Đêm khuya, ánh trăng tĩnh lặng trải dài, nhẹ nhàng như lụa len lỏi vào trong phòng, tia sáng như những đóa hoa phủ đầy mặt đất.
Một bóng trắng xẹt qua, linh hoạt nhảy lên bàn, nguyệt quanh nhu hòa bao bọc lấy thân hình nhỏ bé tinh tế của hồ ly.
“Uy, ngươi còn sống không?” Hồ Cửu chọc chọc cái lồng hấp, không thấy động tĩnh gì.
“Ta là Hồ Cửu, Đào tử nghe rõ trả lời.” Hồ Cửu lại chọc chọc lần nữa, vẫn không có động.
“Ngươi ngươi ngươi – còn sống thì kêu một tiếng cho ta!” Hồ Cửu tức giận đá một cái, lồng hấp rung lên.
Đào tử ngủ say trong lồng cảm thấy trời đất điên đảo, liền hét ầm lên thức giấc.
“Hư -” Hồ Cửu ra hiệu im lặng, cũng không quan tâm Đào tử có thấy hay không, dùng chân vỗ vỗ lồng hấp, “Ngươi là đào hay là lợn hả, vậy mà cũng ngủ được, uổng công ta tới cứu!”
“Ha, ha ha, nga -” Đào tử cười gượng mấy tiếng.
Y thực ra cũng rất nóng lòng muốn đuổi theo Vô Hoa, nhưng lồng hấp bị buộc chặt, không thể mở được, trong lồng lại bé, một lúc sau liền vô thức ngủ luôn.
“Ha cái gì mà ha, ngươi có muốn ta thả hay không đây? Ta xem ngươi ngủ ngon như vậy, hay cứ ở trong đó luôn đi.”
“Đương nhiên muốn ngươi thả ra a.” Y còn muốn đuổi theo Vô Hoa mà.
“Hừ, xem bản hồ tiên đây.”
Hồ ly tuyết trắng đứng lên, ôm lấy lồng hấp, dùng móng cào trái cào phải một lúc lâu, rốt cuộc vẽ xong chú văn. Chỉ thấy một trận u quang lóe lên, dây thừng buộc trên lồng hấp đứt làm đôi.
“Ai? Hồ Cửu ngươi lợi hại a!”
Đào tử trong lồng hấp xoay người, lăn tới bàn, nịnh nọt nghiêng bốn lăm độ tỏ vẻ sùng bái.
“Này đã là gì? Năng lục của bản hồ tiên còn chưa thể hiện hết đâu!”
Hồ Cửu ngạo mạn vênh mặt lên, cái mũi hồ ly nho nhỏ thiếu chút bay lên trời.
Bất quá – đây quả thật là thuật pháp rất đơn giản, vậy mà Đào tử cũng không biết.
Hắn chưa từng thấy loại yêu linh nào trừ biến thành người với biến ra xiêm y ra, pháp thuật gì cũng không biết nha! Quả đào ngốc này tu thành người như thế nào vậy?
“Hồ Cửu Hồ Cửu, chúng ta nhanh đi tìm Vô Hoa thôi.” Đào tử nói thầm.
Phòng thôn trưởng ở ngay bên cạnh, vạn nhất làm thôn trưởng A Bá thức dậy, bọn họ đi không nổi.
“Được rồi, có Hồ Cửu ta ở đây, ngươi không phải sợ không tìm được “Vô Hoa” của ngươi.” hồ ly kiêu ngạo vỗ vỗ ngực.
“Ân, vậy chúng ta…” Đào tử lăn qua ôm lấy hồ ly, hồ ly liếc mắt nhìn hắn.
“Trước tiên phải nói rõ, ta không ngậm giỏ nữa! Lần trước thiếu chút nữa thì mệt chết ta!”
“Vậy, vậy…”
Một lúc sau –
Một con hồ ly, chạy ra khỏi phòng.
