Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 41




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngoài cửa có tiếng nói chuyện, là dì chủ nhà dẫn một cô gái đến xem nhà, thấy Lý Hà Nghiên và Uông Dương từ trong phòng Ngụy Dư thuê đi ra, dì chủ nhà liền hỏi: “Lý Hà Nghiên, cháu làm gì vậy? Sao lại vào phòng này?"

Lý Hà Nghiên cắn điếu thuốc, tùy tiện nói: "Cháu xem một chút, căn phòng này đã cho thuê chưa ạ?"

"Hôm nay dì đưa người đi xem phòng đây."

Lý Hà Nghiên nhìn qua khuôn mặt cô gái bên cạnh chủ nhà, liếc nhẹ một cái rồi quay người, trở về phòng mình.

Ánh mắt cô gái vẫn dán chặt vào người Lý Hà Nghiên, cô ấy khẽ hỏi chủ nhà: “Đây là ai vậy dì?”

“Một người thuê, sống đối diện căn phòng mà cháu muốn thuê.” 

Dì chủ mở cửa, “Người thuê phòng này lúc trước cũng là một cô gái trẻ thi cao học.”

Cô gái hỏi, "Cô ấy đã thi đỗ chưa ạ?"

"Thi đỗ rồi, còn đỗ Đại học Thanh Hoa nha. Ngày kia vừa đi Gia Thành để báo danh." Dì chủ nhà nói: "Dì không khoe khoang với cháu đâu, không có sinh viên nào thuê phòng này để ôn thi mà không đỗ cao học cả, lần trước cô bé kia cũng không tin, sau đó nó đã được nhận vào Đại học Thanh Hoa đấy. Chuyện thuê nhà vẫn là nên chú ý đến phong thủy, cô bé, có muốn thuê hay không?

Cô gái trợn tròn mắt: "Thuê ạ, ngày mai cháu chuyển đến đây, dì thấy ổn không?"

“Được, sao không được, nhưng phải chuyển hai trăm tiền đặt cọc trước đã.” Dì chủ nhà nói.

Cô gái sảng khoái lấy điện thoại di động ra, quét mã QR của chủ nhà rồi chuyển thẳng một tháng tiền thuê nhà, dì chủ nhà gặp được người sảng khoái, vui vẻ đến mức không khép được miệng.

Uông Dương đi ra, đóng cửa lại, nói với Lý Hà Nghiên: "Chuyện quái gì vậy, tại sao mấy người ở phòng đối diện cậu đều muốn thi lên thạc sĩ thế."

Lý Hà Nghiên không phản ứng gì.

"Anh Nghiên, cậu tính toán như thế nào? Thật sự để như vậy sao?" Uông Dương bĩu môi, "Thật ra, Ngụy Dư cũng khá tốt."

Lý Hà Nghiên im lặng, lại đi lấy hộp thuốc lá, rút ​​ra một điếu, cho vào miệng cắn, tìm bật lửa cũng không tìm được, anh cau mày nói với Uông Dương: “Cho tôi mượn bật lửa của cậu."

Uông Dương từ trong túi lấy ra một cái bật lửa: "Tối nay tới nhà tôi ăn cơm đi."

Lý Hà Nghiên châm thuốc, ném bật lửa về: "Không đi."

Bạn cùng phòng của Ngụy Dư là một chị gái lớn hơn cô một tuổi, tên là Vương Tuyết, với mái tóc cắt ngắn mang tai, khuôn mặt nhỏ, trông hơi hướng nội. Ngụy Dư và cô ấy chưa nói được mấy câu thì đã nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn, cô lễ phép nói: "Em ở ký túc xá, vâng, thưa thầy, em qua ngay bây giờ ạ."

Sau khi cúp điện thoại, Vương Tuyết vội vàng đưa chìa khóa ký túc xá cho Ngụy Dư: “Hôm qua chị đã lau bàn và giường cho em rồi, em có thể vào ở luôn, chị có việc phải đi trước đây.”

Lời vừa dứt, Ngụy Dư còn chưa kịp phản ứng, Vương Tuyết đã cầm túi vội vàng rời đi.

Môi trường ký túc xá của nghiên cứu sinh tốt hơn nhiều so với sinh viên đại học, có hai phòng ngủ riêng cho mỗi người, một phòng khách và một phòng vệ sinh, Vương Tuyết chiếm một trong hai phòng. Ngụy Dư lấy chìa khóa mở cửa một căn phòng khác.

Gian phòng không quá lớn, kê một cái giường sát vách, bên cạnh giường có một cái bàn học cùng một tủ quần áo, sau bàn làm việc có một cái cửa sổ. Bàn học bị Vương Tuyết lau sạch sẽ, không có một hạt bụi. Ngụy Dư mở vali, lần lượt treo quần áo vào tủ.

