[Quỷ Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết

Chương 73




“Hỏa! Hỏa! Ngươi không chết ư? Ta biết ngay là ngươi không chết mà!” Thủy Đức Tinh Quân hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hai người Quân Ngọc Hàm, nhào vào trong lòng Hỏa Đức Tinh Quân, không ngăn được cơn ướt át trong mắt.

“Đồ ngốc, ngươi đang nói ngốc nghếch gì vậy, lại rủa ta chết!” Hỏa Đức Tinh Quân giả vờ giận dỗi đập lên đầu hắn, lại thấy hắn không tránh không né, mặc cho ngón tay của Hỏa Đức Tinh Quân đánh lên đầu mình, chút cảm giác đau đớn đó lại khiến hắn si si cười lên. Thật tốt quá! Hỏa của hắn không chết! Hỏa của hắn vẫn còn ở đây! Ôm thật chặt lấy người Hỏa Đức Tinh Quân, sau đó sợ hãi nói: “Ta thấy một giấc mộng… Một giấc mộng rất đáng sợ, trong mộng kia ngươi bỏ ta mà đi… tới nơi ta không cách nào đến được…”

Chẳng biết từ lúc nào, bụng của Hỏa Đức Tinh Quân đã to hệt như bụng của Ngao Triệu, cảm giác độ cong tròn vo kia thật làm Thủy Đức Tinh Quân thất kinh, trong nhất thời không nói ra được lời nào, ngay cả Quân Ngọc Hàm và Ngao Triệu phía sau hắn cũng kinh ngạc không nói nên lời. Đây đến tột cùng là chuyện gì vậy?

Rồi thấy Hỏa Đức Tinh Quân cười nói: “Ngươi có thích không? Đây là đứa con mà ta vì ngươi nghịch thiên sở dựng…”

Nói đến đây, thì thấy trên mặt Hỏa Đức Tinh Quân có thêm vài phần đỏ ửng, không khỏi khiến Thủy Đức Tinh Quân hoàn toàn si mê, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện nụ cười ngây ngô như si mà hạnh phúc, hắn chưa từng nghĩ tương tư đơn phương ngàn năm lại có thể có được kết cục tốt đẹp thế này, hắn cho rằng y ở bên cạnh mình chỉ vì tình thế bắt buộc, hắn cho rằng y không phản kháng lại mình chỉ vì Ngao Triệu, nhưng chưa từng nghĩ rằng Hỏa Đức Tinh Quân sẽ vì mình nghịch thiên sinh tử, hắn liệu có thể thiết nghĩ rằng Hỏa Đức cũng có tình cảm với mình hay không, y cũng yêu mình? “Hỏa… Hỏa… Ngươi yêu ta ư?”

“Đồ ngốc, nếu không phải là yêu, ta sao lại làm như vậy…” Hỏa Đức hiếm thấy cười ôn nhu với hắn, nụ cười đó trước kia hắn thấy qua vô số lần, nhưng suốt năm trăm năm trong quá khứ nụ cười này vẫn keo kiệt với mình, mà hiện giờ Hỏa Đức lại cười với mình như vậy, hắn cảm động đến nỗi trong đôi mắt bắt đầu không ngừng tích chứa nước mắt, cho đến giờ vẫn luôn chỉ là giấc mộng của mình, mà thật sự có một ngày giấc mộng này trở thành sự thật, hắn lại cảm thấy hư ảo như vậy, đến nỗi trong lòng ẩn ẩn cơn đau. Mà cơn đau kia dần dần khuếch tán khắp xương cốt của mình, khiến hắn chỉ cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn, cả người không nhịn được ngã vào trong lòng Hỏa Đức Tinh Quân.

“Thủy Đức, ngươi không sao chứ?” Hỏa Đức dìu hắn ngồi xuống, quan tâm hỏi.

Mặc dù giờ phút này sắc mặt cua Thủy Đức Tinh Quân đã tái nhợt đến dọa người, nhưng trên nét mặt hắn vẫn giữ vững nụ cười nồng đậm ngọt ngào kia, cho dù thân thể giờ phút này bị thiên đao vạn quả, hắn cũng không cảm thấy đau, chỉ vì tâm đang rất ngọt ngào! “Ta không sao… Ta rất khỏe…”

“Thủy Đức, hiện giờ ta vì ngươi nghịch thiên sinh tư, tất nhiên không thể trở về Thiên Đình nữa, chi bằng ngươi buông bỏ một thân linh lực này, cùng ta ở nhân gian này cùng nhau làm người phàm nhé.” Chẳng biết từ lúc nào, cảnh vật xung quanh bọn họ đã biến thành nhân gian.

Quân Ngọc Hàm nhìn chằm chằm vào Hỏa Đức Tinh Quân. Không đúng! Cho dù bọn họ hiện đang ở trong ảo ảnh, nhưng Hỏa Đức Tinh Quân trong trí nhớ của Thủy Đức Tinh Quân đã chết rồi, cho dù ảo ảnh ứng theo tâm nguyện dưới đáy lòng của Thủy Đức Tinh Quân mà lại sinh ra Hỏa Đức Tinh Quân đi chăng nữa, thế nhưng ánh mắt của Hỏa Đức Tinh Quân lại có cái gì đó rất không đúng…

“Đợi một chút ─ ngươi ─” Quân Ngọc Hàm bước lên trước, lại bị Hỏa Đức Tinh Quân dùng kết giới ngăn chặn bên ngoài, mà khi ánh mắt hắn đối diện với đôi mắt huyễn vô kia, đột nhiên kinh hãi, ngọn lửa trong đôi mắt kia thật sự quá quỷ dị!

