(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm sau là thứ bảy, Ngụy Dư không cần đến cửa hàng. Khi tỉnh dậy, điện thoại của cô có tin nhắn đến, là thông báo chuyển khoản của ngân hàng, là lương của quán trà sữa được thanh toán.
Ngụy Dư đăng nhập WeChat và chuyển tiền thuê nhà và tiền đặt cọc cho dì chủ nhà. Còn lại hai ngàn, cô nghĩ nghĩ, lại gửi thêm năm trăm cho Chu Ngọc Như.
Lúc tám giờ, Chu Ngọc Như nhìn thấy WeChat chuyển tiền và gọi cho cô: "Sao đột nhiên con lại chuyển tiền cho mẹ?"
Ngụy Dư bưng ly lên uống một hớp nước: "Cuối tháng này không phải sinh nhật của mẹ sao, con đưa tiền trước cho mẹ ."
Giọng nói của Chu Ngọc Như nghe rất vui vẻ: "Ồ, chuyển năm trăm cho mẹ, còn đủ sinh hoạt phí của con không? Vẫn là con hiếu thảo, sinh nhật mẹ cũng chưa thấy anh trai con gửi cho mẹ một đồng. "
Chu Ngọc Như hàn huyên một hồi rất vui vẻ, sau đó nói: “Không nói nữa, mẹ phải đi chợ đây, nấu cho anh trai con canh gà hầm tẩm bổ, mẹ mà đi muộn sẽ hết đồ mất."
Ngụy Dư ậm ừ, cúp điện thoại và tiếp tục đọc sách.
Nhưng cô hồi lâu cũng không vào được trạng thái, thở dài một hơi, mới nhớ tới phơi quần áo trên sân thượng còn chưa thu.
Mở cửa đi ra ngoài, phòng của Lý Hà Nghiên vẫn đóng cửa.
Ngụy Dư ước chừng anh còn đang ngủ, dù sao hôm qua lúc trở về đã gần ba giờ.
Có cô gái khác đang giặt quần áo trên sân thượng, là cặp đôi sống cạnh phòng cô. Khi lên xuống cầu thang, cô va vào cô ấy vài lần. Cô gái cười với cô, chủ động bắt chuyện: "Này, cậu học đại học Y phải không?"
Ngụy Dư: "Ừ."
Cô gái rất nhiệt tình: "Tôi tên Trình Hâm, học Đại học Nông nghiệp. À, tôi vừa mới tốt nghiệp năm ngoái."
Ngụy Dư cong môi: "Ngụy Dư."
Hai người trò chuyện một lúc, Ngụy Dư mang quần áo đã phơi khô xuống lầu, đi ngang qua cửa phòng Lý Hà Nghiên, phòng mở cửa, nhưng không thấy anh.
Không sợ trộm vào nhà à.
Trở về phòng, có hai cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, đều là của Tống Lộ. Ngụy Dư bấm nút gọi lại, nhưng gọi không được, Ngụy Dư đặt điện thoại xuống, không tiếp tục gọi nữa.
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên trong hành lang.
"Đi ra ngoài sao không đóng cửa lại, không sợ hấp dẫn trộm sao?"
"Có cái gì để mất."
Một giọng nam lãnh đạm vang lên, là giọng của Lý Hà Nghiên.
Sau khi gấp quần áo và cất vào tủ, Ngụy Dư lại ngồi vào bàn làm việc, đến khi nhìn thấy mười giờ rưỡi, cô gấp sách lại, tắt điều hòa, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Cửa phòng đối diện vẫn mở, anh đang ngồi trước bàn máy tính, dùng ngón tay gõ gõ bàn phím. Ngồi bên cạnh anh là một cô gái mặc áo ba lỗ màu đen và váy denim ngắn, chiếc váy denim bó sát tôn lên những đường cong tròn trịa. Khuỷu tay của cô gái đặt trên bả vai anh, và gần như toàn bộ cơ thể cô ấy áp sát vào cơ thể anh.
Máy tính đang chạy dữ liệu, một chuỗi mã hiện lên. Trần Xảo khó hiểu, chán nản dùng ngón tay sờ sờ những thứ trên bàn.
Lý Hà Nghiên khẽ nhíu mày: "Đừng lộn xộn."
Trần Xảo nhún vai nhẹ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, vừa thấy Ngụy Dư đi ngang qua cửa, nhếch khóe môi: "Này, cô gái kia là ai?"
Lý Hà Nghiên ngước mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Cô gái nào?"
Trần Xảo bĩu môi: “Người ở phòng đối diện với phòng cậu, vừa rồi đi ngang qua nhìn chúng ta, sợ là hiểu lầm gì đó.”
