Edit: Sahara
***câu hỏi cuối chương 840 thu được hiệu quả cực tốt. Sa cực kỳ hài lòng. Há há há....
_____
Vân Lạc Phong cười cười: "cha mẹ dường như đều đã quên mất con dâu... Là một y sư! Con muốn máu hai người bọn họ dung hợp thì chúng chắc chắn không thể tách ra! Việc lấy máu nghiệm thân không phải là vấn đề gì đáng lo cả!"
Quân Phượng Linh trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng cũng quyết định hỏi: "Phong nhi, con làm như vậy.... Có phải là vì muốn bảo vệ đứa trẻ chưa ra đời trong bụng mẹ hay không?"
Nha đầu này thông minh lanh lợi như thế, làm sao lại không đoán được tin tức mình mang thai tạm thời không thể truyền ra chứ? Nếu không, tên Diệp Cảnh Huyền âm hiểm xảo trá kia làm sao có thể dễ dàng buông tha cho mình được?
"Phải!"
Vân Lạc Phong không hề phủ nhận.
"Phong nhi, con không cần phải làm như vậy!" Quân Phượng Linh cười khổ một tiếng: "con và Tiêu nhi ở trong lòng của mẹ cũng vô cùng quan trọng, mẹ làm sao có thể để các con tự đưa mình vào nguy hiểm được? Con làm như vậy.... Bảo mẹ làm sao mà an tâm được đây?"
Bàn tay Vân Lạc Phong khẽ đưa ra, sờ sờ lên cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Quân Phượng Linh, bên môi nở một nụ cười dịu dàng: "cái Diệp gia này, xem như là lễ vật mà con tặng cho đệ đệ và muội muội chưa ra đời của con đi!"
Đệ đệ và muội muội?
Diệp Cảnh Thần và Quân Phượng Linh cùng quay sang nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự vui mừng sung sướng từ trong mắt đối phương.
"Phong nhi, có phải con muốn nói... Thai của mẹ con... Là thai long phụng phải không?"
Diệp Cảnh Thần kích động đến mức không thể tả nổi, kéo ngay Quân Phượng Linh vào lòng mà hôn một cái thật mạnh.
"Không sai!" Vân Lạc Phong mỉm cười càng tươi hơn: "mẹ, mẹ hiện giờ là người đang mang thai, tâm trạng phải luôn luôn thoải mái vui vẻ, như vậy mới tốt cho đứa bé trong bụng. Còn về phần con và Vân Tiêu thì mẹ không cần phải lo lắng, chỉ cần vị cường giả Thánh Linh Giả của Diệp gia kia không có ra mặt, thì hai chúng con tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì cả!"
Thực tế mà nói, chính Vân Lạc Phong cũng không biết thực lực hiện giờ của Vân Tiêu rốt cuộc là ở cảnh giới nào? Cũng không biết trước mặt cường giả Thánh Linh Giả của Diệp gia, Vân Tiêu có thể chống chọi lại được hay không?
Bất quá, ngoại trừ vị Thánh Linh Giả kia ra, thì những người còn lại trong Diệp gia này hoàn toàn không phải là đối thủ của Vân Tiêu.
Tuy rằng thực lực của Quân Phượng Linh cũng không kém, nhưng dù sao hiện tại bà ấy cũng là người đang mang thai, thực lực chắc chắn sẽ bị yếu đi vài phần. Nếu trong lúc này tin tức Quân Phượng Linh mang thai bị truyền ra ngoài, thì sẽ khó tránh khỏi việc những kẻ ôm tâm tư xấu xa nhân cơ hội này mà thừa nước đục thả câu, xuống tay với Quân Phượng Linh và đứa trẻ trong bụng bà ấy!
So với tình thế bị động khi đó, thì chẳng thà hiện giờ cứ để hai người Vân Lạc Phong cô và Vân Tiêu thay bọn họ đứng đầu ngọn sóng, thu hút sự thù hận từ các phía.
Quân Phượng Linh có chút cảm thán trong lòng, đời này của bà, có được một người con dâu tốt thế này rồi, bà còn mong gì hơn nữa chứ?
"Quân nhi, nàng cứ an tâm mà dưỡng thai cho tốt, ta nhất định sẽ bảo vệ cho Phong nhi và Tiêu nhi của chúng ta!" trong mắt Diệp Cảnh Thần bỗng lóe lên một tia lạnh lẽo lệ khí: "nếu có người dám tổn hại đến con trai và con dâu của ta, thì dù có phải trở mặt cùng Diệp gia, Diệp Cảnh Thần ta cũng tuyệt đối không tha cho kẻ đó!"
Quân Phượng Linh khẽ nhướng mày, cười nhạt mà nói: "chúng ta rời khỏi Diệp gia cũng đã có mấy năm thời gian, lần này trở về, chắc chắn sẽ bị những kẻ đó tiếp tục xem thường, tuy nhiên, lần này Quân Phượng Linh ta sẽ không nén giận như trước đây nữa, hiện tại, kẻ nào dám khinh thường ta, nhục mạ ta, ta sẽ trả lại cho kẻ đó gấp trăm, gấp ngàn lần!"
Đúng lúc này, có một bóng người từ xa vội vàng chạy tới, sau khi thấy bóng người kia, Vân Lạc Phong thu hồi lại lá chắn phong ấn, rồi đi đến bên cạnh Quân Phượng Linh.
"Đại thiếu gia!" gia đinh vừa tới vội vàng thông báo: "các trưởng lão bảo người qua đó một chuyến!"
Diệp Cảnh Thần hơi nhíu mày: "biết rồi! Ta sẽ tới đó ngay!"
Nói xong lời này, Diệp Cảnh Thần quay sang nhìn Quân Phượng Linh, ánh mắt vô cùng dịu dàng ôn nhu: "Quân nhi, ta sẽ đi nhanh về nhanh, trong Diệp gia nếu có người nào dám khi dễ nàng thì không cần phải khách khí, cứ thẳng tay mà đánh cho ta, nhớ kỹ, ta mãi mãi cũng đứng về phía nàng!"
Quân Phượng Linh khẽ gật đầu, bàn tay theo bản năng định sờ lên bụng mình, nhưng sực nhớ đang có người của Diệp gia ở đây, cho nên liền thả tay xuống ngay lập tức.
"Ta chờ chàng về!"
Diệp Cảnh Thần triều mến vuốt vuốt tóc Quân Phượng Linh vài cái, sau đó mới xoay người lại, lạnh giọng nói: "ngươi đi trước dẫn đường đi!"
"Đại thiếu gia, mời theo ta!"
Gia đinh kia làm một động tác mời, rồi lập tức đi trước dẫn đường.
Cho dù lời nói của tên gia đinh này có phần khách khí, nhưng trên mặt hắn ta thì lại chẳng thèm che giấu sự khinh thường của mình.