(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày nghỉ hôm sau, tri phủ Duyện Châu cho phu xe cùng ma ma đến đón Nguyễn Ngọc về nhà, Khương Nhan đi về cùng, rời khỏi phủ Ứng Thiên.
Hôm ấy, trong trạch viện thủ phụ.
“Ngươi đấy, thật là khẩu thị tâm phi! Đã đến nước này, sao còn không đem ngọc trả lại cho nàng, nói cho nàng biết ngươi không muốn hủy hôn.” Trong thư phòng, Ngụy Kinh Hồng nằm trên giường quý phi đọc một quyển chí quái, thỉnh thoảng lại nhìn Phù Ly một cái, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hoa mai Lục Ngạc trước cửa đã nở hoa, hương lạnh thoang thoảng truyền đến. Phù Ly tĩnh tâm, ngồi ngay ngắn luyện chữ, trên bàn đặt một chậu nước ấm hoa tiêu, cũng không để ý đến chuyện Ngụy Kinh Hồng nghe lén, chỉ là cổ tay cầm bút thoáng ngừng lại, mặc cho giọt mực từ đầu bút rơi trên giấy tuyên thành một vết mực loang.
Ngụy Kinh Hồng lại ra dáng ông cụ non thở dài, dùng tay chống đầu nói: “Ai, thật ra ta cũng có thể hiểu ngươi. Gia quy nhà ngươi nghiêm khắc như thế, cấm kiêu cấm bực, cấm vui cấm buồn, suýt nữa thì đoạn tình tuyệt dục rồi, ngươi khát vọng tâm tính tự do, lại không thể không chịu quy củ cưỡng chế, cho dù ngươi biết mình thích Khương Nhan, trong lòng lại sinh ra đủ loại cảm giác ngượng ngùng khi thừa nhận.”
Phù Ly nâng mắt, hệt như không dám tin nhìn về hướng Ngụy Kinh Hồng: “Ngươi từ khi nào biết ta thích nàng?”
Ngụy Kinh Hồng suýt từ trên giường ngã xuống, lập tức chán chường nghĩ: Phù đại công tử của ta ơi, ngươi đã ngồi đây viết chữ ‘Ngạn’ và ‘Trang’* nửa ngày rồi, dù là kẻ mù cũng có thể nhìn ra lão nhân gia ngài đang mắc bệnh tương tư được chưa!”
(*Chữ ‘Nhan’ (颜) trong tên của Khương Nhan do chữ ‘Ngạn’ (彦) và chữ ‘Trang’ (页) tạo thành)
“Không, ngươi không thích.” Ngụy Kinh Hồng trợn trắng mắt, mở quạt ra cố ý kích thích hắn, “Cho nên ta có thể thay ngươi cưới Khương Nhan chứ, ta chắc chắn sẽ đối đãi với nàng thật tốt.”
“Ngươi dám.” Phù Ly không quay đầu, chỉ là ngữ khí trầm hơn nhiều, rõ ràng là đã bị khích rồi.
“Ta nói mà, ngươi nếu đã đối với nàng có vài phần ý tứ, hơn nữa lại có hôn ước, còn có gì để lo lắng chứ!” Ngụy Kinh Hồng gấp quạt lại, nói vào trọng điểm, “Khương Nhan cũng không phải một cô nương không tên không tuổi, nếu như ngày nào đó thật sự bị người ta cướp đi, ngươi khóc cũng không kịp.”
Phù Ly gác bút, hồi lâu mới tự thì thầm: “Ta đến cả chuyện của mình cũng chưa sắp xếp ổn thoả, nếu như bây giờ nói chuyện cưới gả, khó trách việc không đảm đương hết trách nhiệm.
Nói đến đây, tâm tư hắn khẽ trầm. Tuy nói những đạo lý lớn trong lòng đều sáng tỏ nhưng vừa nghe Khương Nhan muốn hủy hôn, hắn liền cực kì không cam tâm, đêm đến khó ngủ, hung hăng ra luyện kiếm cả đêm.
