trầm, khiến Tinh Lan theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nơm nớp lo sợ.

“Dạo này Nương tử của các ngươi còn gặp ác mộng?”

Ngữ khí này, Tinh Lan nghe đến mức cả người run lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.