(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngụy Dư choàng tay qua vai anh, Lý Hà Nghiên cuốn lấy lưỡi cô, nhưng vẫn chưa đủ. Tay của anh cũng không quy củ, dọc theo vạt áo thăm dò tiến vào.
Ngụy Dư cảm thấy trước ngực buông lỏng, cô thấp giọng nhắc nhở: "Mấy người Uông Dương còn đang ở bên ngoài."
Lý Hà Nghiên chạm vào n.ơi m.ềm m.ại của cô, cổ họng giật giật, anh khàn giọng nói: “Vậy em nhỏ giọng chút.”
Có người gõ cửa, Ngụy Dư vội vàng đẩy anh ra, Lý Hà Nghiên chậc nhẹ một tiếng.
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Uông Dương: "Anh Nghiên, Hoàng Tử tới rồi, đi thôi."
Lý Hà Nghiên hắng giọng một cái, sau đó đáp lại: "Biết rồi."
Ngụy Dư đi lấy điện thoại, Lý Hà Nghiên ở phía sau hỏi: "Sạc được bao nhiêu rồi?"
“Bốn mươi phần trăm.” Cô rút sạc ra.
Uông Dương, Trà Trà và những người khác đã thay giày và đang đợi họ ở cửa. Một nhóm người đi xuống cầu thang, cả hành lang tràn ngập tiếng nói chuyện của đám người Uông Dương.
Sau khi rời tiểu khu, bọn họ bắt hai chiếc taxi. Ngụy Dư và Lý Hà Nghiên ngồi ở ghế sau, Hoàng Tử tự giác ngồi ở ghế lái phụ.
Đến cổng Tây, mọi người lần lượt xuống xe. Kỳ nghỉ đông vừa bắt đầu, còn một số sinh viên vẫn chưa về, có khá nhiều sinh viên ở phố ẩm thực cổng Tây.
Trà Trà muốn uống trà sữa và hỏi Ngụy Dư và Trình Tiểu Vũ xem họ có muốn không.
Ngụy Dư ừ một tiếng, Trà Trà kéo Uông Dương đi mua trà sữa, Lý Hà Nghiên và Hoàng Tử đi gọi món, chỉ còn lại Ngụy Dư và Trình Tiểu Vũ trên chiếc bàn tròn lớn, bầu không khí có chút trầm mặc.
Trình Tiểu Vũ đột nhiên nói: "Ngụy Dư."
Ngụy Dư quay đầu nhìn cô ấy, có chút bối rối.
Trình Tiểu Vũ ngữ khí trầm xuống một chút, khó chịu nói: "Lúc đó cô muốn đến Thanh Hoa, tôi không nên nói như vậy đối với cô, xin lỗi."
Ngụy Dư sửng sốt hai giây, sau đó cười nói: "Không cần phải xin lỗi, các cậu nghĩ như vậy, cũng là có nguyên nhân."
Trình Tiểu Vũ nói thêm: "Còn nữa, tôi không còn thích Lý Hà Nghiên."
Ngụy Dư: "Nếu cô còn thích anh ấy thì cũng không sao."
Trình Tiểu Vũ tò mò nhìn cô: "Có nữ sinh khác thích Lý Hà Nghiên, cô không thấy khó chịu sao?"
Ngụy Dư thành thật nói: "Không hẳn vậy, nếu chỉ là thích trong im lặng, không có hành động gì, thì tôi không cảm thấy không thoải mái, có lẽ vì tôi tin tưởng anh ấy."
Vừa dứt lời, Lý Hà Nghiên và Hoàng Tử đã quay lại sau khi gọi xong món.
Trình Tiểu Vũ bóc màng nhựa bọc bát đũa, hỏi Hoàng Tử, "Sao cậu không đưa Kinh Kinh tới?"
Hoàng Tử: "Tôi gửi tin nhắn cho cô ấy rồi, cô ấy nói tan làm khá muộn, tôi bảo cô ấy tan làm rồi đến."