Ngày hai mươi tháng mười hai, huyện Ninh Dương, phủ Duyện Châu.
“Lão gia, phu nhân! Tiểu thư chúng ta về rồi!” Trong viện phủ nha, một phụ nhân béo núc ních vừa lau tay lên tạp dễ vừa rung lắc thịt đẫy đà trên người từ sương phòng chạy ra, giọng sang sảng như chiêng trống vang dội.
Khương gia vẫn luôn theo suy nghĩ chịu tăng giảm thu, tùy tùng trong phủ vẫn luôn tinh giản đến ít nhất, ngoại trừ nhân viên công chức, bên dưới chỉ giữ lại một thím Tào quét dọn nấu cơm cùng một Lý thúc canh gác nhà cửa. Nghe thấy giọng nói vang dội của thím Tào, Khương phu nhân đang dán mặt quạt vội đặt việc trong tay xuống, đứng dậy đặt tay vào trong chậu nước ấm rửa sạch đầu ngón tay dính hồ nhão, gương mặt dịu dàng tràn đầy ý cười, nói với bên ngoài: “Thím Tào, A Nhan về rồi sao? Sáng nay ta còn nói với phu quân, nhẩm ngày, có lẽ con bé sẽ trong hai ngày này quay về đấy!”
Khương Nhan người còn chưa lộ diện, giọng thiếu nữ thanh thúy đã truyền đến trước một bước, cười lanh lảnh nói: “Tào ma ma, xem dáng người của bà, thiết nghĩ năm nay ăn uống không tệ nha!”
Thím Tào hào sảng cười lớn: “Đều nhờ phúc của lão gia, phu nhân và tiểu thư cả!”
Khương phu nhân dùng khăn lau khô tay, ra ngoài cửa vừa nhìn liền nhìn thấy Khương Nhan như con khỉ dính lên người thím Tào, đưa tay sờ tóc bên thái dương của bà, trong miệng thì thầm: “Ôi, Tào ma ma bà đừng nhúc nhích! Ở đây có sợi tóc bạc, ta giúp bà nhổ nó!”
Thím Tào cố gắng nghiêng đầu, cười đến nghiêng ngả nói: “Chao ôi, chao ôi, tiểu thư tốt của ta, cô nhẹ một chút! Tóc ma ma sắp bị cô nhổ sạch rồi!”
Nha đầu này, ra ngoài gần một năm cũng không thấy thu liễm chút nào. Khương phu nhân bất đắc dĩ gọi “A Nhan! Không lớn không nhỏ, đừng làm ồn Tào ma ma của con.”
“Nương!” Nghe thấy giọng mẫu thân, mắt Khương Nhan chợt sáng lên, nhấc váy lao đến, bổ nhào vào lòng mẫu thân, cọ đi cọ lại, thân thiết nói, “Xa nhau mười tháng, con nhớ nương lắm!”
“Ta và cha con đều ngày đêm mong nhớ, đếm ngày để gặp được con.” Khương phu nhân cười, xoa đầu Khương Nhan, khóe mắt thoáng đỏ, “A Nhan cao lên rồi.”
“Còn không phải sao!” Thím Tào nhấc hành lý của Khương Nhan chuyển vào trong phòng, đưa tay phụ họa, “Lúc ra ngoài, tiểu thư vẫn thấp hơn phu nhân một tấc, giờ đây quay về cư nhiên đã cao bằng phu nhân rồi!”
“Chỉ là gầy đi chút.” Khương phu nhân yêu chiều vuốt ve gương mặt Khương Nhan, ngón tay dừng trên đuôi mắt xinh đẹp trong sáng, thở dài nói, “Trước đây nhận được tin của Nguyễn tri phủ truyền đến, nói con sẽ theo nho sinh lên bắc gặp phải trận loạn chiến, ta và cha con lo đến nhiều đêm không ngủ được, cả ngày đến trạm dịch nghe ngóng tin tức của phủ Đại Đồng... May là trời cao phù hộ, A Nhan vẫn là bình an trở về.”