Chân trước của nó đang cố lăn một quả đào về phía trước…
Một lăn một đi, đến khi hồ ly ra khỏi thôn, trời đã tờ mờ sáng, một đêm đã qua tự lúc nào.
“Hộc – mệt quá…” Đào tử lau mồ hôi, lao về phía trước.
Ngồi trong xe không thấy rõ, tự đi mới biết đường dài nga.
Vòng vòng rẽ rẽ, ra khỏi sơn đạo, hồ ly đột nhiên nhảy ra xa.
Không khí kỳ lạ bao trùm, Đào tử ngẩng đầu lên, bốn phía đều là cấm vệ quân…
“Đáng chết!” Nguyệt Vô Hoa vò nát tờ giấy trong tay, “Dám bắt cóc Đào tử!”
Nguyệt Vô Tâm chắc chắn hắn hắn sẽ vì Đào tử mà chui đầu vào rọ?
Vừa rời khỏi Đào tử chưa được một ngày, đã nhận được tin này. Chết tiệt, biết vậy hắn đã mang Đào tử đi theo, dù sao cũng tránh được việc rơi vào tay Nguyệt Vô Tâm.
Dùng Đoạn Tuyết Kiếm tự tay thí thân, phụ hoàng bây giờ chỉ sợ kinh mạch đã đứt đoạn hết đi?
Nghe nói Nguyệt Vô Tâm vài ngày nữa sẽ nhận truyền ngôi, đăng cơ vi hoàng, tại sao lúc này còn muốn bắt Đào tử?
Nghĩ tới Đào tử trong tay Nguyệt Vô Tâm, tại sao lòng hắn lại cảm thấy… hoảng loạn?
Tại sao hắn lại có cảm giác hoảng loạn?
Hắn luôn bình tĩnh, luôn bất chấp tất thảy, nay lại thấy hoảng loạn –
Không, không chỉ là hoảng loạn, còn là lo lắng, quan tâm, tất cả những cảm xúc xa lạ này, đều do Đào tử gây ra.
Tại sao –
Một khắc ngưng đọng, một ý tưởng lóe lên trong đầu, nhưng không thể nào bắt lấy. Nguyệt Vô Hoa lắc đầu, gọi ảnh thụ tới.
“Nói! Ảnh nhất, ảnh nhị ở lại bảo hộ Đào tử đúng không? Tại sao lại để Nguyệt Vô Tâm bắt y đi?”
“Thuộc hạ thất trách, ảnh nhất ảnh nhị không chú ý, Đào công tử biến thành quả đào trốn đi, sau khi phát hiện hai người đã tách ra đuổi theo, nhưng không kịp, chỉ thấy Đào công tử bị cấm vệ quân mang đi.”
“Tốt, tốt lắm! Đây là ám vệ hoàng tộc ta bồi dưỡng sao? Ngay cả một người cũng không giữ được! Các ngươi dùng làm gì?”
Ném tờ giấy trong tay vào mặt ảnh thụ, Nguyệt Vô Hoa khoác áo choàng, xoay người lên ngựa.
“Ảnh bộ nghe lệnh, theo ta tiến cung – yết kiến thái tử!”
Tiếng gió phần phật phất qua tay áo, lòng Nguyệt Vô Hoa như có lửa đốt.
Nguyệt Vô Tâm chưa bao giờ gặp Đào tử, làm sao biết mà bắt cóc Đào tử uy hiếp hắn…
Hay là, người hắn muốn không phải Đào tử, mà là… “Đoan hoa công chúa”?
Bên trong quốc đô, tam hoàng tử cùng hoàng tử phi vẫn yên ổn, chẳng lẽ Nguyệt Vô Tâm muốn bắt Đào tử về tiếp tục giả làm Đoan Hoa công chúa, cùng tam hoàng tử giả mạo sống với nhau để duy trì lời hứa vĩnh kết Tần Tấn với Thừa Đức Đế?