Dọn dẹp xong, Ngụy Dư đến siêu thị mua một số đồ vệ sinh cá nhân và móc treo đồ. Sau khi cô trở lại ký túc xá, Vương Tuyết đã về rồi, Ngụy Dư ngồi trong phòng khách nhìn di động, gọi một tiếng đàn chị.

Vương Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy đồ vật trong tay cô: "Những thứ này em mua ở siêu thị sao?"

Ngụy Dư gật đầu.

"Siêu thị ở trường học khá đắt, siêu thị trên phố sinh viên sẽ rẻ hơn, vốn định dẫn em đến đó, không ngờ giáo sư lại gọi điện thoại cho em." Vương Tuyết nói.

"Không có việc gì, đàn chị, chị ăn cơm chưa?" Ngụy Dư nói: "Em mời chị ăn cơm, cùng nhau đi ăn chút gì đi."

Vương Tuyết xoa xoa bụng: "Suýt chút nữa quên mất mình còn chưa ăn."

Ngụy Dư: "Đàn chị chờ em một chút, em đem đồ cất vào phòng trước."

Ngụy Dư và Vương Tuyết không đi ra ngoài trường ăn mà trực tiếp đến căng tin gần đó để ăn gì đó. Ngụy Dư gọi mì xào, vừa ăn vừa trò chuyện với Vương Tuyết.

Hai người nói về hoàn cảnh của bản thân, Vương Tuyết nói cô ấy đến từ một huyện nhỏ ở phía Nam, là người duy nhất trong họ được vào đại học.

Ngụy Dư: "Vậy chị thật lợi hại."

Vương Tuyết hơi đỏ mặt: "Thật ra cũng bình thường. Sau khi được nhận vào Đại học Thanh Hoa, chị phát hiện ra rằng mình kém xa những người khác, không chỉ về mặt học vấn mà còn ở nhiều phương diện khác."

Ngụy Dư nói: "Như vậy cũng rất giỏi rồi."

Vương Tuyết ngượng ngùng cười cười.

Ngụy Dư đã ở Gia Thành gần một tuần, có rất nhiều khóa học cho năm đầu tiên của nghiên cứu sinh. Ngụy Dư chỉ có hai điểm một đường. Đến thứ bảy, Ngụy Dư và Vương Tuyết hẹn nhau ra ngoài dạo phố. Sau khi lên xe buýt, xe còn chưa đi qua hai trạm, Vương Tuyết đã bị giáo sư kêu trở về.

Vương Tuyết rất áy náy, Ngụy Dư nói: "Không sao, chị về trước đi, có muốn em mua hộ gì không?"

Vương Tuyết: "Chị không có gì muốn mua, vậy chị xuống xe trước đây, hẹn em đi dạo phố vào ngày khác nhé."

Ngụy Dư gật đầu và nhìn Vương Tuyết xuống xe.

Khi đến phố sinh viên, Ngụy Dư không ngờ rằng sẽ gặp người quen.

Trình Hâm là người nhìn thấy cô đầu tiên, Ngụy Dư theo tiếng gọi quay đầu lại, Trình Hâm cười rạng rỡ: "Thật sự là cô, tôi còn tưởng rằng gọi nhầm người."

Ngụy Dư cũng hơi kinh ngạc: "Cô cũng ở Gia Thành à?"

"Ừ." Trình Hâm nói, "Tôi ở Gia Đại, còn cô thì sao?"

"Thanh Đại."

Trình Hâm có vẻ rất vui khi nhìn thấy cô, nói: "Vậy thêm thông tin liên lạc nhé, sau này cùng nhau đi dạo phố."

“Được.” Ngụy Dư lấy điện thoại ra.

Ngụy Dư đã không đi dạo phố quá lâu, mua một chút trái cây rồi trở về ký túc xá. Vương Tuyết còn chưa về, Ngụy Dư tắm xong đi ra thì nhận được cuộc gọi từ Tống Lộ: "Ở Thanh Hoa cảm giác thế nào?"

Ngụy Dư lau tóc ngồi xuống bên giường: "Cũng tốt."

Tống Lộ nói: "Hai ngày trước mình đến cổng Tây, nhìn thấy Lý Hà Nghiên ở quán bi-a."

Lông mi Ngụy Dư run lên rồi như không có việc gì nói: "Ừm, anh ấy làm sao vậy?"