Lý Hà Nghiên kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Ngụy Dư, nghiêng đầu nhìn: "Đang nói gì thế?"
“Nói chuyện phiếm thôi.” Ngụy Dư nói.
Lý Hà Nghiên nhướng mắt: "Không phải đang nói về anh chứ?"
Ngụy Dư trêu đùa anh nói: "Ừ, nói anh làm chuyện xấu."
"Chuyện xấu gì."
"Trêu hoa ghẹo nguyệt."
Lý Hà Nghiên hỏi: "Anh trêu ghẹo ai?"
"Ai biết được?"
Lý Hà Nghiên cười khẽ.
Sau khi Uông Dương và Trà Trà mua trà sữa trở về, những món ăn mà họ gọi lần lượt được dọn lên bàn. Bữa ăn tối nay, bọn họ ăn đến tận chín giờ mới xong.
Uông Dương có chút không tận hứng, đề nghị: "Đi quán bi-a đánh vài ván đi?"
Từ khi Lý Hà Nghiên đến Thanh Hoa, Uông Dương và Hoàng Tử không còn đến chơi nữa, dù sao thì Lý Hà Nghiên cũng không ở đây, không có gì thú vị.
Lý Hà Nghiên nhìn Ngụy Dư, Ngụy Dư gật đầu: "Đi thôi."
Hoàng Tử nói: "Anh Nghiên, cậu thật nhát gan, đến quán bi-a còn phải hỏi chị dâu?"
Uông Dương vỗ nhẹ vào đầu Hoàng Tử: "Người ta tình thâm, cậu không hiểu à?"
Hoàng Tử nói câu lạc đề: "Tình thâm, một ngụm buồn."
(*) Câu này nói trên bàn rượu.
Lúc này, trong quán bida có khá nhiều người, một vài nam sinh đang ngồi xổm hoặc đứng hút thuốc ở cửa.
Khi họ bước vào, có một nam sinh quen biết Lý Hà Nghiên từ trước, vừa nhìn thấy anh liền hét lên: "Mẹ kiếp, lâu quá không gặp, mấy tháng nay cậu đã đi đâu thế? Ngồi tù à?"
Lý Hà Nghiên thản nhiên ừ một tiếng: "Ngồi tù mấy tháng, vừa mới được thả."
Nam sinh cười hì hì: "Có chuyện gì vậy?"
Lý Hà Nghiên không thèm trả lời, anh lấy mấy viên bi rồi ném từng viên lên bàn, đi đến bên tường lấy một cái giá ba chân.
Trà Trà ngo ngoe rục rịch: "Uông Dương, mở một bàn cho em, em sẽ chơi với Tiểu Vũ và Ngụy Dư."
Uông Dương: "Em biết chơi không đấy?"
“Cứ đánh lung tung thôi.” Trà Trà nói, “Dù sao cũng không mất nhiều tiền.”
"Được rồi, anh mở một bàn cho em."
Uông Dương lấy điện thoại di động từ trong túi ra, quét mã QR được dán trên bàn và mở một bàn cho họ.
Lý Hà Nghiên cầm cây cơ, sau khi chơi hai ván với Hoàng Tử, anh rút lui, để Uông Dương lên chơi. Anh đi xem bàn của Ngụy Dư.
Lúc này, một nam sinh khác với mái tóc húi cua đi vào quán, những nam sinh khác gọi to: "Anh Tào, tối nay đánh cược không?"
“Đánh cược chứ.” Người được kêu anh Tào nói, “Đúng lúc gần đây tiền bạc có chút eo hẹp.”
"Anh Tào, đêm nay anh gặp phải đối thủ đấy."
"Ai cơ?"
"Là Lý Hà Nghiên, lúc trước kể anh nghe rồi đấy."
