*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trao trái tim và linh hồn anh cho em, em sẽ trả về cho anh cuộc đời màu hồng.
***
Đêm cuối cùng ở Saipan, mọi người trong Thiên Long tụ tập chung một chỗ, mở hội làm thơ khúc thuỷ lưu thương[1] – không, phải là mở party đồ nướng bãi biển mới đúng.
[1] Khúc thuỷ lưu thương: Là một tập tục truyền thống của TQ cổ đại. Vào ngày tỵ tháng ba âm lịch, sau khi cử hành lễ cúng thì mọi người sẽ ngồi ở hai bên bờ sông, thả một ly rượu lên ván hay bè gì đó trên mặt nước. Ly rượu dừng lại ở trước mặt ai thì người đó sẽ cầm lấy uống, mục đích là để loại trừ tai hoạ.
Trước tình cảnh này, Trang Lân hết sức xúc động.
Trang Lân: “Anh còn nhớ không, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, là trong bữa tiệc đồ nướng ở nhà anh.”
Quan Lan: “Nhớ chứ, hai mắt của cậu cứ như mọc trên trời, nhìn tôi khinh ơi là khinh.”
Trang Lân: …
Quả tự vả này hơi bị đau đấy.
Quan Lan: “Nhưng mà sau này càng ngày càng hiểu chuyện dần, tiến bộ hơn nhiều lắm.”
Trang Lân càng bực mình hơn. Quan Lan cứ nói với cậu bằng cái giọng như chủ nhiệm lớp cấp ba với học sinh cưng. Tôi không có hiểu chuyện tí nào hết! Anh mà thấy được những suy nghĩ không hiểu chuyện trong đầu tôi, chưa biết chừng còn sợ tới nỗi phải nhảy xuống biển mà bơi về nước í!
Phải làm sao mới chuyển đổi được sang danh phận đúng đắn đây? Ngay cả cởi quần áo cũng không được!
Trang Lân cảm thấy chuyện này cần phải thực hiện càng sớm càng tốt, dừng chân ở “friend zone” quá lâu rất dễ rơi vào tình cảnh bi kịch tiến thoái lưỡng nan.
Trang Lân cảm nhận sâu sắc mối tương tư này của mình ập đến quá mức muộn màng. Nếu năm nay mình mười bảy tuổi thì còn băn khoăn méo gì, chắc chắn là hai lạng rượu vào bụng, mượn rượu giả điên, trực tiếp tông cửa đẩy người ra xoạc, ngày mai thế nào là chuyện của ngày mai. Nhưng cậu của tuổi hai mươi tư, cùng lắm cũng chỉ dâm ô một tí trong đầu cho thoả nỗi lòng, không thể không nghĩ đến ngày mai được.
Dần dần, party tiến hành đến phần cao trào múa hát tưng bừng, tiếng đàn banjo phiêu theo gió biển. Quan Lan uống hai ly rượu, cảm thấy mệt mỏi bốc lên não bộ như thể đang bay trên một đám mây bồng bềnh, bèn quay về phòng.
Chân trước anh vừa vào phòng, chân sau Trang Lân đã vào theo anh.
Quan Lan: “Sao về sớm thế, không chơi thêm nữa à?”
Trang Lân: “Chả có gì vui cả.”
Quan Lan trêu: “Thanh niên gì mà tính tình cứ như ông già thế.”
Trang Lân: “Không quen thân ai, cũng chả có hứng.”
Quan Lan: “Chẳng ai mới sinh mà đã quen thân nhau cả, đây là cơ hội làm quen rất tốt còn gì?”
Trang Lân: “Tôi khác anh – anh là kiểu người thích xã giao, thích đông người thích náo nhiệt. Tôi là kiểu người thích một mình, nói chuyện với người không quen biết gì, tôi thấy khó chịu lắm.”
Quan Lan: “Được rồi, vậy tôi vào phòng, cậu cứ một mình đi.”
Trang Lân: “Đâu có bảo anh. Nói chuyện với anh, càng lâu càng vui.”
