Edit: Sahara
Vân Tiêu vốn dĩ đã muốn rời đi từ sớm, nhưng lại nghe thấy Tiết Nhu Nhi nhắc đến tên Vân Lạc Phong, làm cho bước chân hắn không khỏi dừng lại, ánh mắt lãnh khốc từ từ quét lên người Tiết Nhu Nhi.
Tiết Nhu Nhi thấy Vân Tiêu từ từ tiến gần lại mình, còn tưởng rằng nam nhân này đã trúng mị độc của mình, bị mình mê hoặc, nhất thời trong lòng vô cùng hưng phấn, thần sắc trên mặt càng thêm dịu dàng nhu hòa.
"Tiêu công tử, chỉ cần huynh chịu cưới muội rồi, huynh nhất định sẽ phát hiện ra, muội không hề thua kém ả Vân Lạc Phong kia, thậm chí muội còn ưu tú hơn cả ả!"
Tiết Nhu Nhi mỉm cười dịu dàng, cũng chậm rãi tiến về phía Vân Tiêu.
Mỗi khi cô ta tiến lại gần Vân Tiêu thêm một bước, nhịp tim lại đập nhanh thêm một phần, ánh mắt cô ta cứ si ngốc mà nhìn chằm chằm vào diện mạo tuấn mỹ lãnh khốc trước mặt kia, một cảm giác kinh diễm lại lần nữa dâng lên, khiến cho cô ta phải nuốt xuống một ngụm nước miếng thật mạnh.
Nếu có thể trở thành thê tử của nam nhân này, vậy đời này của mình, là hạnh phúc đến cỡ nào chứ?
"Tiêu công tử, chân của muội có chút mỏi, huynh đỡ muội một lát có được không?"
Tiết Nhu Nhi mỉm mỉm cười, vươn tay ra muốn chạm vào cánh tay của Vân Tiêu, cả cơ thể cũng nhắm thẳng vào lòng ngực Vân Tiêu mà tựa vào.
Ngay lúc mà bàn tay Tiết Nhu Nhi sắp sửa chạm tới cánh tay Vân Tiêu, thì đột nhiên, một đạo kiếm quang sắc bén chợt nhóe lên, tức khắc, bàn tay còn chưa kịp chạm vào Vân Tiêu của Tiết Nhu Nhi đã bị kiếm quang chém đứt lìa!
"Aaaa.."
Một tiếng hét đau đớn khôn cùng vang lên trong màn đêm yên tĩnh đặc biệt thật chói tai, khiến cho cả Diệp trạch cũng vì vậy mà chấn động.
Cùng lúc đó, cơ thể vốn muốn sà vào lòng Vân Tiêu của Tiết Nhu Nhi cũng không còn điểm tựa, cho nên chỉ có thể ngã thật mạnh xuống đất, máu từ đoạn cánh tay bị chém đứt tuôn ra ồ ạt như suối, nháy mắt đã nhuộm đỏ mặt đất bên dưới.
"Ngươi.... Ngươi không trúng mị độc?" Tiết Nhu Nhi trừng lớn hai mắt, bờ môi tái nhợt nhẹ nhàng run lên.
Sao có thể?
Mị độc mà nữ nhân kia cho mình, mình đã thử qua vô số lần, lần nào cũng đều thành công! Tại sao đến lượt nam nhân này thì hắn lại không bị mình mê hoặc kia chứ?
Tại sao?
Tại sao lại như vậy?
"Xảy ra chuyện gì?"
Ngay lúc Tiết Nhu Nhi đau đến sắp ngất đi, thì một âm thanh kinh ngạc từ phía sau bỗng truyền đến.
Tiếp đó, đi đầu là phu thê Diệp Cảnh Thần và Quân Phượng Linh, theo sau là mọi người còn lại trong Diệp trạch, còn có rất nhiều hộ vệ cũng tiến tới bao vây lấy khu vực xung quanh đình viện.
Vân Lạc Phong bước nhanh tới bên cạnh Vân Tiêu, cô liếc mắt nhìn Tiết Nhu Nhi đang ngã giữa vũng máu, liền hiểu ra ngay là ở đây vừa mới xảy ra chuyện gì.
"Nhu nhi!"
Diệp Kỳ cũng trông thấy Tiết Nhu Nhi, vội vàng hốt hoảng hô to một tiếng, sau đó chạy nhanh đến bên người Tiết Nhu Nhi.
"Nhu Nhi, tay tỷ.... Sao lại như vậy?"
Bởi vì mất máu quá nhiều, cho nên sắc mặt của Tiết Nhu Nhi vô cùng xanh xao, bờ môi cứ run run mà nhìn Vân Tiêu.
"Tiết Nhu Nhi?" Quân Phượng Linh cũng đã hồi thần trở lại, bèn cười lạnh mà nhìn Tiết Nhu Nhi: "ta không phải đã hạ lệnh không cho phép ngươi rời khỏi phòng chất củi nửa bước rồi hay sao? Lại càng không cho phép ngươi xuất hiện trong nội viện này! Xem ra là có vài người cố tình vi phạm mệnh lệnh của ta, dám cả gan thả ngươi ra ngoài!"
Diệp Cảnh Thần hiểu ngay lời này của Quân Phượng Linh là có ý gì, lập tức hạ lệnh cho hộ vệ xung quanh mang hai tên hộ vệ làm nhiệm vụ canh giữ Tiết Nhu Nhi đến đây.
Bởi vì Tiết Nhu Nhi có thể xuất hiện ở chỗ này, nhất định là không thể thoát khỏi quan hệ với hai tên đó.
"Nghĩa mẫu, Nhu Nhi tỷ đã thành ra thế này rồi, chúng ta có phải là nên chữa trị cho tỷ ấy trước hay không?" Diệp Kỳ khẩn trương nắm chặt góc áo, nước mắt thiếu nữa là rớt xuống.
"Kỳ Kỳ, ở đây không có chuyện của con!" Quân Phượng Linh quét mắt sang Diệp Kỳ: "nếu con muốn tiếp tục ở lại đây xem tiến triển mọi việc thì lập tức im miệng cho ta, bằng không, ta sẽ cho người đưa con đi ngay tức khắc!"
Diệp Kỳ ngẩn ra, rồi lập tức im bặt, đối với mệnh lệnh của Quân Phượng Linh, cô ta không dám cãi lại.
Quân Phượng Linh cũng chẳng muốn nhìn đến hai người Diệp Kỳ và Tiết Nhu Nhi nữa, mắt phượng liền chuyển hướng về phía Vân Tiêu: "Tiêu nhi, nói cho mẹ biết, đã xảy ra chuyện gì, mẹ nhất định làm chủ cho con và Phong nhi!"