Editor: Thảo Diệp
“Cẩm Dục, sao ngươi lại ở đây?”
Cả người Cẩm Dục cứng đờ, từ sau lần Bạch Túc bị thương nặng, nàng vì giúp Bạch Túc chữa thương, dâng thân thể lên thì Bạch Túc ngay lập tức đuổi nàng đi.
Nhưng làm sao nàng có thể yên tâm hạ chủ tử nhà mình? Vì vậy, vẫn luôn lén đi theo sau, cũng không để hắn phát hiện.
“Chủ tử, thuộc hạ tới cứu người.”
“Cứu ta?” Bạch Túc cười lạnh một tiếng, “Ta với Lạc Nhi ở bên nhau, cần gì ngươi cứu?”
Cẩm Dục nóng nảy: “Chủ tử, nữ nhân kia không phải Vân Lạc Phong! Người bị nàng lừa rồi!”
Sắc mặt Bạch Túc trầm xuống: “Nàng có phải Lạc Nhi hay không chẳng lẽ ta cũng không rõ? Cẩm Dục, ta biết ngươi vẫn luôn muốn làm thiếp của ta, chỉ tiếc, ngươi không được như ý, cho nên mới vu oan Lạc Nhi! Nếu hiện tại ngươi không đi, đừng trách ta không khách khí!”
“Chủ tử, người thay đổi...” Cẩm Dục cắn chặt môi, nói, “Tuy nhiên, thuộc hạ sẽ không đi.”
Dấu vết của Lạc Nhi trong đầu Bạch Túc chẳng những bóp méo ký ức của hắn mà còn làm tính cách của Bạch Túc cũng thay đổi.
Bạch Túc trước đây cho dù có đuổi Cẩm Dục đi, cũng sẽ không bao giờ nói ra theo kiểu tự cho là đúng này.
Rầm!
Bỗng nhiên, cửa phòng bị một bàn tay đẩy ra, Lạc Nhi mặt đầy âm trầm xuất hiện ở cửa.
“Bạch Túc, thì ra chàng gạt ta, chàng có nữ nhân khác!”
Bạch Túc luống cuống, vội vàng bò dậy, mặt đầy khẩn trương kéo tay Lạc Nhi lại.
“Lạc Nhi, nàng nghe ta nói, ta không biết nàng ta, nàng nhất định phải tin tưởng ta!”
Lạc Nhi nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, từ ký ức của Bạch Túc, nàng đã biết Cẩm Dục nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, từng tiếp xúc da thịt với hắn.
Mà cảnh tượng tia, giống như màn ảnh quanh quẩn ở trước mắt nàng, cũng như một cây châm, hung hăng đâm vào lòng nàng.
“Bạch Túc, chàng còn gạt ta.”
Nước mắt Lạc Nhi rơi như mưa: “Lúc nãy nữ nhân này tìm ta, nói nàng ta là thê tử của chàng, hai người đã sớm tiếp xúc da thịt, muốn ta rời xa chàng, ta không đồng ý, nàng lại tới trước mặt ngươi hãm hại ta, nói ta không phải Vân Lạc Phong!”
Nàng đương nhiên không thể nói với Bạch Túc là mình biết được tấy cả từ trong trí nhớ của hắn, vì vậy, liền mượn cớ đó vu oan Cẩm Dục.
“Chủ tử, thuộc hạ không có...” Cẩm Dục lắc đầu, “Nô tỳ đi theo chủ tử nhiều năm, trước nay đều nghe theo mệnh lệnh của chủ tử, sao làm ra việc này được, là nàng ta... là nàng ta vu hãm...”
Bốp!
Bạch Túc giơ tay lên, quăng một cái lên mặt Cẩm Dục.
Cẩm Dục ngơ ngẩn, nàng lấy tay che gương mặt đỏ bừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Túc, trong ánh mắt ẩn chứa không thể tin nổi.
Chủ tử... không tin nàng?
Lạc Nhi đắc ý liếc Cẩm Dục, chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Túc, vòng cánh tay qua cổ hắn, đưa lên cặp môi thơm của mình.
Bạch Túc cũng không phản kháng nàng, ngược lại nhiệt liệt đáp lại...
Tim Cẩm Dục đột nhiên co rút đau đớn một chút, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa đau đớn.
Nàng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, chủ tử sớm muộn gì cũng bên nữ nhân khác, nhưng hôm nay trông thấy cảnh này, vẫn là đau tận xương cốt...
“Lạc Nhi, lúc trước ta thật sự từng tiếp xúc da thịt với nàng ta, nhưng là trong tình huống không tỉnh táo dưới, hiện tại có nàng, ta sẽ không đụng vào bất kì nữ nhân nào nữa.”
“Túc ca, ta tin tưởng chàng, hơn nữa, nha đầu này cũng vì quá yêu chàng mới có thể nói những lời này trước mặt ta, nhưng ta luôn luôn lương thiện, không đành lòng vì vậy trừng phạt nàng ta, không bằng thả nàng ta đi đi.”
Lạc Nhi rời khỏi cái ôm của Bạch Túc, cong cong khóe môi, nũng nịu nói.
Bạch Túc chần chờ nửa ngày, khẽ gật đầu: “Được.”
Giết Cẩm Dục, nói thật, trong lòng hắn cực kỳ không muốn.