“Được rồi, nương à, con không sao! Người đừng thương tâm, nếu cha bắt gặp, nhất định trách con làm phu nhân yêu quý của ông khóc.” Nói đến đây, Khương Nhan vươn chiếc cổ thon dài nhìn quanh một lượt, hỏi, “Cha con đâu?”
“Dậy sớm ra ngoài rồi, đi xử lý công vụ.” Khương phu nhân dùng khăn tay lau lau khóe mắt, kéo Khương Nhan vào trong phòng, “Bên ngoài lạnh, vào trong rồi nói.”
Khương Nhan vào nhà liền vội phân phát lễ vật, cho thím Tào vài túi bánh cùng hai thước vải gấm, cho Lý thúc hai vò rượu hoa mai đặc sản của phủ Ứng Thiên, lại từ trong hành lý lấy ra hai hộp ngọc lan cao thượng hạng đưa cho Khương phu nhân: “Nương, mỗi ngày người làm quạt vất vả, hộp thuốc mỡ này để xoa tay là thích hợp nhất. Con thấy phu nhân quan lại trong phủ Ứng Thiên ai nấy đều trắng trẻo, xinh đẹp, làn da như sương tuyết tụ thành, đều là nhờ dùng thuốc mỡ này đấy!”
Khương phu nhân cũng từng là con gái của nhà giàu có, đương nhiên biết được hai hộp ngọc lan cao này không rẻ, liền hỏi: “A Nhan từ đâu có được ngân lượng này?”
“Lần trước từ phủ Đại Đồng quay về, thái tử thưởng mỗi người hai mươi lượng.” Dứt lời, Khương Nhan từ trong hành lý lấy ra ngân lượng cùng bạc vụn cười nói, “Chút đỉnh này vốn là hiếu kính cho cha, nhưng ông ấy không ở đây, đưa cho nương giữ cũng như nhau.”
“Đây là ngân lượng con tự kiếm được, hẳn nên tự mình cầm lấy, năm sau lại đến phủ Ứng Thiên học hẳn sẽ cần dùng đến.” Khương phu nhân mỉm cười, đem ngân lượng nhét vào lòng Khương Nhan, “Con có phần hiếu tâm này, cha nương liền cảm thấy đủ rồi.”
Đến chạng vạng, đèn đóm thắp lên, Khương tri huyện phong trần mệt mỏi quay về, vừa vào nhà, câu đầu tiên liền hỏi: “Nương tử, A Nhan đâu rồi?”
Khương phu nhân đặt chiếc kéo cắt tâm nến xuống, đứng dậy giúp Khương tri huyện cởi áo choàng xuống, nói: “Vừa về liền kéo thiếp nói rất nhiều chuyện thú vị ở phủ Ứng Thiên, nói mệt nên ngủ rồi.” Vừa nói vừa đem áo choàng treo lên giá treo bằng gỗ, thở dài nói, “A Nhan gầy rồi, thiết nghĩ là chịu không ít cực khổ.”
“Chịu cực khổ cũng là chuyện bình thường, con bé thông tuệ như thế, sẽ không chịu thiệt.” Nói xong, Khương tri huyện ngồi xuống tự rót cho mình một tách trà hỏi, “A Nhan có nhắc đến Phù gia không?”
“Thế thì không, chẳng qua nhìn dáng vẻ của con bé, hẳn là biết rõ mọi chuyện rồi...”
Lời còn chưa nói xong, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói bất bình: “Hóa ra cha nương biết rõ chuyện này, lại cố ý không nói cho con biết!”
