Không ngờ đầu anh bổ ra vẫn toàn màu hường, anh là nữ sinh Trung học chắc?
***
“Tôi không hiểu nổi anh.”
Trần Cẩm trét mặt nạ xanh xanh đen đen, dạng hai chân ra, vén vạt áo tắm lên, cầm món đồ trông như máy quét mã vạch của thu ngân siêu thị trong tay, hơ tới hơ lui trên chân.
Mấy ngày nay, Trần Cẩm nhanh chóng hiện nguyên hình trước mặt Quan Lan, có thể nói là chuẩn gay trong gay.
Quan Lan không kìm được hỏi y: “Anh làm cái gì thế?”
Trần Cẩm: “Máy phát xung ánh sáng[1] làm rụng lông đó. Tôi nói anh nghe, mấy thứ kem tẩy lông, miếng dán tẩy lông, dao cạo lông gì gì đó đều vô dụng cả thôi, tẩy xong một lần thì lần sau lông mọc lên còn rậm hơn. Máy tẩy lông này mới có hiệu quả tốt nhất, còn không gây tổn thương da nữa chứ. Tự tôi kiểm tra thấy dùng tốt lắm, chốc nữa gửi link cho anh hén.”
[1] Xung ánh sáng: Thường được gọi là IPL (Intense Pulse Light) là một tập hợp nhiều tia sáng phát ra với cường độ mạnh, được dùng trong khoa thẩm mỹ để làm trẻ đẹp da.
Quan Lan: “…Tôi không tẩy lông chân.”
Trần Cẩm: “Sao anh sống bê tha thế, có khác gì giai thẳng không hả.”
Quan Lan: “…Anh dùng lông chân để giám định gay chắc?”
Trần Cẩm: “Anh đừng có đánh trống lảng! Tôi nói tiếp. Tôi đúng là không hiểu nổi anh, nếu như tôi ba mươi năm không xoạc với người khác… Không, đây vốn là điều không làm nổi! Tôi phải hỏi anh, anh là gay trong giới giải trí, rõ ràng là cái giới dễ chịch choạc nhất thế giới rồi, mọi người chỉ cần bắt tay cũng có thể lên giường cơ mà! Nhất là với thân phận của anh, ngay cả bắt tay cũng chả cần, anh chỉ cần một ánh mắt là người ta cũng sẽ cởi sạch nằm lên giường bày sẵn mười tám tư thế chờ anh! Sao mà anh làm được cơ chứ!”
Quan Lan vẫn chưa quen lắm với kiểu nói chuyện của y, bối rối đáp: “Vẫn chưa được ba mươi năm mà.”
Trần Cẩm: “Chả lẽ anh định giữ mình đến ba mươi năm luôn hả! Giữ đến ba mươi năm thì sẽ đạt được ma pháp chắc!”
Quan Lan đưa ra tổng kết cho cuộc đời thăng trầm của mình: “Chủ yếu là, tôi đi làm sớm quá. Mười chín tuổi tôi đã vào công ti thực tập rồi, ngày nào cũng bận đến tối mịt, ngay cả ý thức trong chuyện này cũng chưa kịp có, có thời gian rảnh thì chỉ hận không thể ngủ bù, lấy đâu ra mà yêu với đương. Chờ đến khi tôi hết khổ, không cần phải bạt mạng như trước nữa thì cũng đã hai sáu hai bảy rồi, ở cái tuổi này cũng khó xử lắm chứ.”
Quan Lan: “Ví dụ như hai mươi tuổi chẳng hạn, cái tuổi đó cả người toàn là hormone, bất kể là tình hay dục thì não vẫn tràn trề máu, nói xoạc là xoạc liền. Nếu đã bất cẩn bỏ qua cái tuổi ấy, đến sau hai lăm tuổi thì bắt đầu phải ngó trước ngó sau rồi. Anh xem tôi đã giữ đến nhường này rồi, nếu cứ tuỳ tiện tìm một con vịt con, hoặc là tình một đêm gì đó mà trao lần đầu đi, nghĩ thôi đã thấy không cam tâm rồi.”
