Editor: Hàn Ánh Nguyệt =.=
Nhìn thấy vẻ mặt vô sỉ của lão nhân này, thiếu chút nữa thì Thiên Phúc phun ra một ngụm máu tươi, hắn phẫn nộ chỉ hướng Thiên Nhai, oán hận nói: "Có bản lĩnh, ngươi hãy đứng bất động ở đây!"
Nghe vậy, quả nhiên Thiên Nhai dừng động tác lại, ha ha nở nụ cười hai tiếng: "Ta liền đứng bất động ở đây, ngươi có giỏi thì đánh ta đi!"
"Ngươi..." Thiên Phúc bị tức đến hai mắt phun lửa.
Rõ ràng là hắn nói Thiên Nhai không được nhúc nhích ở trong trận pháp, tên kia lại dám cố ý xuyên tạc ý của hắn, đứng ở chỗ kia cách vách tường vô hình chỉ có một phân...
Thiên Phúc cố gắng bình ổn tức giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Thiên Nhai, đã nhiều năm qua như vậy, ngươi vẫn không sửa tật xấu vô sỉ này! Mà còn, ngươi biết rõ ràng là ta không thể tách rời chỗ này, thì làm sao đánh ngươi chứ?"
"Ngươi đừng kiếm cớ, rõ ràng là ngươi nhát gan không dám ra đây, trốn ở trong chỗ này giống như rùa đen rút đầu thì tính cái gì?"
Nếu là luận về chuyện trả đũa, không có người nào có thể so với lão gia hỏa Thiên Nhai này.
Rõ ràng là Thiên Phúc bị nhốt trong trận pháp, còn phải nhận sự thiêu đốt của linh hồn chi hỏa, hiện giờ, hắn lại trả đũa, nói đối phương bởi vì khiếp đảm mà làm rùa đen rụt đầu?
Trên đỉnh đầu Thiên Phúc bốc hơi nước, gắt gao nắm chặt quả đấm, ầm một tiếng, quả đấm của hắn đánh thật mạnh vào ngực Thiên Nhai, nhưng mà, quả đấm chưa đụng đến Thiên Nhai, đã bị một bức tường vô hình ngăn cản, thân mình đột nhiên bị ngã bay ra ngoài.
Thấy vậy, Thiên Nhai càng đắc ý, trên gương mặt già nua tràn đầy nụ cười tươi đáng đánh đòn.
"Thiên Phúc, gần đây lão phu học chiêu mới cách không đánh ngưu như thế nào hả?"
Cách không đánh ngưu?
Đánh ngưu muội ngươi!
Toàn thân Thiên Phúc run rẩy không thôi, hắn chỉ vào Thiên Nhai, môi run nhè nhẹ, nhưng không cách nào nói ra lời.
Người làm ra được loại cảnh giới vô sỉ này, phỏng chừng chỉ có một người Thiên Nhai!
Rõ ràng là hắn bị bức tường vô hình kia đánh ngược trở lại, lão nhân này cư nhiên lại lấy công lao lên người mình? Hắn có cần mặt mũi nữa hay không?
"Thiên Nhai, ngươi đồ vô sỉ bại hoại này!"
Thật lâu sau, Thiên Phúc mới cứng rắn kìm nén nói ra mấy chữ này.
Thiên Nhai châm chọc cười: "Ngươi là một thủ hạ bại tướng, có tư cách gì nhục nhã lão phu hả?"
"Đánh rắm! Nếu không có bức tường vô hình kia làm cản trở lão tử, lão tử đã sớm bằm ngươi thành vạn mảnh." Thiên Phúc nhịn không được nói tục một câu, hắn cảm giác được linh hồn của mình bị thiêu đốt trong hỏa diễm, phảng phất như rất nhanh sẽ bị hồn phi phách tán.
Sau khi bỏ lại câu nói đó, hắn chuyển hướng về phía Vân Lạc Phong: "Cuối cùng ngươi là ai?"
Nếu đoán không sai, trận pháp này có quan hệ với Vân Lạc Phong.
Bởi vì hắn không quên, ngay tại vừa rồi, một tiểu nãi oa (em bé) ở bên cạnh Vân Lạc Phong viết chữ vẽ tranh trên mặt đất, rồi sau đó, ở ngay chỗ này liền hiện ra một trận pháp...
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều tụ lại trên người Vân Lạc Phong, người Thiên gia càng hận nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải sợ hãi thực lực của Vân Lạc Phong, bọn hắn đã sớm đi lên giết chết nữ nhân này!
Nếu không phải do nàng, hiện giờ Thiên gia cũng sẽ không lưu lạc đến loại trình độ này.
Vân Lạc Phong nhè nhẹ vỗ lên tiểu kim thử trong ống tay áo, mi mắt cũng không nâng một chút nói: "Ta là ai, các ngươi không có tư cách biết."
Lời nói của nàng cuồng vọng mà ngang bướng, càng có thêm một loại kiêu ngạo không thèm nhìn thế nhân vào trong mắt.
Quả thật, chỉ bằng nàng đánh cho nhóm trưởng lão Thiên gia thành chật vật như vậy, cũng đã chứng minh, nàng có tư cách cao ngạo!
Cả người Thiên Phúc nhụt chí ngã xuống, tựa hồ như thế nào hắn cũng không nghĩ đến, sau cùng Thiên gia lại lạc vào trong tay một thiếu nữ! Nhưng người thiếu nữ này, năm nay mới mười lăm tuổi thôi...