Nhìn đôi mắt đen sáng của cậu, chẳng hiểu sao Quan Lan cảm thấy trái tim mềm nhũn.
Quan Lan: “Câu này của cậu làm lời bài hát rất hay, mau ghi lại đi.”
Trang Lân: “Cần gì phải ghi. Những câu như thế trong lòng tôi còn nhiều lắm, có cần nói cho anh nghe mười câu luôn không?”
Quan Lan: “Thôi đừng, cậu cứ tổng hợp đi, cố mà tổng hợp thành một bài luôn. Đừng phí phạm ở chỗ tôi làm gì.”
Trang Lân: “Anh có muốn nghe tôi hát không?”
Quan Lan: “Gì cơ?”
Trang Lân: “Khách sạn cao cấp có khác, trong phòng còn có cả đàn piano. Tự dưng tôi lại muốn hát, anh có muốn nghe không?”
Quan Lan: “Được, nhân lúc còn chưa phải mua vé vào cửa để nghe cậu hát.”
Trang Lân: “Cứ xem như đáp lễ hôm nọ anh hát cho tôi nghe đi, tuy không phải do tôi tự viết, nhưng tôi chưa đăng lên mạng lần nào, cũng chưa hát cho người khác nghe, miễn cưỡng thì cũng coi như công bằng. Hơn nữa anh nói tôi nửa tây nửa ta, đến bây giờ tôi vẫn nhớ – kiểu gì cũng phải cho anh chiêm ngưỡng cái chất ‘tây’ của tôi mới được.”
Rất nhiều năm sau, Quan Lan vẫn còn nhớ mãi ánh trăng trên đảo Saipan hôm ấy, cùng với chàng trai đánh đàn tặng anh dưới trăng.
“Quand il me prend dans ses bras
Qu’ll me parle tout bas
Je vois la vie en rose.”
Đó là một ca khúc xưa cũ, mang tên “La Vie en Rose”. Tiếng Pháp vẫn luôn quyến rũ nồng nàn một cách tự nhiên, giọng của Trang Lân thấp hơn bình thường hai tông, lại tạo nên vẻ dịu dàng khác biệt.
Khi em ôm anh vào lòng, anh kề tai em thì thầm, em nhìn thấy cuộc đời màu hồng.
Bài hát này, Trang Lân chưa từng hát cho ai nghe, nhưng đã luyện tập vô số lần. Bắt đầu từ thời niên thiếu, hàng đêm ôm ấp nhớ nhung màu hồng, nắn chỉnh phát âm cho từng âm tiết, trau chuốt cao độ cho từng nốt nhạc, mang theo tưởng tượng lãng mạn về tình yêu của cậu, để một ngày mai sau, sẽ hát khúc ca này cho người yêu nghe.
Dưới ánh trăng nơi đất khách, cậu không hề chuẩn bị, nhưng cũng đã chuẩn bị rất nhiều năm.
“When you kiss me, Heaven sighs
And though I close my eyes
I see la vie en rose
Give your heart and soul to me
And life will always be
La vie en rose.”
Trao trái tim và linh hồn anh cho em, em sẽ trả về cho anh cuộc đời màu hồng.
Quan Lan cảm thấy chắc chắn mình say rồi, nếu không sẽ chẳng thể nào giải thích trái tim loạn nhịp lúc này.
Người đang cất tiếng hát đó, chẳng hiểu tại sao khiến anh không dám đối diện, nhưng lại khiến anh chẳng thể rời mắt.
Đời này anh đã từng nghe rất nhiều tình ca, đây là bài hay nhất.
Bài hát này không có cao trào dữ dội, chỉ là lời thổ lộ dành tặng người yêu. Nhưng Quan Lan cảm thấy, phím đàn dương cầm thể như đánh thẳng vào tim anh, từng câu từng chữ rung động huyết mạch anh, khiến trái tim anh đập mạnh.
Khi khúc ca đi đến nốt nhạc cuối cùng, khoảnh khắc Trang Lân ngoảnh lại nhìn thẳng vào mắt anh, tất cả tâm sự giấu kín, sợ hãi âm thầm, đều được phơi bày dưới ánh trăng và trong gió biển.
