Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 899: Âm mưu bại lộ (1)




Edit: Sahara

"Người đâu!" sắc mặt hoàng đế trầm xuống, lạnh giọng quát: "Đi thiện dược phòng, đem cung nữ kia tới đây cho trẫm, trẫm có việc muốn hỏi cung nữ kia!"

"Tuân chỉ!"

Hoàng đế vừa hạ lệnh, lập tức có hai thái giám lĩnh mệnh mà đi.

Không bao lâu sau, một người cung nữ dưới sự dẫn dắt của hai thái giám vội vàng đi tới, khi cung nữ kia đi đến trước mặt hoàng đế, liền quỳ xuống quy cũ hành lễ: "Tham kiến hoàng thượng!"

"Trẫm hỏi ngươi, Thục Phi có từng đi qua thiện dược phòng hay không?"

Trên mặt hoàng đế là một mảnh lạnh băng, ngữ khí vô cảm mà hỏi.

Cung nữ yểu điệu đứng dậy: "Thục Phi xác thật có tới thiện dược phòng, còn hỏi nô tỳ chén thuốc đang sắc có phải là của Vân cô nương cho hoàng hậu nương nương dùng hay không? Lúc ấy, nô tỳ đã nói với Thục Phi nương nương, chén thuốc này là của Giai phi nương nương."

Thân mình Thục Phi đã sớm xụi lơ trên mặt đất. Trong đôi mắt đẹp của bà ta chứa đầy tuyệt vọng. Thục Phi thống khổ ngước lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hoàng đế, đột nhiên lần đầu tiên cảm thấy, nam nhân này lại đáng sợ đến như vậy...

Đúng vậy, người nam nhân này không hổ là vua một nước, thật sự là có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào.

Vì một nữ nhân, không tiếc hy sinh một nữ nhân khác....

Chúng đại thần đều bị một màn này làm cho sợ đến ngây người, Thục Phi không phải mới nói Vân Lạc Phong hạ độc hoàng hậu nương nương hay sao? Nhưng thuốc của Vân Lạc Phong căn bản là không được sắc ở thiện dược phòng, Thục Phi làm sao lại nhìn thấy tiểu nha đầu bên cạnh Vân Lạc Phong đi đến đó mà hạ độc vào trong thuốc kia chứ?

"Mẫu phi, chuyện này là sao?" Giang Mộng Dao gắt gao nhíu mày, quay đầu lại nhìn Thục Phi, hỏi.

"Ta.... Ta không biết! Là cung nữ này, chính là cung nữ này cố ý hãm hại ta. Bệ hạ, người phải làm chủ cho thần thiếp!"

Tới thời khắc này rồi mà Thục Phi còn ngoan cố chưa chịu thừa nhận sai lầm của mình, chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm, đem tội lỗi đổ lên đầu người khác.

"Đủ rồi!" hoàng đế quát lạnh một tiếng: "Ngươi nói cung nữ này hãm hại ngươi, vậy còn Huyền Thiên đại sư thì sao? Ông ấy cũng có thể đứng ra làm chứng. Chẳng lẽ Huyền Thiên đại sư cũng muốn hãm hại ngươi hay sao?"

Huyền Thiên đại sư y thuật cao minh, ngay cả hoàng đế cũng phải lễ nhượng ba phần đối với ông ấy. Vì vậy mà khi đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Huyền Thiên, Thục Phi bất giác nuốt xuống một ngụm nước miếng, yết hầu bỗng có chút khô khốc.

"Ha ha ha..."

Đúng lúc này, một tiếng cười duyên trong trẻo từ trên một ngọn cây truyền đến, nháy mắt đã thu hút sự chú ý của mọi người.**

Thị vệ bên cạnh hoàng đế lập tức rút trường kiếm ra, bảo vệ xung quanh hoàng đế, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào cây cổ thụ vừa phát ra tiếng cười duyên kia.

Trên ngọn cây, một tiểu cô nương toàn thân hồng y đỏ rực như lửa đang ngồi đó, tiểu cô nương này da trắng như tuyết, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác, tựa như là một con búp bê sứ tinh xảo. Đương nhiên, tiền đề là phải bỏ qua sự ngạo khí giữa hai mày của tiểu cô nương này.

"Lúc trước, thời điểm ở Diệp thành, có người cũng từng muốn bôi nhọ ta. Hiện tại đi tới hoàng cung rồi, cũng có người muốn trên lưng ta phải đeo cái danh xấu!" Hỏa Hỏa từ trên cây phóng xuống, ổn định thân thể vững vàng đứng trên mặt đất: "Ngại quá, cái tội này, bổn cô nương không thể gánh được!"

Đầu óc của hoàng đế biến chuyển tương đối linh hoạt, vừa nghe Hỏa Hỏa nói đến đây thì lập tức đoán ra ngay thân phận của cô bé. Tức khắc liền quay sang hỏi cung nữ kia: "Thục Phi nói có một tiểu cô nương mặc hồng y đi đến thiện dược phòng hạ độc, có phải vị tiểu cô nương này không?"

Cung nữ lắc lắc đầu, cung kính bẩm báo: "Khởi bẩm bệ hạ, vị tiểu cô nương kia lớn lên không có xinh đẹp như tiểu cô nương này, nô tỳ chắc chắn không phải là tiểu cô nương này!"

"Vị tiểu cô nương kia đương nhiên là không xinh đẹp bằng Hỏa Hỏa nhà chúng ta!"

Đột nhiên, một giọng nói sang sảng từ bên ngoài cung viện đột ngột truyền tới, nửa ngày sau, liền thấy một người nam tử anh tuấn phi phàm, tay dắt theo một tiểu cô nương đi đến, sau khi ném tiểu cô nương kia xuống mặt đất thì liền chấp nắm tay: "Hoàng thượng, đệ muội kia của thần đã sớm đoán trước được sẽ có người mưu hại hoàng hậu, vì vậy bảo thần ở bên ngoài thiện dược phòng chờ đợi, hiện tại, thần đã bắt được kẻ muốn mưu hại hoàng hậu, xin hoàng thượng định đoạt!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.