Lý Hà Nghiên nhìn lướt qua hành lang, cũng không thấy bóng dáng nào cả, anh quay người lại nhìn máy tính, khóe miệng giật giật: "Có thể hiểu lầm cái gì?"
“Hiểu lầm là cậu đang hẹn hò với tôi?” Trần Xảo cúi người lại gần, mùi nước hoa rẻ tiền xộc vào mũi, hai tay không an phận chống lên quần anh, “Hôm nay tôi cố ý mang theo chiếc máy tính hỏng này đến đây, Lý Hà Nghiên, chắc cậu biết ý tôi là gì, đúng không?”
Cách một lớp vải jean thô ráp, dường như đầu ngón tay có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh.
Lý Hà Nghiên nghiêng đầu, nhướng mày, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Trái tim của Trần Xảo đột nhiên đập mạnh, cô ta thầm mắng mình không biết cố gắng. Rõ ràng Lý Hà Nghiên nhỏ hơn cô ta vài tuổi, nhưng bị anh nhìn như vậy, cô ta liền miệng đắng lưỡi khô. Anh dường như luôn có loại năng lực này, bình tĩnh nhìn người khác vì anh ruột gan cồn cào.
Trầm mặc thật lâu sau, Lý Hà Nghiên rũ mắt xuống gật đầu, ậm ừ hai tiếng: "Tôi biết."
Trần Xảo trên mặt tràn đầy vui sướng, vừa định nói chuyện, Lý Hà Nghiên liền thoải mái đẩy tay cô ra: "Nhưng tôi không có hứng thú ngủ cùng cô."
Trần Xảo đóng sầm cửa lại, sắc mặt khó coi rời đi, đụng phải Hoàng Tử cùng Uông Dương, Hoàng Tử cười khanh khách nói: "Ai vậy đây? Không phải chị Xảo sao? Sao cô lại tới đây?"
Trần Xảo hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Tử, sau đó giẫm lên đôi giày cao gót bước đi.
Uông Dương chậm rãi đi vào, hỏi Lý Hà Nghiên: "Anh Nghiên, cậu chọc chị Xảo giận rồi, hôm nay cô ấy tới tìm cậu làm gì?"
Hoàng Tử ném mình xuống giường, chống khuỷu tay sau đầu: "Còn gì nữa? Rõ ràng như vậy mà cậu không nhìn thấy, chẳng phải là tới ngủ với anh Nghiên sao."
Uông Dương kinh ngạc: "Mẹ kiếp, chuyện này xảy ra lúc nào?"
"Hai ngày trước chơi bi-a ở tầng dưới, chị Xảo đã có ý đồ này." Hoàng Tử ngồi dậy và nhìn Lý Hà Nghiên, "Nói thật, thực sự thì Trần Xảo có một thân hình khá đẹp."
Lý Hà Nghiên đóng máy tính, châm một điếu thuốc: "Muốn ngủ thì cậu ngủ đi."
Hoàng Tử vuốt cằm và nhếch môi: "Chị Xảo có dáng người đẹp, nhưng tôi không chịu nổi tính khí của cô ấy."
Uông Dương cười lạnh một tiếng: "Nói cứ như tán là đổ."
Ngụy Dư mang mấy cái hoành thánh trở về, vừa vặn nhìn thấy Uông Dương đứng ở cửa, Uông Dương hướng cô giơ tay: "Ra ngoài mua cơm?"
Vệ Vân gật đầu nhớ tới nửa đêm hôm qua anh đến đón Lý Hà Nghiên cùng cô, cô mệt quá quên cả cảm ơn:”Tối hôm qua cảm ơn cậu."
Sau khi nói xong, cô nhìn thấy Lý Hà Nghiên, anh đang đứng cạnh bàn vừa nghịch bật lửa vừa nói chuyện với Hoàng Tử, anh ngừng nói và liếc nhìn cô.
Hôm nay hiếm khi anh mặc áo phông trắng, vai rũ xuống, trông có vẻ lười biếng.
“Không có gì.” Uông Dương giơ tay sờ sờ sau đầu, nhếch miệng cười nói: “Này, hai ngày nay sao không thấy Tống Lộ?”
Ngụy Dư cong môi: “Hai ngày nay cô ấy đi Hải Thành chơi, không ở thành phố Y.”
Hoàng Tử nheo mắt cười: "Anh Dương, tại sao anh lại hỏi Tống Lộ, theo đuổi cô ấy à? Để tôi nói cho cậu biết, Tống Lộ này chơi rất giỏi?"
Uông Dương nói: "Theo đuổi cái gì, tôi cảm thấy cô ấy nói chuyện rất thú vị."