Trên đời có hai thứ không thể che giấu được, đó là cơn ho và tình yêu.
Chỉ có tiếng hát sẽ không nói dối.
Trang Lân: “Thế nào?”
Quan Lan nói khẽ: “Rất hay.”
Trang Lân: “Chỉ mỗi rất hay thôi à? Lúc làm giám khảo trên tivi anh đâu có thế, tôi tốn biết bao công sức, ít nhất cũng phải bình luận một trăm chữ mới không phụ lòng tôi chứ?”
Quan Lan: “Khi trước tôi nói cậu hát không động lòng người, là tôi không đúng.”
Trang Lân: “Khi trước anh không nói sai, bây giờ cũng không nói sai. Trước đây tôi không hề muốn động lòng ai cả.”
Bỗng nhiên Quan Lan thấy sợ phải nghe cậu nói tiếp.
Quan Lan: “Sáng mai bay rồi, vẫn nên nghỉ sớm thì hơn.”
Anh gần như chạy trối chết.
***
Hôm sau về nước, Trang Lân xách canh đậu phụ cá diếc đi tìm Quan Lan.
Cậu biết mình hơi lười, cũng bởi đây là món canh tốn ít công sức và thời gian nhất. Nhưng cậu không thể chờ thêm giây phút nào nữa, một đêm đã là giới hạn của cậu rồi.
Cậu tự nhận thấy khi ở Saipan đã đạt được bước tiến quan trọng mang tính đột phá, cần phải “rèn sắt khi còn nóng” mới được.
Lúc Trang Lân đến công ti thì Quan Lan đang họp. Trang Lân bèn ngồi ở cửa văn phòng anh, tán gẫu có chủ đích với trợ lí của anh.
Nhậm Hiểu Phi đã có thể bình tĩnh, coi việc Trang Lân xách theo cặp lồng đến là một chuyện hết sức bình thường.
Trang Lân: “Hôm nay đi làm, tâm trạng anh ấy thế nào?”
Nhậm Hiểu Phi: “Cực kì bình thường luôn.”
Trang Lân không hài lòng với đáp án này lắm: “Thế nào gọi là bình thường?”
Nhậm Hiểu Phi: “…Tức là đi làm giống như mọi ngày vậy á. Em làm việc dưới trướng anh ý lâu như thế, chỉ có một lần duy nhất anh ý không bình thường thôi. Lần đấy kéo dài hai tháng lận.”
Trang Lân: “Lần đó là tại sao?”
Nhậm Hiểu Phi: “Em không biết, ai dám hỏi chứ. Tụi em đều đoán là anh ý thất tình.”
Trang Lân: “…”
Tự dưng Nhậm Hiểu Phi nổi hứng tám phét: “Hồi đó ý, có một ca sĩ người lai Trung Nga, trúa ui, ngoại hình trời phú, phải gọi là đẹp thôi rồi, từ trên xuống dưới toàn là tiên khí. Giọng hát cũng thế, cao độ như giông bão, ngân một phát lên tận quãng tám, mặt không đỏ thở không nhanh, chẳng mệt tí nào. Hát tiếng nước ngoài phải gọi là đỉnh thôi rồi, thế mà mở miệng nói tiếng Trung thì toàn âm vị Đông Bắc, moe đến mức cô nào cô nấy như điếu đổ.”
Trang Lân: “…Ngay cả tiếng phổ thông cũng không nói được, có gì đâu mà moe?”
Nhậm Hiểu Phi: “Ầy, chắc là ‘moe ngược’ đó. Mẹ người ta là người Đông Bắc, lại không lớn lên trong nước, không phải có khẩu âm là bình thường lắm à?”
Thật ra Trang Lân lăn lộn trong giới giải trí lâu như thế, sao lại không biết “moe ngược” là gì cơ chứ. Nhưng cả người cậu cứ thấy khó chịu, thế là xù ra mấy chiếc gai: “Người tài giỏi như thế, sao từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe?”