Càng nghĩ càng thấy nóng lòng, nhưng Nguyệt Vô Hoa khổ tâm suy nghĩ bao nhieu, cũng không nghĩ tới, Nguyệt Vô Tâm quả thật không muốn bắt Đào tử, nhưng hắn cũng không muốn Đoan Hoa công chúa, mà là – Hồ Cửu!
Bên trong hoàng cung Nguyệt quốc, thư phòng vốn luôn yên tĩnh giờ lại náo loạn cả lên, một con hồ ly liên tục nhảy trên chạy dưới không ngừng.
Tuyết trắng hồ ly chạy tới đâu, tiếng vỡ bình hoa, đổ giá sách cũng đi theo tới đó.
Nguyệt Vô Tâm há hốc mồm nhìn Thụy thân vương Hiên Viên Khanh Thiên luôn phong lưu tiêu sái giờ phút này lại luống cuống tay chân, muốn ôm lấy hồ ly mà không bắt nổi.
May là Hiên Viên Khanh Thiên không phải vương gia Nguyệt quốc. Nhìn cả đống hỗn độn trước mặt, Nguyệt Vô Tâm ngẩn ngơ nghĩ, có thể bao dung cả loại hoàng thúc này, Thừa Đức Đế Hiên Viên Thích quả thật không đơn giản.
“Buông tay buông tay, tên chết tiệt này!”
Do chạy quá nhanh mà đâm phải góc bàn, bị tóm, hồ ly liên tục nhỏ giọng lẩm bẩm, nhe hàm răng trắng bóng ra không tiếng động uy hiếp.
Cũng đành phải vậy thôi, ở đây nhiều người, hắn lại không phải quả đào ngốc kia, trước mặt ai cũng dám hét ầm lên. Nếu như bị người khác phát hiện ra việc mình có thẻ nói – Hồ Cửu rùng mình một cái, thật đáng sợ.
Vạn nhất lại gặp phải loại người như Hiên Viên Khanh Thiên… Tuy rằng hắn là hồ ly, nhưng nhất định sẽ tinh tẫn hồ vong!
“Tiểu hồ ngoan ngoan, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.”
Một tay vuốt bộ lông mềm của hồ ly, một tay lấy quạt ra phẩy phẩy, Hiên Viên Khanh Thiên ngay lập tức khôi phục phong độ tiêu sái anh tuấn của mình.
“Đa tạ thái tử trợ ta tìm ái sủng.” Hiên Viên Khanh Thiên ôm hồ ly, cười khẽ với Nguyệt Vô Tâm, “Sau khi thái tử đăng cơ, nếu có việc gì cần Khanh Thiên giúp đỡ, Khanh Thiên nhất định sẽ tận lực.”
Chẳng qua không biết là tận lực hỗ trợ hay tận lực cản trở thôi.
“Thân vương không cần đa lễ.” nhìn Hiên Viên Khanh Thiên hài lòng rời đi, Nguyệt Vô Tâm khẽ nhíu mày.
Trên người hồ ly kia ẩn ẩn tỏa ra yêu khí, Thụy thân vương này chẳng lẽ lại bị yêu tinh mê hoặc?
Bất quá, cũng không liên quan gì tới Nguyệt quốc.
Mấy ngày nữa đã là đăng cơ đại điển, chỉ cần Hiên Viên Khanh Thiên dùng thân phận sứ giả tham gia, đương nhiên sẽ giúp hắn tạo thanh thế, hơn nữa có đám hỏi của “Tam hoàng tử” với Thừa Đức Đế, có cường quốc hậu thuẫn, chắc chắn hắn có thể ghi danh sử sách.
Đang lúc Nguyệt Vô Tâm đắc chí mãn ý, liền nghe tin Nguyệt Vô Hoa tiến vào quốc đô.
Đồng thời, cũng nhận được mật báo, người bị bắt về cùng hồ ly, cực kì giống với Đoan Hoa công chúa theo Tam hoàng tử về nước.
Tuy đó là một thiếu niên, nhưng… có thể nào Nguyệt Vô Hoa thật sự vì y mà trở về?