Trần Cẩm: “Tức là phải yêu trước rồi mới xoạc được, tôi hiểu chứ. Nhưng mà ba mươi năm trời anh không yêu ai, như thế rất bất bình thường hiểu chưa!”
Quan Lan thở dài: “Tôi biết làm sao, tôi cũng tuyệt vọng lắm chứ.”
Dường như trải qua lứa tuổi nào đó rồi, sẽ càng ngày càng khó rung động.
Chưa kể còn có đôi chút mơ mộng lãng mạn với chuyện tình cảm, bất cẩn cái là thành người giời ngay.
Trần Cẩm: “Tôi hiểu cái thói xấu này của anh rồi. Nghĩa là không thích tìm người trong giới, nhưng bình thường lại không tiếp xúc với người ngoài giới chứ gì. Có muốn tôi giới thiệu cho anh mấy người chất lượng cao ngoài giới thuộc kiểu đàn ông của gia đình không?”
Quan Lan vừa nghe, đúng là có hơi động lòng.
Nhưng mà suy nghĩ một hồi vẫn từ chối: “Thôi, dạo này tôi bận lắm, anh có giới thiệu thì tôi cũng không có thời gian cho người ta.”
Trần Cẩm nhìn anh, buông tiếng thở dài.
Trần Cẩm: “Thế này là anh rơi vào ‘cạm bẫy độc thân’ rồi. Thời gian độc thân lâu quá, cuộc sống một mình thoải mái quá, cuối cùng không có động lực đi tìm nửa kia. Bảo cô đơn thì đúng là thỉnh thoảng cũng cô đơn đấy, nhưng một khi nhắc đến yêu đương thì lại bắt đầu sợ phiền phức ngay. Anh cứ thế này thì có khi phải giữ trinh đến ba mươi tuổi thật ấy.”
Quan Lan: “Nói thì nói thế, nhưng chả lẽ, tôi sẽ không bao giờ gặp được người mà bất kể khó khăn thế nào cũng muốn ở bên người đó hay sao?”
Trần Cẩm: “Không ngờ đầu anh bổ ra vẫn toàn màu hường, anh là nữ sinh Trung học chắc?”
Quan Lan: “…”
Trần Cẩm: “Dù sao tôi cũng đề nghị anh, nếu muốn yêu đương thì trước cứ tìm một người phá zin cái đã, không thì anh chả thanh thản được đâu. Tiếng tăm anh nát như thế, mà sự thật lại chưa lên giường với ai, anh không thấy thiệt à?”
Trước kia Quan Lan chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bây giờ vừa nghe y nói thế, đúng là hình như cũng thấy thiệt thật.
***
Dù sao Quan Lan cũng không phải người cuồng yêu, chuyện tình cảm chỉ chiếm một chỗ rất nhỏ trong đầu anh. Vừa mới than thở với Trần Cẩm xong, đi làm một cái là quên ngay.
Nội chuyện công việc thôi cũng đã hổ lốn lắm rồi. Hôm nay trong cuộc họp ban lãnh đạo thường kỳ bị Dương Bội Thanh nguýt mấy cái liền, ngoài mặt Quan Lan làm như không thấy chứ trong lòng ảo não không thôi, cảm thấy tội danh mình đang gánh có hơi lớn rồi. Họp xong còn phải vào phòng thu, thu âm single mới đặc biệt cho tour lưu diễn toàn quốc của Châu Tuấn Trác.
Vốn dĩ anh đã chọn xong ba ca khúc rất hay cũng hết sức thích hợp để Châu Tuấn Trác tự mình lựa, không ngờ ngay cả nhìn người ta cũng chả thèm, nói thẳng rằng: “Tôi muốn ca khúc cậu viết.”
Quan Lan bất đắc dĩ: “Cậu cũng biết trạng thái bây giờ của tôi mà, tôi có viết thì cũng chẳng hay hơn được ba bài này.”
Châu Tuấn Trác: “Không được, đây sẽ là bài hát mở màn cho tất cả các buổi diễn trong tour, nhất định tôi phải hát bài do cậu viết.”