Nhậm Hiểu Phi: “Con nhà tài phiệt, ra đĩa nhạc để chơi thôi, cũng không muốn vào giới giải trí, chơi xong thì quay về Nga thừa kế gia sản rồi.”
Nhậm Hiểu Phi: “Ban đầu em cũng không thấy Quan tổng nhà tụi em đối xử đặc biệt gì với người này, anh biết anh ý là người thế nào mà, coi trọng ca sĩ nào thì toàn như vầy, đưa đi ăn đưa đi chơi, hỏi han ân cần, săn sóc hết mực, trông cứ như là yêu người ta rồi ý. Nhưng mà như thế không phải là muốn lên giường với người ta, cũng không phải muốn theo đuổi người ta, tất cả chỉ có ý là: “Chàng trai, tôi coi trọng cậu, tôi muốn viết ca khúc cho cậu, cậu đồng ý cứu rỗi nền âm nhạc Hoa ngữ với tôi chứ?”
Trang Lân cảm thấy có vô số vết đạn tạc trên người mình.
Gì mà “anh biết anh ý là người thế nào mà”, tôi đây đách biết gì hết, cậu có dám cho tôi biết sớm hơn dù chỉ là trước đây một tháng thôi không?
Nhậm Hiểu Phi: “Kết quả sau khi cậu ta đi, Quan tổng nhà tụi em hồn bay phách lạc, tâm trạng phải gọi là suy sụp luôn. Qua hai tháng vẫn chưa vực dậy được tinh thần, viết nhạc thì u ám hết nổi, lúc đấy em mới nhận ra, có lẽ đấy là chân tình.”
…Hay lắm, giờ lại giết ra một ‘ánh trăng sáng’ người ngoại quốc nữa chứ!
Tại sao người khác yêu dễ như ăn bánh, còn Trang Lân cậu yêu, lại khó như ở địa ngục thế này!
Đang nói chuyện thì Quan Lan họp xong trở lại.
Vừa nhìn thấy anh là Trang Lân điều chỉnh lại tâm tình mình ngay. Nói thật, một ‘ánh trăng sáng’ sẽ mãi mãi không xuất hiện lại thì cũng giống như người chết. So với những tình địch hàng thật giá thật, tình địch nghi ngờ và tình địch ngầm, thì người này chẳng đáng để vào mắt.
Nước đến chân rồi, phải cố mà nhảy thôi.
Đi theo Quan Lan vào phòng làm việc, Trang Lân đặt cặp lồng lên bàn của anh.
Trang Lân: “Tối qua anh nghỉ ngơi thế nào, còn bị lệch múi giờ không?”
Quan Lan trả lời ngắn gọn: “Cũng tạm.”
Trang Lân: “Anh không hỏi tôi ngủ thế nào à?”
Dứt lời cũng chẳng đợi Quan Lan hỏi mà tự mình trả lời luôn: “Tôi ngủ cũng khá ngon, chỉ nằm mơ hơi nhiều thôi.”
Quan Lan: “…Tôi sẽ không hỏi cậu nằm mơ thấy gì đâu.”
Trang Lân: “Anh thấy lần này chơi thế nào? Hồi trước ở Mỹ tôi từng có cơ hội đi Saipan một lần, nhưng mà cảm thấy tẻ nhạt nên từ chối, bây giờ mới thấy hoá ra chơi cũng vui phết…”
Quan Lan: “Trang Lân.”
Trang Lân: “Thấy hơi hối hận vì hồi đi học không tận dụng ra ngoài thăm thú nhiều hơn, đến khi đi làm lại chẳng có cơ hội. Lần du lịch tiếp theo, cũng không biết là bao giờ nữa…”
Quan Lan: “Trang Lân.”
Trang Lân dừng lại, nhìn khuôn mặt Quan Lan, trái tim dần dần trùng xuống.
Quan Lan: “Canh tôi nhận, cảm ơn cậu. Hai tháng sau bắt đầu chuẩn bị album đầu tay cho cậu. Trong hai tháng này, cậu tập trung làm việc, đừng đến tìm tôi nữa.”
Trang Lân như thể rơi vào hầm băng, đông cứng tại chỗ.