Tạm thời không tính đến việc Đoan Hoa công chúa là nam hay nữ, chỉ cần đệ đệ lãnh huyết của hắn lại vì người khác mà chui đầu vào rọ, đã khiến hắn thật muốn xem “Đoan Hoa công chúa” này đến tột cùng là người như thế nào.
Nghĩ vậy, Nguyệt Vô Tâm liền gọi người đưa hắn tới nơi giam lỏng Đào tử, muốn xem diện mạo của kẻ mê hoặc núi băng Nguyệt Vô Hoa, mà không hề biết, hành động này của hắn đã bị hắc y nhân nấp ở ngoài điện truyền ra ngoài.
“Cái gì? Thật là người này?” Nguyệt Vô Tâm lớn tiếng hỏi thị vệ dẫn hắn tới.
Người trước mắt, rõ ràng bị giam lỏng, lại ngủ say như chết, tứ chi đại trương, còn chảy cả nước miếng, làm sao có thể mê hoặc Nguyệt Vô Hoa?
“Khởi bẩm thái tử, quả thật là, là -”
“Là cái gì?”
“Ân – ồn quá -” Bị tiếng ồn bên cạnh đánh thức, Đào tử lau lau miệng, mở mắt, nhìn chằm chằm vào Nguyệt Vô Tâm.
Bị đôi mắt hạnh còn long lanh nước nhìn, trong lòng Nguyệt Vô Tâm chợt thấy thương tiếc, vội vàng quay đầu đi, tránh khỏi tầm mắt Đào tử, thầm nghĩ nếu là ánh mắt động lòng người, khiến cho người ta thấy thương tiếc này, nói không chừng đúng là có thể đả động đệ đệ lãnh huyết của hắn.
“A, ngươi là ai? Trước kia chưa thấy qua a, ngươi đến đưa cơm sao?”
Đào tử trái nhìn nhìn phải xem xem, cuối cùng ngó ngó thị vệ phía sau Nguyệt Vô Tâm.
“Nhưng hai người các ngươi chưa mang thực hạp tới nha.”
Hồ Cửu nói bọn họ bị bắt cóc, vậy nên cứ ngoan ngoãn ăn ngủ, ngủ ăn là được rồi.
Tuy y rất muốn đi tìm Vô Hoa, nhưng bị giữ trong này, còn có mấy kẻ hung dữ canh cửa, không cho họ ra ngoài, y cũng chỉ biết nghe lời Hồ Cửu, ăn ngon ngủ ngon, chờ Vô Hoa tìm y.
Hai ngày trước Hồ Cửu bị lôi ra, từ đó chỉ có y một mình ở đây, không có ai nói chuyện, đành phải ngủ nhiều hơn cho đỡ chán.
Tuy cũng muốn biến thành quả đào trốn đi, nhưng lại bị Hồ Cửu cảnh cáo, ngươi ở đây cái gì cũng ăn, lại thích ăn nhất là đào, nếu bị nhìn thấy nhất định sẽ bị cạp luôn, khiến cho y không dám đào tẩu.
Nơi này cả ngày trừ người đưa cơm với người quét dọn, ai cũng không gặp – ách, trừ hai kẻ canh cửa – xem hai người này ăn mặc sạch sẽ, chắc không phải quét dọn đổ bô, nhưng cũng không mang theo cơm…
Chẳng lẽ bọn họ quyết định không cho y ăn cơm nữa?
Khiếp sợ liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Tâm một cái, lại kích thích cảm giác thương hương tiếc ngọc của người kia, hắn giơ tay muốn xoa xoa má y.
“Buông Đào tử ra!”
Ngón tay Nguyệt Vô Tâm còn chưa chạm vào Đào tử, cửa phòng liền bị đá văng ra, người của ảnh bộ che chở Nguyệt Vô Hoa xông vào!
