Edit: Quỳnh Lê.
Nếu nói những lời này là người khác, Ninh Hân nhất định sẽ không tin tưởng đối phương.
Nhưng là Vân Lạc Phong, nàng tin tưởng Vân Lạc Phong có thực lực này!
Hai gã đạo tặc sớm bị Ninh Hân cùng Vân Lạc Phong dọa sợ tới mức run bần bật, một câu đều nói không nên lời, trong lòng không ngừng chần chờ vì sao Như Ý cô nương còn chưa tới.
Tuy rằng dị tượng trên bầu trời bọn họ cũng thấy được, lại không đặt vào mắt, cũng không biết những linh thú đó là vì đoàn đạo tặc Mãnh Hổ mà đến……
“Nếu ta đoán không sai……” Vô Ngôn trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Hân, “Ngươi là người của Diệp gia.”
“Nghe nói cháu dâu của Diệp gia mang họ Vân, mà thê tử của Vân nhị gia tên là Ninh Hân, không biết người kia có phải là ngươi?”
Ninh Hân híp mắt, cong môi cười: “Sự hiểu biết của ngươi thật sự rất nhiều.”
Thiếu niên cười cười.
“Phiến đại lục này, không có gì là ta không biết.”
“Nga?” Ninh Hân nhướng mày, “Vậy, vì sao ngươi lại rơi vào trong tay của đạo tặc?”
Ánh mắt thiếu niên chợt lóe: “Mã có thất đề, chỉ là ý của ta thôi.”
Đương nhiên, hắn cũng không nguyện ý nói thêm điều gì.
“Nếu ngươi thật là thê tử của Vân nhị gia, như vậy……” Thiếu niên chậm rãi quay đầu, tầm mắt dừng ở trên người Vân Lạc Phong, “Người được mệnh danh là ôn thần của Vô Hồi Đại Lục, tháp chủ Dược Tháp, Vân Lạc Phong!”
Xôn xao!
Đám người oanh động.
Ở Vô Hồi Đại Lục, có khả năng bọn họ không nghe qua Ninh Hân, cũng có thể không biết đệ nhất thiên tài của Diệp gia là người phương nào, nhưng không một ai là không biết ba chữ Vân Lạc Phong.
Từ lão nhân trăm tuổi, cho tới đứa trẻ ba tuổi, đối với truyền kỳ của Vân Lạc Phong, đều là thuộc làu làu, dù nàng bị thế nhân xưng là ôn thần nhưng lại là tín ngưỡng của khắp đại lục.
Đặc biệt là……
Năm đó dưới sự giận dữ của Vân Lạc Phong, chỉ vì đồ đệ của chính mình bị tổn thương liền diệt luôn tam đại thế lực của Vô Tận Chi Thành, cho tới nay câu chuyện này vẫn say sưa không dứt.
Hai gã đạo tặc đã bị dọa cho choáng váng, sợ tới mức tè cả ra quần, nét mặt tái nhợt tràn đầy hoảng sợ.
Diệp gia?
Vân Lạc Phong?
Trời ạ, bọn họ rốt cuộc đã trêu chọc đến loại cường giả gì?
So với những người bị những lời này làm cho kinh sợ, trên mặt Vân Nhược Thủy tươi cười càng thêm sáng lạn, giống như tia nắng mặt trời chiếu rọi nhân gian.
“Xem đi, ta đã nói rồi, đối với người nhà của ta mà nói, đạo tặc Mãnh Hổ không tính là gì, hiện tại các ngươi đã tin tưởng lời ta nói chưa?”
Đám người trầm mặc.
Một lát sau, tiểu nữ hài ban đầu đã nghi ngờ Vân Nhược Thủy đứng dậy cúi đầu thật thấp trước mặt nàng.
“Thực xin lỗi, là ta có mắt không thấy Thái Sơn, cầu xin các người cứu ta, ta muốn về nhà.”
Vân Nhược Thủy không phải loại người mang thù.
Tiền đề là, đối phương không được trêu chọc điểm mấu chốt của nàng.
Cho nên đối mặt với lời xin lỗi của tiểu nữ hài, nàng thật ra có chút ngượng ngùng cười.
“Ta đã nói muốn cứu các ngươi, thì nhất định sẽ mang các ngươi rời khỏi nơi này,” nói xong lời này, Vân Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn về phía Vô Ngôn, “Vô Ngôn ca ca, nhà ngươi ở đâu, ta bảo nương phái người đưa ngươi trở về?”
Ninh Hân khẽ cau mày, theo bản năng quét mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên.
Nàng có thể nhìn ra được, nữ nhi nhà mình đối với thiếu niên này rất là đặc biệt, nhưng thiếu niên này quá mức thần bí, thần bí đến nỗi……nàng không hy vọng nữ nhi của mình cùng hắn có quan hệ.
Vô Ngôn trầm mặc thật lâu, mới mở miệng: “Cha mẹ ta đã mất, chỉ còn ta một thân một mình.”
Ninh Hân cười lạnh nói: “Ngươi không cha không mẹ, như thế nào lại hiểu biết về đại lục nhiều như vậy? Nếu chỉ là phát ngôn bừa bãi, thì phiến đại lục này không có ngươi nào là không biết sự tình?”