Quan Lan bó tay, may mà anh đã viết ca khúc cho Châu Tuấn Trác nhiều năm như thế nên cũng quen rồi, dù sao trước khi hắn vào phòng thu cũng viết xong.
Chẳng ngờ quá trình thu âm cũng không thuận lợi.
Vật vã mấy tiếng liền, Quan Lan trực tiếp bỏ bản nhạc xuống: “Nếu hôm nay trạng thái của cậu không tốt thì cứ về nghỉ đi, ngày mai chúng ta tiếp tục.”
Châu Tuấn Trác: “Cậu chờ tôi uống cốc nước rồi thu lại một lần cuối cùng.”
Lần cuối cùng này lại một lèo qua luôn.
Anh nghi Châu Tuấn Trác cố ý lắm.
Cố ý kéo dài một việc có thể hoàn thành trong hai tiếng đến tận giờ cơm tối.
Quả nhiên sau khi xong việc, Châu Tuấn Trác tới tìm anh, nói giọng cực kì tự nhiên: “Đi, cùng đi uống đi.”
Quan Lan: “Mỗi hai chúng ta thôi à? Thế thì có gì vui, để tôi gọi thêm mấy người nữa nhé?”
Châu Tuấn Trác: “Chỉ hai chúng ta thôi, có gì mà không vui? Phải cần bao nhiêu người thì mới thoả mãn được cậu đây hả?”
Quan Lan giả vờ không nghe ra hắn đang nói kháy: “Mọi người ở lại giúp cậu cả buổi chiều, làm lỡ mất bao nhiêu công chuyện, tối còn phải về tăng ca, cậu không thấy là mình nên mời mọi người một bữa à?”
Âm lượng của anh rất lớn, trùng hợp có người đi ngang qua góp vui: “Đúng đấy anh Tuấn, nghe nói chỉ trong nửa giờ mà vé đặt trước của tour diễn đã hết nhẵn, cò vé trên mạng còn hét giá đến mấy ngàn lận, anh mời khách đi chứ?”
Kết quả cuộc hẹn hai người trong tưởng tượng của Châu Tuấn Trác biến thành bữa tiệc rượu quy mô lớn.
Quản lí, trợ lí, ban nhạc, phối âm, thực tập sinh chạy việc, vì đúng đến giờ tan tầm ở Thiên Long nên dọc đường đi còn mời thêm mấy người có quan hệ thân thiết đến góp vui nữa.
Châu Tuấn Trác vô cùng tức giận. Hắn mơ hồ cảm thấy Quan Lan đang cố ý tránh mặt mình.
Nhưng hắn lại không dám hỏi.
Vì yêu mà sinh buồn, vì yêu mà sinh sợ. Có người càng yêu càng dũng cảm, có người lại càng yêu càng nhát gan.
Đúng là Quan Lan đang tránh mặt hắn.
Cho dù anh là một người từng trải, nhưng anh cũng là một tên FA già đầu chưa từng yêu đương, chẳng biết phải xử lí chuyện tình cảm ra sao. Anh chỉ đành cứ tránh mặt trước, sau đó hàng đêm cầu nguyện trên trời giáng xuống một yêu tinh nhỏ, đi bắt lấy hồn Châu Tuấn Trác, thế là vấn đề sẽ được giải quyết êm đẹp, họ vẫn có thể tiếp tục vui vẻ làm bạn tốt.
Anh thiệt sự không thể đáp lại phần tình cảm này của Châu Tuấn Trác. Họ quen nhau đã quá lâu, giao tình đã quá sâu, giống như anh em ruột thịt vậy; nếu như hai người tiến xa hơn, Quan Lan chỉ nghĩ thôi mà đã thấy y như loạn luân, khó chịu hết cả người.
Tửu lượng của Quan Lan vốn chả ra sao, thế nên trên bàn tiệc, anh đã luyện được bản lĩnh dùng thủ đoạn để lén lút trốn rượu, đề phòng mình uống đến độ say khướt. Cơ mà mỗi lần vẫn không tránh được uống tới mức đầu óc choáng váng, tầm nhìn chệch choạng.
