Quỷ Hồn Xin Hãy Buông Tha

Chương 71: Bạch Nguyệt Sơn Trang 2




Nhắc đến hoa trong đầu liền hiện lên một khung cảnh đẹp say đắm lòng người, Mặc Thanh hai mắt sáng lên vui vẻ nói:

“Ta cũng rất thích hoa đào, thật tiếc là không thể đến đây sớm hơn.”

“Nếu thích thì sau này ta sẽ đưa ngươi đi.

Nghe nói Lương An là nơi đẹp nhất Thanh Châu, rừng hoa đào bạt ngàn cả chục dặm, chắc chắn không thua kém nơi này đâu.”

Nghe Dư Phong nói như vậy Mặc Thanh hí hửng cười tươi hẳn lên, nhưng ngại Doãn Tình còn ngồi đây, y hất cằm lên ngang ngạnh nói:

“Ai nói sẽ đi cùng ngươi!”

Dư Phong không đáp lại nhưng khóe miệng cong lên, trong lòng nghĩ, sau này nhất định phải cùng Mặc Thanh đến nơi này một lần.

Họ ngồi thuyền đã gần hai canh giờ mà vẫn chưa thấy hòn đảo nào, Lâm Du Nhiên không quen đi thuyền, mệt lả người tựa lên vai Doãn Tình ngủ thiếp cả đi.

Doãn Tình nhìn Lâm Du Nhiên ngủ có vẻ khó chịu, cẩn thận đỡ người xuống nằm trên đùi, Lâm Du Nhiên bị làm phiền cựa quậy vài cái, tìm được một chỗ thoải mái mới lần nữa an tĩnh ngủ lại.

Doãn Tình đưa tay lên vén vài lọn tóc rối trên gương mặt thiếu niên ôn nhu mỉm cười.

“Sư huynh? Huynh có nghe ta nói không?” Mặc Thanh gọi vài lần đều không thấy Doãn Tình có phản ứng nên có chút lớn tiếng.

Doãn Tình vội thu lại tầm mắt, nhìn Mặc Thanh ra dấu im lặng nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Mặc Thanh nhíu mày nhìn Lâm Du Nhiên đang thân thiết nằm trên đùi sư huynh, trong lòng mơ hồ cảm thấy gì nhưng chỉ trong chốc lát, y nhanh chóng gạt ra sau vội vàng hỏi:

“Lần trước huynh nói chỉ cần đi hai canh giờ là có thể đến Bạch Nguyệt sơn trang, tại sao chúng ta đi lâu như vậy rồi vẫn không có thấy gì?”

Thuyền của họ đã trôi nổi trên mặt nước khá lâu theo lý là đã đến, nhưng bao nhiêu năm qua không có ai dám đặt chân đến nơi này, thời gian cũng chỉ là truyền miệng đúng sai không ai có thể xác thực, lâu hơn nữa cũng là chuyện bình thường.

Nghĩ vậy Doãn Tình liền trấn an.

“Cứ đi tiếp về phía trước, chắc không còn xa nữa đâu.”

Đi xa bờ, bề mặt sông đã không còn vẻ đẹp thiên nhiên như trước, xung quanh hồ đều bị bao lấy bởi một tầng sương mỏng che khuất tầm nhìn.

Bạch Nguyệt sơn trang chưa thấy đâu mà đã mơ hồ cảm nhận được mùi oán khí nặng nề, đi thêm một lúc khá lâu bỗng Dư Phong hô lớn lên.

“Mọi người nhìn phía trước kìa!”

Sương mù càng ngày càng dày đặc nhưng cố nhìn thì vẫn thấy phía xa có một hòn đảo nhỏ, Mặc Thanh cố căng mắt ra nhìn, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác hồi hộp khó tả, y níu lấy tay Dư Phong hỏi:

“Chúng ta đến rồi sao?”

Thuyền theo dòng nước từ từ trôi vào bờ, va vào đá cạch một tiếng rồi dừng hẳn lại.

Ngay trước mặt họ đã là đất liền, sương mờ chỗ này dường như cảm nhận được hơi người nhanh chóng tản ra.

Dư Phong quan sát một lượt rồi âm trầm trả lời.

“Đến rồi.”

Doãn Tình vội gọi Lâm Du Nhiên thức dậy, bốn người nhanh chóng cột thuyền cố định lại một chỗ rồi từ từ tiến vào trong.

Đoạn phía ngoài hòn đảo này cũng không khác đảo bình thường là mấy, Doãn Tình từng nói nơi này ngày trước có rất nhiều hoa đào quả nhiên không sai.

Nhưng hiện tại hoa thì chẳng thấy, chỉ có những gốc cây đào cổ thụ chết khô cứng trơ trọi lại mỗi gốc, nhìn qua cũng chỉ là một hòn đảo hoang tàn còn mang thêm một vẻ tang thương lạnh lẽo.

“Nơi này đáng sợ quá.” Mặc Thanh bỗng cảm thấy sống lưng run lên, khịt khịt mũi nói.

Dư Phong mỉm cười, “Sợ thì nắm lấy tay ta.”

Mặc Thanh bĩu môi cách xa hắn một đoạn, từ ngày hắn nói thích y quả thật ít khi nói những lời khó nghe hơn hẳn.

Nhưng ngược lại, động một chút là nói vài câu khiến người khác nổi da gà, y cảm thấy những lời ngày trước có một chút dễ nghe hơn.

