Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1752: Bạch Túc (bốn)




Edit: Quỳnh Lê.

Nam Cung Vân Dật phải hít sâu một hơi mới đè lại nội tâm xúc động muốn đánh người.

Kiếp trước, hắn không thể bảo vệ tốt cho Vân Lạc Phong, càng không thể đứng che mưa chắn gió cho nàng.

Còn kiếp này, dù nàng đã có người bảo hộ chu toàn, nhưng hắn vẫn quyết không cho phép bất cứ kẻ nào phá hư hạnh phúc của nàng!

“Xác thật là ta có biết nàng……”

Dưới ánh mắt chờ đợi của đám người, Vân Tiêu lại lần nữa chậm rãi mở miệng.

“Chẳng qua sự thật là nàng muốn dùng một loại bí thuật để bóp méo ký ức của ta, làm cho ta đem nàng trở thành Phong Nhi, ai ngờ tinh thần lực của ta lại mạnh hơn của nàng vì vậy nàng không thể thực hiện

được.”

Thanh âm của Vân Tiêu nhẹ nhàng nhưng mười phần lãnh khốc.

“Đáng tiếc……”

Tầm mắt Vân Tiêu nhìn về phía Bạch Túc, hàm nghĩa trong mắt lại quá rõ ràng.

Lời nói của Vân Tiêu có nghĩa là Tần Lạc có âm mưu muốn giả mạo Vân Lạc Phong nhưng lại thất bại! Cũng liền chứng minh nam tử trước mắt cũng là người ái mộ Vân Lạc Phong, cũng bị nữ nhân này lừa gạt!

“Ngươi đừng có nói bậy!”

Tần Lạc lạnh lùng nhìn Vân Tiêu: “Vì ngươi bội tình bạc nghĩa với ta nhưng sau đó lại hối hận, cho nên mới muốn phá hư hạnh phúc của ta cùng phu quân. Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng mong thực hiện được, ta

sẽ không bao giờ thích loại người luôn dây dưa không dứt như ngươi.”

Nếu Vân Lạc Phong đã không ra cũng liền chứng minh sẽ không xuất hiện, vì vậy nàng mới có thể nói ra những lời này.

Nhưng Tần Lạc lại không biết, Vân Tiêu không để Vân Lạc Phong ra ngoài, một là không muốn để Vân Lạc Phong trong ngày đại hôn vì những việc này mà mất hứng nên chỉ một mình hắn ra giải quyết, thứ hai đó

là……

Vì hôm nay Vân Lạc Phong quá đẹp, hắn không muốn để Bạch Túc nhìn thấy vẻ đẹp của nàng.

Đúng thế, hắn chính là một nam nhân keo kiệt như vậy.

Mặc dù đối Trầm Ngọc Khanh hay Cơ Cửu Thiên, hắn đều luôn luôn cảnh giác nhưng bọn họ đồng dạng cũng coi như bằng hữu, chỉ vì những người này đều giúp đỡ cho Vân Lạc Phong rất nhiều.

So sánh mà nói sự tồn tại của Mặc Thiên Thành và Bạch Túc, đều làm cho hắn không thoải mái, vì thế tại sao phải để cho bọn họ nhìn thấy vẻ mỹ lệ của thê tử mình chứ!

“Chuyện này rốt cuộc sao lại thế này?”

Bạch Túc nhíu mày, thanh âm lạnh xuống.

Đối với Cẩm Dục do vì yêu hắn mà đố kị hãm hại Vân Lạc Phong……

Nhưng dựa vào sự si tình của Quỷ Đế đối với Vân Lạc Phong, thật sự sẽ bội tình bạc nghĩa sao!

Nói thật, Bạch Túc cũng không tin.

Cho là Vân Lạc Phong vứt bỏ Vân Tiêu, thì Vân Tiêu cũng tuyệt đối không bao giờ dứt bỏ nàng!

“Phu quân, ngươi đừng nghe những người này nói nhăng nói cuội, bọn họ đều là vì ghen ghét ngươi nên mới nói vậy, chúng ta đi, không cần phải để ý những người này.”

Tần Lạc ngăn lại nội tâm khủng hoảng, kéo lấy tay Bạch Túc muốn đi ra ngoài.

Vốn dĩ mọi người là đầy mặt miệt thị cùng khinh thường, nhưng vừa nghe lời này của Vân Tiêu thì lập tức hiểu ra, bắt đầu chuyển ánh mắt về phía Tần lạc cùng Bạch Túc tràn ngập khinh bỉ.

Đến cả những người thân cùng bằng hữu của Vân Lạc Phong cũng đều sợ ngây người.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người chạy đến trước cửa nhà người khác để giả mạo người ta còn cảm thấy hợp lý như thế, hôm nay thật sự là bọn họ được cập nhật thêm kiến thức.

“Vân Tiêu……”

Bỗng nhiên, một đạo thanh âm từ bên trong cánh cửa truyền đến, tà khí lạnh lẽo, lại làm thân mình Bạch Túc cứng đờ.

“Tại sao nàng lại ra ngoài?” Vân Tiêu quay đầu nhìn về phía nữ tử tuyệt sắc đang đi ra từ bên trong viện, “Kỳ thật, những việc này ta có thể giải quyết……”

So với một thân bạch y thì hiện giờ trên người Vân Lạc Phong đổi thành màu đỏ của hỉ phục, nàng đẹp đến làm người quên cả hô hấp.

Từ trước đến giờ nàng không trang điểm đã thấy nàng tuyệt sắc rồi, hôm nay nàng lại tô thêm son phấn càng làm nàng thêm đẹp hơn.

Gọi nàng là đệ nhất mỹ nhân của Thất Châu Đại Lục cũng không quá đáng.

Vân Tiêu cảm nhận được âm thanh hít khí lạnh xung quanh, thì nhăn mày, ánh mắt lãnh khốc quét xung quanh.

Nhận được ánh mắt đầy sát khí đó, không ít người sợ hãi thu hồi tầm mắt.

“Vân Tiêu, ta biết chàng có thể giải quyết chuyện này, nhưng nếu…… Ta đã bị người ta giả mạo, còn bôi đen thanh danh, thì sao ta có thể đứng im chứ?” Vân Lạc Phong cười nhạt, ánh mắt đen nhánh nhìn Bạch Túc,

“Bạch Túc, thật sự là không nghĩ tới ta lại gặp ngươi trong tình huống này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.