“Ai?” Nhận ra có kẻ xông vào, trong nháy mắt Thiên Đế thu hồi Thiên Đế ngọc lệnh, hàng mày nhăn chặt khôi phục sự bằng phẳng, mặt như tạc đá, trang nghiêm mà lãnh đạm, thần uy không thể xâm phạm.
“Hỏa Đức Tinh Quân, Thủy Đức Tinh Quân tham kiến Đế Thượng!” Hai bóng dáng một đỏ một xanh sóng vai tiến vào điện đường, nhất tề quỳ xuống hành lễ nói, chính là Hỏa Đức Tinh Quân và Thủy Đức Tinh Quân cùng nhau ngây người ở nhân gian suốt ba tháng.
Hỏa Đức Tinh Quân và Thủy Đức Tinh Quân hai mặt nhìn nhau, thật sự khó mà đoán được tâm tư của vị tối cao trong chúng thần, thân thể cao lớn của Hỏa Đức Tinh Quân hơi run rẩy, là chuyện của mình bị phát hiện rồi sao? Thế nhưng sao Thiên Đế không trực tiếp hạ lệnh nhốt mình vào trong Thiên lao, mà lại muốn cho triệu kiến mình?
Đã sớm biết trước sự tình cũng có lúc phải thật sự đối mặt, trong lòng y lại nhiều hơn một chút sợ hãi và không bỏ được, chỉ mới ba tháng ngắn ngủi, nhưng bản thân y đã thay đổi rất nhiều, mà người làm mình thay đổi cũng chính là đối thủ trước kia của mình… Y nhẹ nhàng thở dài, đứng lên, cảm giác được Thủy Đức Tinh Quân nắm thật chặt lấy tay mình, cho hắn một ánh mắt an ủi, kéo tay hắn xuống, ổn định lại tâm tình, thẳng tắp đi về phía Thiên Đế, dừng ở bên ngoài sa màn gần Thiên Đế.
“Gần thêm chút nữa.” Thiên Đế thản nhiên nói, ngữ điệu rõ ràng đạm mạc như nước nhưng lại khiến Hỏa Đức Tinh Quân ngay cả sống lưng cũng cảm thấy lạnh lẽo, thân thể trước nay vẫn nóng rực của y trong nháy mắt tựa như bị hơi lạnh ướt của hàn thủy đập lên, da đầu từng đợt co giật, song y lại không cách nào cãi lại mệnh lệnh của Thiên Đế, chỉ có thể xuyên qua tấm sa mơ hồ, trực tiếp đối diện với Thiên Đế.
Bớt đi tầng tầng sa màn, đây chính là lần đầu tiên y cách Thiên Đế gần đến như vậy, chỉ là mất đi sự che giấu của màn sa, ánh mắt của Thiên Đế so với trong tưởng tượng càng làm y cảm thấy đáng sợ, đôi mắt đen như mực không nhìn thấu được kia ánh lên bóng dáng của mình, thình lình cả kinh, y nhìn thấy trong đôi mắt hắc mai đó một khối xương trắng dày đặc, hoảng sợ đến mức không khỏi muốn lui lại, song cả người cứ như thể bị đóng đinh trên mặt đất không cách nào nhúc nhích được. Y há to miệng, trong cổ họng lại không phát ra được một chút âm thanh nào. Thiên Đế muốn y!
Mà Thủy Đức Tinh Quân vẫn luôn quỳ một chỗ đối mặt với sự tĩnh mịch bên trong màn che nôn nóng như nước sôi trào, bất an trong lòng không ngừng khuếch tán. Đến tột cùng là có chuyện gì vậy, mọi thứ cũng quá mức yên tĩnh rồi! Cảm giác yên lặng đến mức không có một chút sinh mạng, ngay cả màn vải nhẹ nhàng nhất cũng phá lệ trở nên trầm nặng, trầm muộn từng chút buông thả trên mặt đất bất động!
Hỏa! Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyền gì! Mồ hôi lo lắng không ngừng từ trên trán hắn ứa ra ngoài, bất an buồn bực sắp làm hắn hít thở không thông, rốt cuộc rất lâu sau đó, hắn thấy tầng tầng sa màn tung giật! Mà cùng lúc đó hắn lại nghe thấy một tiếng khiển trách của Thiên Đế: “Hỏa Đức Tinh Quân! Ngươi thật to gan! Dám cả gan hành thích trẫm!”, tiếp theo là một màu đỏ xuyên qua tầng tầng màn sa trần truồng đâm vào mắt hắn!
“Hỏa!” Mạnh mẽ bay vọt lên, trực tiếp xông vào bên trong dày đặc màn che kia, chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ hấp hối nằm trên mặt đất, con ngươi đỏ đến chói mắt có chút rời rạc, tất cả mọi thứ trong người đều như bị lấy sạch, hắn mất đi toàn bộ suy nghĩ!
“Hỏa!” Liều lĩnh ôm lấy khối thân thể vô lực kia, tròng mắt màu lam của hắn đột nhiên trở nên đỏ ngầu, hoàn toàn quên sạch lễ nghĩa quân thần mà trừng Thiên Đế, Bích Thủy Châu bên cạnh theo bản năng trực tiếp công kích về phía Thiên Đế.