“Thủy Đức, ngươi có bằng lòng tản đi một thân thần lực này, ở lại nhân gian cùng ta và hài tử vui vẻ chung sống, từ nay về sau chỉ nguyện làm uyên ương không nguyện làm tiên hay không?” Hỏa Đức Tinh Quân chặn Quân Ngọc Hàm bên ngoài kết giới, rồi tiếp tục dùng giọng nói hấp dẫn nói với Thủy Đức Tinh Quân.

“Được… Chỉ cần có thể ở bên cạnh nhau, cho dù không làm thần tiên cũng thắng thần tiên! Mọi chuyện ta đều nghe theo ngươi, ngươi bảo ta làm người ta sẽ là người, ngươi muốn ta làm ma ta liền nhập ma!” Thủy Đức Tinh Quân hoàn toàn không thấy cơn đau đoạn gân cốt không ngừng lên men trong thân thể, hắn vẫn cười như trước, đứng dậy định đem một thân linh lực tản đi.

“Chờ một chút! Thủy Đức Tinh Quân! Ngươi nhìn rõ xem, người này không phải là Hỏa Đức Tinh Quân! Ngươi đừng để bị nó lừa gạt thần lực!” Hỏng bét rồi! Hắn thật sự là ngẩn người trong ảo ảnh này quá mức an nhàn rồi, lại quên mất phàm là ảo ảnh trong thiên hạ này nếu thiết lập kết thúc nhất định là có yêu cầu! Sao có thể để cho họ bình yên sống trong ảo ảnh được chứ! Hỏa Đức Tinh Quân trước mắt này rõ ràng là Huyễn Nguyên biến thành, làm thế này chính là để lấy đi thần lực của Quân Ngọc Hàm!

“Ngươi nói cái gì?! Ngọc Hàm?” Ngao Triệu nghe thấy lời nói của Quân Ngọc Hàm nghi ngờ hỏi, thì thấy Quân Ngọc Hàm lo lắng nói với y: “Hỏa Đức Tinh Quân trước mắt này chỉ sợ là do Huyễn Nguyên biến thành, mục đích chính là để lừa gạt thần lực của Thủy Đức Tinh Quân, sau khi nó hút linh lực của Thủy Đức Tinh Quân xong chỉ sợ sẽ đối phó với chúng ta!” Tuy rằng lúc trước Thủy Đức Tinh Quân tìm mọi cách đuổi giết bọn họ, hắn thật không có bao nhiêu hảo cảm đối với vị thần này, song hơn ba tháng qua, hắn nhìn từng chút từng chút một giữa Thủy Hỏa hai vị tinh quân, nhưng cũng thông cảm cho phần si tình kia của người này và Hỏa Đức Tinh Quân, thật sự không đành lòng nhìn người này tản đi thần lực, bởi vì lúc linh lực tản đi chính là lúc chết trong ảo ảnh!    

“Cái gì!” Ngao Triệu kinh sợ nhất thời không phản ứng kịp, sinh sống trong ảo ảnh này được ba tháng, y cũng sắp quên mất trên thế gian này đủ loại hiểm ác rồi! “Vậy bây giờ phải làm sao?”

 “Ta cũng không biết! Chúng ta bị cách ly ở ngoài kết giới, mà bình thường Thủy Đức Tinh Quân lại căm ghét chúng ta đến cùng cực, đương nhiên không thể nào nghe lời chúng ta!” Thủy Đức Tinh Quân giờ phút này đã hãm sâu vào trong ảo ảnh, cho dù hắn có nghe thấy tiếng của mình đi nữa chỉ sợ cũng cho là mình đang quấy rối thôi!

Quân Ngọc Hàm lòng như lửa đốt, mà Ngao Triệu đột nhiên lặng yên, một hồi lâu mở miệng hỏi: “Ngọc Hàm… Ta lại hỏi ngươi… Cái chết của Hỏa huynh, là thật hay giả?”

“Sao ngươi đột nhiên lại hỏi chuyện này?” Quân Ngọc Hàm đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Ngao Triệu, buông một tiếng thở dài, nói, “Chỉ sợ là thật, tất cả mọi chuyện mà chúng ta nhìn thấy đều là trí nhớ sâu dưới đáy lòng của Thủy Đức Tinh Quân, chỉ có không chịu được trí nhớ như vậy mới có thể để cho Hỏa Đức Tinh Quân giả hiện giờ có cơ thừa dịp…”

Đang nói, hắn liền cảm nhận được một trận rung chuyển kịch liệt, hắn quay phắt lại nhìn, chính là Thủy Đức Tinh Quân đang cố gắng đem linh lực trên người mình tản đi mà rung chuyển cả ảo ảnh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.