Phu thê hai người quay đầu nhìn, liền thấy Khương Nhan không biết từ lúc nào tỉnh dậy, gương mặt giận dỗi bước vào, ngồi đối diện cha nương, chất vấn: “Nói đi, tại sao lại cố tình che giấu con gái!” Vừa nghĩ đến mình từng gây ra nhiều hiểu lầm, nàng hận không thể lập tức mất trí nhớ.
Khương phu nhân cùng trượng phu đưa mắt nhìn nhau, mềm giọng nói: “Cha nương không nói cho con biết, là sợ quan hệ gay gắt giữa hai nhà bây giờ, lỡ hôn sự này không thành, cũng không để người trẻ tuổi các con oán hận.”
Khương Nhan ôm cánh tay: “Nếu đã như thế, ngọc kia không đưa cho con là được, tại sao lại muốn con đeo trên người chứ? Khiến Phù Ly cho rằng con muốn gả cho hắn kìa!”
“Bắt con mang khối ngọc ấy, một là thăm dò thái độ của Phù gia, hai là sợ tính tình ương ngạnh của con gây ra chuyện gì đó, Phù gia có thể nể phần ân tình này mà giúp con.” Khương phu nhân dỗ dành, “Để con chịu uất ức, là cha nương không đúng. Nhưng con đi đường xa xôi, là họa hay là phúc vẫn chưa biết, cha nương suy đi nghĩ lại mới đưa ra hạ sách này, mong con có thể hiểu được.”
Khương Nhan thật ra sớm đã không để ý, chẳng là là cố tình trêu cha nương, nghe xong liền không nhịn được cười, cười phì một tiếng nói: “Được rồi, được rồi, con không giận hai người! Thật ra bây giờ nghĩ lại, ngày tháng ông nói gà bà nói vịt cũng khá là thú vị.”
Khương tri huyện là một người rất nhanh nhạy, từ lời này có thể ngửi ra được rất nhiều sự bất thường, cười tủm tỉm sấn đến, hỏi: “A Nhan cùng trưởng tử Phù gia tiếp xúc thế nào?”
Khương Nhan nghĩ ngợi, mới đáp: “Cũng không làm sao.”
“Hắn bắt nạt con ư?” Ngữ khí nghiêm túc lên hẳn.
“Không có ạ, hắn là người có bản lĩnh lớn, tính tình cũng kiêu ngạo, không dễ tiếp xúc.”
“Sao lại là người không dễ dàng tiếp xúc?”
“Mọi người đều nói hắn là một giám sinh mẫu mực nhưng thật ra hắn là một người vừa ngạo mạn vừa vô lễ, nói chuyện với mọi người đều rất lạnh lùng, vô cùng không được yêu thích. Hôm nọ, thái tử điện hạ ra đề, con chẳng qua thắng hắn một lần, hắn có thể nhìn chằm chằm con ba ngày, mắt cũng không chớp một cái.”
Dừng một chút, mắt nàng cong cong, đổi giọng điệu khác tiếu, “Nhưng, hắn sẽ tiếp tế bạn học có gia cảnh nghèo khó, biết mua nhiều đồ ăn ngon, còn biết trưng ra vẻ cực kì chán ghét. Lúc ở thành biên giới thất thủ, hắn liều c.h.ế.t bảo vệ con; khi Sóc Châu gặp nguy vẫn thẳng người bước ra, có ngạo khí cũng có ngạo cốt, dường như nơi nào có hắn sẽ không bao giờ thua trận.”
Hắn còn đắp một người tuyết rất xấu cho nàng.
“Hắn thích con ư?” Khương phu nhân dịu dàng hỏi, trong giọng nói không lộ ra sự tò mò cùng lo lắng.
“Con không biết nữa, có lẽ là có chút. Trước giờ con không thấy hắn để ý cô gái nào cả, dường như đối với con đặc biệt như thế, là vì để ý đến nửa khối ngọc kia, nên mới đối xử với con không giống những người bên cạnh.” Khương Nhan hừ nói, “Con thăm dò qua hắn rồi, mỗi lần nhắc đến chuyện này, hắn vẫn luôn miệng phủ nhận.”