Chỉ thấy Thiên Đế lạnh lùng cười, nhẹ nhàng nhấc tay lên, liền ngừng Bích Thủy Châu kia lại, bức nó về bên cạnh Thủy Đức Tinh Quân, nhẹ giọng nói: “Thủy Đức Tinh Quân, ngươi thay trẫm chế trụ nghịch thần này.”
Hỏa Đức Tinh Quân vô thần nhìn Thủy Đức Tinh Quân không hề nghe thấy lời của Thiên Đế, đầu óc bên trong thân thể dần dần băng lạnh nhưng trở nên tỉnh táo dị thường, xem ra Thiên Đế không hề muốn trị tội Thủy Đức Tinh Quân. Cũng tốt, hắn vốn không hề liên quan đến chuyện này, hắn là hảo thần của Thiên Đế, đương nhiên không thể có quan hệ gì với nghịch thần như mình…
Chắp ráp chút sức lực cuối cùng, đẩy Thủy Đức Tinh Quân ra, y lung lay người đứng dậy, khó khăn nhúc nhích đôi môi, từng chữ từng chữ trắc trở nói: “Ta… Ta… Thủy Đức Tinh Quân… Ngươi… Ta hận ngươi…”
Hỏa Đức Tinh Quân đột nhiên si ngốc cười. Tên ngốc nghếch này! Hắn chẳng lẽ không biết lúc này Thiên Đế toàn tâm toàn ý muốn y chết hay sao? Hắn còn quan tâm y như vậy mà không sợ liên lụy đến tính mạng của mình! Đủ rồi! Hết thảy đều đủ rồi! Y sống hơn nghìn năm, nhưng duy chỉ có ba tháng này mới chân chính là sống, mà có ba tháng này cuộc đời y đã túc hỉ rồi! Y thật sự cảm kích phần thâm tình này của hắn đối với mình, chỉ là sau khi y lãng phí hơn ngàn năm y đã không còn thời gian đáp lại tình yêu này nữa rồi, không đáp lại được, Thủy… Thế nhưng thần tiên không có gì cả chỉ có thời gian, mà thời gian là liều thuốc tốt nhất ── liều thuốc quên lãng tất cả, cuối cùng sẽ có ngày tình cảm của Thủy đối với mình bị thời gian chôn vùi…
Cả người lao vào trong lòng Thủy Đức Tinh Quân, cuối cùng cảm nhận nhịp đập dữ dội của trái tim Thủy Đức Tinh Quân, trước khi chết có thể còn nghe được tiếng tim đập tốt đẹp này, trời cao coi như đối xử với y không tệ rồi! Lặng yên cười, ghé vào bên tai Thủy Đức Tinh Quân, dùng tâm thanh chỉ có duy nhất Thủy Đức Tinh Quân nghe thấy nói: “Ngươi đồ ngu xuẩn này! Ngươi cho rằng ba tháng này ta vì sao phải ủy thân cho ngươi? Ta chẳng qua là vì Ngao Triệu thôi! Mỗi lần bị ngươi… bị ngươi đối xử như vậy… ta hận không thể giết ngươi!”
Còn muốn nói gì đó, thế nhưng khối thân thể này đã đạt đến cực hạn, y vẫn khó khăn chống đỡ, quay đầu lại nhìn Thiên Đế, trong đôi mắt lạnh lẽo kia y chỉ thấy hài cốt của mình, y cười một tiếng, cả người chấn động, đem phần linh lực cuối cùng bám vào trên Diễm Hỏa Châu, Diễm Hỏa Châu kia đột nhiên hóa thành cầu lửa bùng cháy lao về phía Thiên Đế!
Mà trong chớp mắt Thiên Đế giơ tay lên, hỏa cầu kia đột nhiên bị dập tắt, tựa như ngọn lửa sinh mệnh của Hỏa Đức Tinh Quân, vô thanh vô tức dập tắt. Vô lực tựa đầu lên bờ vai của Thủy Đức Tinh Quân, Thủy Đức Tinh Quân thậm chí còn chưa kịp cho y cái ôm cuối cùng, cơ thể không còn sinh mạng đã hóa thành điểm điểm huỳnh quang, theo cơn gió nhẹ biến mất bên trong hoa điện trống rỗng.
Mất đi nhiệt độ trong tay, Thủy Đức Tinh Quân theo đó ngã nhào trên đất, khí lực bên trong thân thể hoàn toàn bị rút sạch, chỉ có thể lặng im gào thét: Hỏa! Trở lại! Thà rằng ngươi chỉ yêu Ngao Triệu! Thà rằng ngươi hận ta! Thà rằng ngươi giết ta! Chỉ cần ngươi sống! Chỉ cần ngươi sống thật tốt! Hỏa sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy! Sao có thể trừng phạt hắn như vậy! Khiến cho hắn trải qua cuộc đời sống không bằng chết như thế!
Theo ánh đom đóm biến mất, sinh mệnh của hắn cũng lặng lẽ biến mất theo. Không có Hỏa sẽ không có Thủy…