Hoàng Tử không tin, lại hỏi: "Vừa rồi người phụ nữ kia cảm ơn cậu cái gì?"
Uông Dương chỉ vào Lý Hà Nghiên: “Tối qua anh Nghiên cùng cô ấy đến đồn cảnh sát, nửa đêm không bắt được taxi nên anh Nghiên bảo tôi đi đón cậu ấy, thuận đường đưa cô ấy về."
Hoàng Tử trầm ngâm liếc nhìn Lý Hà Nghiên, nhớ lại ngày đó khi ném tàn thuốc vào Ngụy Dư, Lý Hà Nghiên đã hỏi hắn rằng tay có rẻ không.
Tình huống gì thế này?
Hoàng Tử muốn buôn chuyện nhưng đã kìm lại.
Ngụy Dư đi vào nhà, đóng cửa lại, nhớ lại vừa rồi cô liếc một cái, có vẻ như không nhìn thấy cô gái vừa rồi, không biết có phải đi rồi hay không.
Ngụy Dư tự cười nhạo, vươn tay cởi túi đóng gói, ông chủ thắt nút hơi chặt, tối hôm qua Ngụy Dư mới cắt móng tay, rất lâu sau mới mở được túi.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa đập mạnh trong hành lang, sau đó là tiếng gầm của một người đàn ông.
"Cô thật đáng bị đánh mà, Trình Hâm, tại sao cô không nói với tôi?"
“Tôi đã nói chưa từng muốn thi cao học, hiện tại cũng không muốn, anh nói thì hay lắm, sau khi sinh con cha mẹ sẽ chăm sóc, hiện tại nuôi con tốn bao nhiêu tiền, anh tính toán chưa?"
Ngụy Dư mở cửa đi ra ngoài, chỉ thấy người đàn ông phòng bên cạnh c.ởi trần, tức giận đến đỏ mặt, hung hăng đá vào cửa: "Chết tiệt, Trình Hâm, lần này nếu lại tới tìm cô, tôi sẽ mang họ của cô."
Trình Hâm đưa tay lên lau nước mắt, bước vào phòng, nhìn thoáng qua Ngụy Dư trong hành lang, cô ấy gượng cười, sau đó đi vào phòng và đóng cửa lại.
Hoàng Tử chặn cửa với điếu thuốc trong miệng, và tặc lưỡi hai lần: "Người phụ nữ này đọc sách càng nhiều, trái tim cô ấy càng trở nên tàn nhẫn, địa vị của một người đàn ông sẽ không ổn định."
Nghe vậy, Ngụy Dư quay đầu liếc hắn một cái.
Hoàng Tử sắc mặt ngưng trọng: "Ồ, tôi không phải nói cậu."
Ngụy Dư khẽ hừ một tiếng, quay vào trong nhà, hoành thánh cũng đã nguội, Ngụy Dư từ từ ăn xong, thắt nút túi rồi ném vào thùng rác.
Hoàng Tử xem xong trò hề này cũng cảm thấy nhàm chán, lại nằm ườn trên giường Lý Hà Nghiên, nhìn chằm chằm trần nhà: “Chán quá, sao không gọi người tới đánh bài đi?”
Uông Dương đang chơi bi-a trên máy tính không quay đầu lại: "Cậu gọi đi."
Hoàng Tử lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm một dãy số: "Mang theo hai bộ bài, đến chỗ anh Nghiên để đánh bài, được mang theo bạn gái không á, nếu bạn gái của cậu xinh đẹp, hãy mang theo nếu xấu thì đừng mang theo."
Lý Hà Nghiên tắm xong đi ra, liếc mắt nhìn cửa: "Bên ngoài ồn ào cái gì?"
Hoàng Tử lắc lắc chân: "Người phụ nữ ở phòng đối diện với cậu đánh trẻ con."
Lý Hà Nghiên nhướng mày: "Phụ nữ đối diện tôi sao?"
Sau khi chơi một ván bi-a, Uông Dương nói: "Không, đó là một cặp vợ chồng ở phòng bên cạnh Ngụy Dư. Người phụ nữ đã đánh đứa trẻ mà không nói với bạn trai của mình."
“Ừ, chuyện chính là như vậy.” Hoàng Tử ám chỉ, “Anh Nghiên, sau này tìm bạn gái, đừng tìm nữ sinh học giỏi, người như vậy tàn nhẫn lắm, cốt nhục của chính mình nói không cần liền không cần. Tôi nghĩ người phụ nữ sống đối diện với cậu cũng là một nhân vật tàn nhẫn như vậy.”
Lý Hà Nghiên từ trong túi lấy ra một chai nước khoáng, không để ý lắm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");