Anh Tào vừa mới tới quán bi-a này đánh cược, thắng được mấy ván, nghe người khác nhắc tới cái tên này, anh Tào cũng không coi trọng: "Ai vậy? Giới thiệu đi."
Một nam sinh đi tới, khoác vai Lý Hà Nghiên: "Lý Hà Nghiên, cậu chơi với anh Tào một ván nhé?"
Lý Hà Nghiên tách cánh tay hắn ra, cười nói: "Không chơi."
Tào ca nói: "Anh em, chúng ta đánh hai ván đi, nghe bọn họ nói cậu rất lợi hại, luận bàn một chút đi?"
Lý Hà Nghiên nhíu mày, đêm nay anh thật sự không có hứng thú, đang định cự tuyệt thì Ngụy Dư nhìn anh nói: "Anh chơi đi."
Ánh mắt anh Tào rơi xuống trên mặt Ngụy Dư vừa nói chuyện, lại dò xét quan hệ giữa hai người, nói: "Bạn gái của cậu đã nói rồi, chúng ta chơi đi."
Lý Hà Nghiên cúi đầu nhìn Ngụy Dư, gật đầu nói: "Được, mở một bàn."
Những nam sinh còn lại vỗ tay hô lên, "Cá cược, cá cược!"
Trà Trà hỏi Trình Tiểu Vũ: "Cược tối thiểu là bao nhiêu?"
"Bắt đầu từ 10 tệ và tăng lên một nghìn." Trình Tiểu Vũ nói.
Trà Trà nói, "Chị Tiểu Vũ, chị cược ai vậy?"
Trình Tiểu Vũ khoanh tay: "Đương nhiên là Lý Hà Nghiên."
Trà Trà lại đi hỏi Ngụy Dư, Ngụy Dư lắc đầu nói: "Tôi không cược."
Trà Trà rối rắm nhíu mày, yếu ớt nói: "Thật ra em có chút muốn cược anh Tào kia."
Uông Dương nghe thấy, kéo cô ấy một cái: "Khuỷu tay hướng ra ngoài, em cược anh Nghiên đi, anh đảm bảo em thắng."
Trà Trà thì thầm, "Nếu thua thì sao?"
“Em có khí phách hơn được không?” Uông Dương tức giận cười, “Nếu em thua, anh sẽ trả lại tiền vốn cho em.”
"Được nha!"
Ba ván thắng hai, kết quả cuối cùng vẫn là Lý Hà Nghiên thắng.
Lý Hà Nghiên ra ngoài hút thuốc để hít thở không khí, Ngụy Dư theo anh đi ra ngoài, Lý Hà Nghiên nói: "Hôm nay sao em không cược anh?"
"Bởi vì em biết anh sẽ thắng."
Lý Hà Nghiên từ trong túi móc ra một điếu thuốc, bỏ vào miệng: "Chắc chắn như vậy?"
"Cũng không phải?"
Lý Hà Nghiên hơi nhướng mày: "Cái gì cơ?"
"Anh còn nhớ mấy ngày trước khi em đến Đại học Thanh Hoa, anh nói rằng em đánh cược vào anh, anh sẽ không để cho em thua không?"
Lý Hà Nghiên nhìn chằm chằm vào mắt cô, không biết cô hỏi câu này là có ý gì, nhưng anh vẫn gật đầu.
Ngụy Dư: "Vậy sau này nếu như em đánh cược những thứ khác, anh có để cho em thua không?"
Những lời này nghe quen quen, Lý Hà Nghiên đột nhiên nở nụ cười: "Em cược cái gì?"
“Cược cả đời này anh thuộc về em?” Ngụy Dư chậm rãi nói.
Lý Hà Nghiên dừng một chút, ngậm chặt điếu thuốc trong miệng, anh giơ tay lấy điếu thuốc xuống, khẽ cười nói: “Ngay cả kiếp sau cũng được.”
--Hết chính văn--
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");