Nhìn Đào tử hai mắt rưng rưng ngồi trên giường, một tay Nguyệt Vô Tâm sắp chạm vào hai má y, lửa giận trong lòng Nguyệt Vô Hoa trào lên, huyết sắc tràn ngập hai mắt, cơ hồ biến thành màu đỏ.
“Ta, nói, ngươi, buông, y, ra!”
“A, nguyên lai ngươi quả thật vì y tự tìm tử lộ?” Nghe vậy, Nguyệt Vô Tâm chẳng những không buông tay, ngược lại còn đem Đào tử ôm vào lòng, một tay rút kiếm đặt lên cổ Đào tử.
“Ta không buông, ngươi làm gì được nào?”
“Ngươi!”
“Tam hoàng đệ, năng lực của ngươi mạnh nhất trong số huynh đệ chúng ta, hơn nữa ngươi cái gì cũng không để vào mắt, thật đúng là làm cho người khác thống hận! Ta biết ngươi vốn không hứng thú với ngôi vị hoàng đế. Ha ha ha, ngươi chỉ muốn biết bí mật là gì, hóa ra bí mật ấy lại là việc ngươi nhất định phải chết – cảm giác thế nào?”
“Cảm giác, ha ha, cảm giác thật sự tốt muốn chết!” Nguyệt Vô Hoa nhíu mày, tiến lên một bước.
“Đừng tới đây! Cẩm thận ta trượt tay, kiếm cắt loạn!” Mũi kiếm trên cổ Đào tử khẽ run, cắt qua lớp da, một tia máu tươi chảy xuống. Đào tử đau phát run, lại bị Nguyệt Vô Tâm giữ chặt bả vai, không thể nhúc nhích.
“Chết tiệt! Buông y ra!” Nguyệt Vô Hoa nắm chặt tay, nhưng bị Nguyệt Vô Tâm uy hiếp, không thể lại gần.
“Không ngờ y thật sự có thể dùng để uy hiếp ngươi, không biết hoàng đệ có thể vì y mà làm những gì?”
“Ngươi -” Chưa từng bị uy hiếp, huyết sắc trong mắt Nguyệt Vô Hoa càng thêm đậm.
Hắn chưa bao giờ để ý tới thứ gì, tự nhiên cũng không bao giờ bị uy hiếp, hễ thích thứ gì cũng có thể lấy được bằng năng lực của mình, vậy mà hôm nay vì Đào tử mà lưỡng lự, không dám bước lên.
Chẳng lẽ, hắn quả thật đã động tình với Đào tử?
Trong nháy mắt, tất thảy sáng rõ, giống như mở ra lớp màn che trước mắt.
Nguyên lai hắn, cũng có thể, động tình?
Quả đúng là bất khả tư nghị, vậy mà lại là sự thật.
Che chở, quan tâm, lo lắng cho Đào tử, nguyên lai tất thảy đề vì một lý do – tình?
Con ngươi huyết sắc co lại, nhìn thấy máu chảy từ cổ Đào tử xuống, lại càng thêm âm trầm, sát khí đầy uy hiếp áp bách trào ra.
Dù là người ảnh bộ thân kinh bách chiến cũng không khỏi lùi lại mấy bước, huống chi là Nguyệt Vô Tâm đối mặt với hắn!
“Không được di chuyển, ngươi không muốn mạng của y sao? Huống chi, tuy rằng ngươi có thể vào tới đây, nhưng cũng không thể giết sạch cấm vệ trong cung. Ta chỉ cần hô lớn một tiếng, tầng tầng thị vệ sẽ tới đây – cho dù hoàng tộc lực của ngươi có cường thịnh tới đâu, cũng không thể vấy máu, chỉ sợ thoát thân không nổi, chỉ có thể bị vây chết trong cung!”
Dám dùng Đào tử để uy hiếp hắn?
Nguyệt Vô Hoa khẽ động, cảm thấy cả mặt đất dưới chân cũng nóng lên, lại nhìn thấy Đào tử run rẩy chịu đau, cuối cùng lại không dám bước tới.