“A Nhan dường như có chút thất vọng?” Khương phu nhân nghi ngờ hỏi, “Con cũng thích hắn ư?”
Đây là chuyện ngoài ý liệu, lần này, Khương Nhan im lặng hồi lâu.
“Con không biết, có lẽ cũng có chút đỉnh.” Nàng nghĩ ngợi hồi lâu, mới nhỏ giọng nói, Chẳng qua bọn con ở tuổi này vốn dễ dàng rung động, lại đồng sinh cộng tử qua, con nhất thời không phân biết rõ nội tâm đối với hắn là sự thưởng thức với đối thủ cạnh tranh hay là còn có ý gì khác hay không.” Hơn nữa, nàng rất rõ Khương gia và Phù gia vốn không phải là người cùng một thế giới, dù có chút tâm tư lay động thì cũng không nhất định có thể đơm hoa kết quả.
Trước giờ nàng vẫn luôn lạc quan hiếm khi lộ ra sầu não, lần này, đến lượt phu thê hai người im lặng.
Qua một lúc lâu, Khương tri huyện thở dài nói: “Không sao, con vẫn còn nhỏ, chuyện này có thể từ từ cân nhắc.” Dứt lời, ông đứng dậy dặn dò quản gia ngoài cửa, “Lý thúc, bảo thím Tào lên món đi.”
“Ôi, hai người đừng để ý hỏi con chuyện này nữa.” Khương Nhan nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát, mới thử hỏi, “Nương cùng ngoại tổ phụ Lục lão...rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Khương phu nhân sững sờ, đôi mắt dịu dàng, diễm lệ thoáng kinh ngạc: “A Nhan đến chuyện này cũng biết rồi?”
Khương Nhan gật đầu, “Đi đến phủ Đại Đồng, con may mắn gặp ngoại tổ phụ. Ông ấy hình như...rất không thích cha.”
“Không thích là bình thường, nếu có ngày nào đó có người cướp con đi mất, mười mấy năm không được gặp mặt một lần, ta càng không muốn nhìn thấy người kia hơn ông ấy.” Khương tri huyện ngồi về chỗ mình, vuốt ve chòm râu ngắn củn, “Nuôi con mới biết ơn phụ mẫu, cuối cùng là ta và nương con có lỗi với lão nhân gia người.”
Khóe mắt Khương phu nhân phiếm hồng, dường như nhớ đến trận tuyết to mười tám năm trước.
Thiếu nữ danh môn đưa canh gừng xua lạnh cho phụ thân giảng bài, trước cửa lại nhìn thấy một thư sinh tuấn lãng cả người đầy tuyết, lạnh đến cứng đờ.
Khi ấy Khương sinh chẳng qua là một người nghèo khó, không cha không mẹ không có tôn sư đề cử, không có tư cách vào học đường nghe Lục lão giảng bài, chỉ đành đứng ngoài cửa nghe lõm, không ngại gió mưa. Hôm ấy hắn bị lạnh đến mơ hồ, cư nhiên quên cả tránh cô nương khuê tú, vừa đưa mắt, trong cơn tuyết to liền bắt gặp thiếu nữ kinh hoảng thất thố đứng đó, tựa như một con nai xinh đẹp bị dọa sợ trong tuyết trắng.
Khương sinh ho dữ dội, buông bút than trong tay ghi chép xuống, cố gắng dịch đi đôi chân cứng ngắc, muốn nói tiếng ‘xin lỗi’, nhưng vừa mở miệng chỉ có thể phát ra tiếng khàn khàn tắt nghẽn...
Cho đến khi tiếng bước chân đến gần, một bàn tay ngọc run rẩy vươn ra, đặt canh gừng tỏa khói nghi ngút bên người hắn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");