Thế nên khi cả hội uống high rồi muốn đổi chỗ khác đi tăng hai, anh thấy mình mà còn uống nữa thì toi, dùng chút tỉnh táo cuối cùng đi ra xe mình. Anh muốn gọi điện thoại cho lái xe thuê, nhưng vừa lấy điện thoại ra đã thấy chữ trên màn hình chạy nhảy tùm lum, chả nhìn rõ cái mù mịt gì.
Quan Lan cảm thấy bây giờ, lí trí của mình không đủ cho anh lên mạng tìm số điện thoại của lái xe thuê, rồi sau đó gọi điện cho người ta đến đón mình nữa.
Trước kia gặp phải chuyện này, anh có trợ lí giải quyết giúp mình, bây giờ trợ lí của anh còn đang uống rượu bên trong, chưa chắc đã tỉnh táo hơn anh.
Thế là anh gọi điện cho Trần Cẩm, muốn nhờ y đến đón mình.
Anh trợn to hai mắt cố gắng nhìn rõ màn hình, dù sao cũng không thể bấm nhầm số điện thoại được.
Trần Cẩm: “Anh ở đâu? Yên đó đừng cử động, bây giờ tôi qua liền.”
Lúc này đầu óc Quan Lan hỗn độn, nghe thế trong đầu xử lí ba giây mới chậm rãi đáp: “Tôi ở nhà hàng.”
Trần Cẩm dở khóc dở cười: “Anh ở nhà hàng nào mới được chứ?”
Bên này dừng tiếp ba giây: “Nhà hàng lớn ấy.”
Trần Cẩm: “Ở đường nào, số mấy? Gần công ti các anh có phải không?”
Quan Lan: “…Trên cái cầu gì đấy… Chỗ này…”
Cái cầu gì đấy ở Bắc Kinh nói ít thì cũng phải đến mấy trăm, Trần Cẩm không còn trông đợi anh có thể nói rõ được nữa.
Trần Cẩm: “Anh gửi tín hiệu định vị qua WeChat cho tôi được không? Biết bật vị trí chứ hả? Được không?”
Quan Lan suy nghĩ ba giây xem WeChat là cái gì, rồi ba giây tiếp lại nghĩ tín hiệu định vị là cái chi, sau đó trả lời: “Ừ, được.”
Trần Cẩm: “Anh đừng cúp máy, cứ thoát ra rồi mở WeChat…”
Y còn chưa dứt lời thì đầu dây bên kia đã chỉ còn tiếng tút tút báo máy bận.
Trang Lân đang ở nhà ăn lẩu và hát thì nhận được tín hiệu định vị Quan Lan gửi đến.
Cậu không biết Quan Lan làm thế là có mưu kế mới gì, cứ coi như không nhìn thấy.
Không ngờ Quan Lan không chịu từ bỏ, gửi hết lần này tới lần khác.
Trang Lân mở ra nhìn, hình như là từ hầm đỗ xe của một khu thương mại.
Lòng cậu bật ra suy nghĩ: Đừng bảo là gặp nguy hiểm gì đấy nhé?
Cậu bắt đầu tưởng tượng cảnh Quan Lan vừa vòng vo qua mặt tên bắt cóc hoặc tên cướp, vừa thò tay vào túi âm thầm gửi tín hiệu định vị cầu cứu cho người khác.
Tuy Trang Lân (tự nhận là) ghét Quan Lan, nhưng tuyệt đối không ghét đến mức thấy chết không cứu. Bây giờ tin nhắn cầu cứu gửi đến chỗ cậu, nếu cậu không quan tâm, lỡ như Quan Lan xảy ra chuyện gì thật thì chẳng phải cậu sẽ ân hận với anh suốt đời hay sao?
Chuyện này tuyệt đối không được.
Bây giờ Trang Lân cực kì không muốn gặp Quan Lan, nhưng tình huống khẩn cấp như này, cậu cũng chẳng lo nhiều được đến thế.
Cậu cầm áo khoác, lao khỏi cửa chạy đến chỗ đó.