Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 847: Ăn vạ (3)




Edit: Sahara

Càng khiến hoàng đế suy sụp hơn chính là, không lâu trước đó, hoàng hậu đột nhiên mắc phải bệnh nan y, thời gian còn lại không còn nhiều nữa. Vì muốn chữa khỏi bệnh cho hoàng hậu, hoàng đế không tiếc hạ một đạo thánh chỉ, bất luận là hoàng tử hay công chúa, chỉ cần có thể trị khỏi cho hoàng hậu thì sẽ được phong làm thái tử.

Có thể thấy được hoàng đế đối với hoàng hậu là nghĩa trọng tình thâm đến thế nào!

"Bệ hạ, người cũng biết thần vốn có bệnh cũ trong người, mỗi khi bệnh phát tát thì thần sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, bệnh này không cách nào chữa trị được, hơn nữa, lúc thần ngất xỉu thì cũng không có cách nào làm thần tỉnh lại được!"

Trước kia Huyền Thiên luôn tính toán thời gian phát bệnh của mình rất tốt, trong mấy canh giờ phát bệnh, ông sẽ không ra khỏi cửa, cũng vì vậy mà người biết được bệnh của ông không nhiều, ai có ngờ hôm nay lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn như thế này.

"Sau đó thì sao?" hoàng đế nhíu mày, hỏi.

Huyền Thiên hơi mỉm cười: "sau đó? Sau đó thì thần gặp được một vị cô nương, vị cô nương kia chỉ châm cứu cho thần có mấy cái thì đã có thể làm cho vi thần tỉnh lại, do vậy, thần suy đoán, y thuật của vị cô nương này rất cao minh, sợ là toàn bộ ngự y viện cũng không có người nào có thể so sánh được. Nếu như có thể mời được vị cô nương ấy đến chữa bệnh, nói không chừng bệnh cũ lâu năm của thần thật sự sẽ được chữa khỏi, mà bệnh của hoàng hậu nương nương.... "

Hoàng đế vừa nghe lời này, ngay lập tức liền đứng bật dậy, ánh mắt kích động vô cùng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

"Vị cô nương kia ở đâu? Trẫm sẽ lập tức cho người đi mời... Không không không, trẫm sẽ đích thân đi mời vị cô nương kia, chỉ cần cô ấy có thể chữa khỏi bệnh của hoàng hậu, bất cứ điều kiện gì cô ấy đưa ra, trẫm đều đồng ý!"

"Bệ hạ, vi thần đã phái người đi điều tra thân phận của vị cô nương kia, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức! Tuy nhiên, theo như thần quan sát thì tính tình vị cô nương kia khá lãnh đạm, vinh hoa phú quý, sợ là không lọt được vào mắt cô nương ấy!"

"Nếu như cô nương mà khanh nói là một y sư cường đại, thì tất nhiên sẽ không để vinh hoa phú quý vào mắt, nhưng chắc chắn cô nương kia sẽ có hứng thú với dược liệu trân quý chứ? Chỉ cần cô nương kia có thể trị khỏi cho hoàng hậu, thì tất cả dược liệu trong quốc khố trẫm đều tặng cho cô ta cũng không hề gì!"

Huyền Thiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc mà nhìn vào khuôn mặt đang rất kích động của hoàng đế, có lẽ ông thật sự không ngờ tới hoàng đế sẽ thả ra miếng mồi hấp dẫn đến như vậy.

"Huyền Thiên, bao năm qua trẫm nợ hoàng hậu quá nhiều. Nếu không phải tại trẫm thường xuyên luôn làm cho nàng âm thầm thương tâm, hoàng hậu cũng không mắc phải bệnh không thể có con được!" hoàng đế cười khổ một tiếng: "cho nên, chỉ cần cứu được hoàng hậu của trẫm, trẫm bằng lòng từ bỏ hết tất cả mọi thứ, bao gồm luôn cả cái giang sơn này!"

"Bệ hạ!"

Huyền Thiên cảm thấy khiếp sợ không thôi, thật sự không ngờ được hoàng đế vì hoàng hậu mà có thể làm được đến mức này.

"Khanh không cần phải khuyên bảo trẫm cái gì nữa, nhiều năm qua, trẫm đã sớm hối hận rồi! Có nhiều phi tử thì có ích lợi gì chứ? Tất cả bọn họ cộng lại cũng không bằng được một mình hoàng hậu ở trong lòng trẫm! Đặc biệt là lần này hoàng hậu lâm trọng bệnh, càng làm cho trẫm hiểu rõ, trẫm không thể mất đi nàng được!"

Huyền Thiên cúi đầu, ôm quyền mà nói: "thần xin tôn trọng ý nguyện của bệ hạ! Thần nhất định sẽ dốc hết sức để tìm được vị cô nương kia!"

"Khanh lui xuống đi!" hoàng đế phất tay một cái, cả người lại mệt mỏi vô lực mà ngồi xuống ghế: "nếu có tin tức của vị cô nương kia thì phải đến báo ngay với trẫm! Trẫm muốn đích thân đi mời cô nương ấy đến chữa bệnh cho hoàng hậu!"

"Thần, tuân chỉ!"

Huyền Thiên chắp nắm tay, hơi khom người một cái rồi lui ra.

Huyền Thiên vừa mới ra khỏi cửa ngự thư phòng, liền trông thấy ngay Mộng Dao công chúa đang ở phía đối diện đi đến.

Trong Thiên Vân Quốc, địa vị của y sư rất lớn, đặc biệt là với người có thân phận là ngự y đứng đầu như Huyền Thiên, ngoài trừ hoàng đế ra thì khi đối diện với bất cứ người nào, Huyền Thiên cũng đều không cần phải hành lễ.

Vì vậy mà khi nhìn thấy Mộng Dao công chúa đi đến, ông chỉ hơi gật đầu tỏ ý chào mà thôi!

"Huyền Thiên đại sư!" Giang Mộng Dao dừng bước, hơi hơi mỉm cười: "ta có một vài vấn đề về phương diện y thuật không được rõ cho lắm, không biết có thể xin đại sư chỉ giáo được không?"

Huyền Thiên nhíu mày: "xin lỗi, lục công chúa, ta còn có việc trong người, sợ là không có thời gian chỉ giáo cho công chúa!"

Giang Mộng Dao hơi sửng sốt, nhưng lại hồi phục tinh thần rất nhanh, tiếp tục mỉm cười nói: "không sao! Vậy đợi khi nào đại sư có thời gian, Mộng Dao lại đến xin lãnh giáo cùng đại sư vậy!"

Dứt lời, Giang Mộng Dao liền mở cửa ngự thư phòng ra, cất bước đi vào trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.