Hai người phía sau cố ý mắt điếc tai ngơ, nhìn thấy sư đệ của mình đã trưởng thành, có người bên cạnh chăm sóc, Doãn tình cũng cảm thấy an tâm phần nào.

Doãn Tình mỉm cười quay qua nhìn Lâm Du Nhiên không kém hơn Mặc Thanh là bao, hai tay liên tục siết chặt lại, hắn còn khoác một chiếc áo mỏng bị cái lạnh của đảo hoang làm hai vai run lên thấy rõ.

Doãn Tình nhẹ giọng hỏi.

“Ngươi cũng sợ sao?”

Lâm Du Nhiên mím chặt môi, dùng đôi mắt trong suốt của mình ngước lên hỏi: “Nếu ta sợ thì có được nắm tay huynh không?”

Doãn Tình: “…”

Bốn người đi thêm một đoạn xa, cuối cùng trước mặt cũng xuất hiện một sơn trang cũ nát.

Theo thời gian nơi này đã không còn huy hoàng như xưa, khó có thể tưởng tượng được nơi này từng là nơi uy danh được bao người kính nể.

Bên ngoài có một bia đá lớn cao hơn đầu người, bên trên khắc bốn chữ “Bạch Nguyệt sơn trang” từng nét mềm mại như mây, dù được khắc trên bề mặt đá cũng không một chút cảm thấy cứng ngắc.

Chỉ tiếc vạt đổi sao dời, dù có đẹp đến đâu đi chăng nữa hiện tại cũng chỉ có thể bị phủ bởi một lớp rêu xanh.

Dư Phong là người đầu tiên bước vào, phía trong sơn trang là một khoảng sân rộng rãi.

Ngày trước nơi này đã từng bị người người đi đến cướp bóc phá hủy, họ cũng chẳng mong sẽ tìm được thứ gì ở chốn này.

Mặc Thanh bước qua từng phiến gỗ mục nát, gỗ đã lâu năm vừa dẫm nhẹ lên một chút đã gãy vụn ra làm đôi, Dư Phong sợ y trượt chân ngã từ đầu đến cuối đều nắm lấy tay y không buông.

Họ đi hết cả ngày đường, khi đến đây trời cũng đã chập tối, bên trong sơn trang càng khiến người ta sinh ra cảm giác bất an.

Càng đi sâu vào trong, Mặc Thanh càng căng thẳng tim đập dữ dội, một cảm giác khó chịu không thể nói rõ thành lời.

Đột nhiên Lâm Du Nhiên sờ mũi khó chịu hỏi: “Mọi người có ngửi thấy mùi gì không?”

Ba người còn lại đều bất giác hít một hơi thật sâu nhìn xung quanh, nơi này đã rất cũ ngoài trừ mùi ẩm mốc ra thì đều không còn ngửi thấy mùi gì khác.

Doãn Tình lo lắng hỏi: “Du Nhiên mùi đấy như thế nào?”

“Rất thơm.

Như mùi quế lại như mùi đàn hương, ngửi vào rất dễ chịu.”

Vừa nói Lâm Du Nhiên vừa nhắm mắt lại, bộ dạng rất thoải mái.

Không biết có phải do lời nói có tác dụng hay không, Mặc Thanh đột nhiên cũng mơ hồ ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt trong không khí, nhưng mùi này lại khác hẳn với Lâm Du Nhiên miêu tả, Mặc Thanh vội thốt lên:

“Ta cũng ngửi thấy rồi! Nhưng rõ ràng đây là mùi hoa nhài mà.”

Bỗng sắc mặt Dư Phong và Doãn Tình kém hẳn đi, nhìn thấy Lâm Du Nhiên hai má đỏ ửng bắt đầu mơ màng hắn vội vàng quát lên.

“Nín thở lại cho ta đừng có ngửi!”

Dư Phong cũng nhanh không kém kéo Mặc Thanh vào lòng, cắn mạnh một cái vào tay làm Mặc Thanh bị đau vội quát lên:

“Ngươi là chó à sao tự dưng cắn ta?”

“Đây là mê hương ngửi nhiều sẽ sinh ra ảo giác, ngươi có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”

Mặc Thanh nghi hoặc ngước mặt lên nhìn Dư Phong, quả thật lúc ngửi thấy mùi hương đó đầu óc của y cũng hơi mê man hiện tại đã đỡ hơn phần nào.

Bàn tay đột nhiên xuất hiện thêm một vết cắn, dù biết Dư Phong là đang giúp mình nhưng y vẫn không khỏi khó chịu hỏi:

“Tại sao ngươi và sư huynh đều không sao?”

“Do hai người các ngươi vô dụng nhất.”

Doãn Tình không để lại một chút mặt mũi nào cho cả hai thẳng thừng nói, Mặc Thanh còn đỡ, Lâm Du Nhiên bị Doãn Tình lấy hẳn dao ra cứa một đường trong lòng bàn tay máu chảy đầm đìa.

Doãn Tình dùng khăn buộc lại vết thương, nhưng cũng khiến Lâm Du Nhiên bị đau đến mức nhăn mặt lại kêu lên oai oái, Mặc Thanh nuốt khan một ngụm thầm cảm thấy may mắn.

…Hình như là bị cắn vẫn đỡ hơn một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.