“Cáp, ngươi không muốn ta thả hắn sao? Thanh kiếm này cho ngươi, ngươi tự sát đi! Cũng không uổng phụ hoàng vì ngươi mà mất mạng.”
Ra hiệu cho thị vệ đưa bội kiếm trên tường tới, Nguyệt Vô Tâm giữ chặt Đào tử. Tuy thiếu niên xinh đẹp này cũng đáng thương, nhưng trừ bỏ uy hiếp từ tâm ma chuyển thế của Nguyệt Vô Hoa quan trọng hơn nhiều.
“Không được, không được -”
Thấy Nguyệt Vô Hoa cầm kiếm, Đào tử liên tục giãy dụa, lưỡi kiếm trên cổ tạo thêm mấy vết thương.
Tuy Nguyệt Vô Tâm sợ y chết thật, không thể uy hiếp Nguyệt Vô Hoa, đưa mũi kiếm cách ra, nhưng từng đợt máu tươi vẫn chảy xuống, y lĩnh đỏ một mảnh.
“Đào tử ngồi yên, bị thương rồi!” nắm chặt chuôi kiếm trong tay, Nguyệt Vô Hoa liếc mắt nhìn ảnh thụ, ra hiệu cho hắn tìm thời cơ đoạt lại Đào tử từ trong tay Nguyệt Vô Tâm.
“Buông kiếm ra, buông ra!” Đào tử khóc nức nở gào lớn.
Y đau lòng, tim giống như bị bóp nghẹt, cuồn loạn lại không biết phải làm gì.
Có phải hay không nếu y vẫn ở trên cây, chưa từng rơi xuống thế gian, chưa từng hóa thành người, chưa từng… gặp Vô Hoa, sẽ không khổ sở như vậy?
“Thích, chính là có một người, để ngươi trong lòng, cho dù mình bị thương cũng muốn ngươi hạnh phúc…”
Lời nói trong trí nhớ lại vang lên bên tai, Đào tử giật mình.
Hai mắt đẫm lệ, nhìn không rõ, nhưng hình ảnh Nguyệt Vô Hoa cầm kiếm lại khắc sâu trong lòng.
Hay là, y là…
Y là đào tiên trong vườn đào, trải qua một vạn năm thời gian, hắn chỉ là một giây lát lướt qua, vì sao, vì sao ngắn ngủi mấy ngày này, đối với y còn quan trọng hơn cả vạn năm kia?
Tâm, rất đau, như bị bóp nghẹt, là cảm giác đau đớn chưa bao giờ phải trải qua. Đào tử giữ chặt lấy thanh kiếm trước mặt, lao vào.
“Đào tử -”
Nguyệt Vô Hoa kêu to, mắt thấy Đào tử lao về phía thanh kiếm, rồi đổ xuống mặt đất.
Huyết sắc tràn ngập trong mứt, con ngươi cũng hóa thành huyết sắc.
Cuồng bạo không rõ từ đâu lan tỏa toàn thân, Nguyệt Vô Hoa chạy tới bên Đào tử, ôm Đào tử vào trong lòng, một tay đặt lên cổ Nguyệt Vô Tâm, siết chặt…
Cái gì hoàng tộc lực dính máu sẽ mất, cái gì hoàng tộc tương tàn kinh mạch bạo liệt mà chết, giờ phút này tất thảy đều không quan trọng.
Nhìn Đào tử không còn phản ứng trong lòng, trong đầu Nguyệt Vô Hoa chỉ có một chữ – sát!
Nguyệt Vô Tâm giãy dụa, nhưng bốn kía Nguyệt Vô Hoa như có một bức tường khí vô hình, thị vệ cùng ảnh bộ đều bị chắn tại ba thước ngoài, không thể lại gần.
Ngay khi Nguyệt Vô Tâm tay chân khua khoắng, chuẩn bị ngừng giãy dụa, một thanh âm như sét đánh vang lên –
“Dừng tay!”