"Có vẻ như có một cô gái đang theo đuổi cậu ấy." Tống Lộ nói, "Mình đã nói chuyện với Uông Dương một lúc. Thật thú vị, cô gái đó đang thuê phòng của cậu, mình phát hiện ra rằng Lý Hà Nghiên thực sự rất thu hút các cô gái ."

Ngụy Dư nói: "Vậy à, điều đó cũng tốt."

Tống Lộ thở dài: "Quên đi, không nói chuyện này nữa."

Ngụy Dư: "Hiện tại cậu thế nào?"

“Vẫn như vậy, ăn no chờ chết.” Tống Lộ thản nhiên nói.

Trong phòng khách có động tĩnh, có lẽ Vương Tuyết đã trở về, Ngụy Dư đẩy cửa đi ra: "Đàn chị, em mua thêm mấy quả nho, để trên bàn phòng khách, lát nữa chị rửa mà ăn."

Vương Tuyết cười với cô: “Cám ơn.” Nói xong, cô ấy cầm trái cây đi về phòng.

Tống Lộ bên kia hỏi: "Là ai vậy?"

"Bạn cùng phòng."

Tống Lộ: "Sao cậu gọi cô ấy là đàn chị? Không phải cùng lớp với cậu sao?"

“Không phải, chị ấy học chuyên ngành hóa học.” Ngụy Dư nhẹ nhàng giải thích.

Tống Lộ đang nói nửa chừng, đột nhiên có tiếng đập mạnh, sau đó điện thoại bị cúp. Ngụy Dư đang định gọi lại cho cô ấy thì Tống Lộ đã gửi một tin nhắn ngắn nói rằng màn hình điện thoại của cô ấy đã bị vỡ.

Ngụy Dư nhắn lại cho cô ấy một tin, tắt đèn lên giường nằm nghỉ. Trong phòng khách có tiếng bước chân, có lẽ là Vương Tuyết đi tắm. Ngụy Dư ngủ thiếp đi giữa tiếng ồn nhỏ.

Mấy ngày qua, Lý Hà Nghiên đã dành cả ngày lẫn đêm trong quán bi-a. Sau sự việc lần trước, Trình Tiểu Vũ từ Uông Dương biết rằng Lý Hà Nghiên đã chia tay với Ngụy Dư, cô ta có phần hối hận vì những gì mình đã nói hơi quá.

Trình Tiểu Vũ và Uông Dương tiến gần đến bàn bida, Lý Hà Nghiên đối với cô ta thái độ vẫn như cũ, Trình Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm, hướng Uông Dương hỏi: "Thật sự đã chia tay."

Uông Dương ừ một tiếng không nghe rõ: “Ngụy Dư cũng chặn hết liên lạc của anh Nghiên.”

Trình Tiểu Vũ bĩu môi, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt của cô gái đứng cạnh Lý Hà Nghiên, và nói: "Cô gái đó là như thế nào?"

"Như những gì cậu thấy, đang theo đuổi anh Nghiên."

Cô gái thuê phòng đối diện Lý Hà Nghiên tên là Kiều Huệ Kỳ, sinh viên Đại học Nông nghiệp gần đó. Kể từ khi chuyển đến đây, đều vô tình mà cố ý tiếp xúc với Lý Hà Nghiên.

Lý Hà Nghiên căn bản không để ý tới cô ta, nhưng cô gái này tương đối cứng đầu. Lúc Lý Hà Nghiên chơi bi a, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tạo cảm giác tồn tại.

Uông Dương đã cố gắng hết sức để thuyết phục cô gái, nói rằng Lý Hà Nghiên vừa chia tay với bạn gái cũ, hiện tại không có hứng thú, Kiều Huệ Kỳ mỉm cười và nói: "Vậy thì tôi đến đúng lúc rồi."

Uông Dương: "..."

Lý Hà Nghiên chơi vài ván thấy nhàm chán nên rời khỏi quán bi-a, khi anh đi vào con ngõ, Kiều Huệ Kỳ cũng đi theo. Hai người lần lượt đi lên cầu thang, Lý Hà Nghiên nói: "Đủ rồi, đừng tiếp tục nữa, tôi thực sự không có hứng thú với cô."

Anh nói chuyện thẳng thắn, biểu cảm của Kiều Huệ Kỳ vẫn không thay đổi, cô ấy cười hỏi: "Tôi nghe nói rằng anh và bạn gái cũ ở bên nhau là vì cô ấy sống trong căn phòng đó."

Lý Hà Nghiên dừng lại, cúi đầu nhìn cô ta hai lần: "Cô ấy là cô ấy, cô là cô."

Kiều Huệ Kỳ nói: "Có vẻ như anh thích cô ấy rất nhiều, vậy tại sao lại chia tay với cô ấy?"

Lý Hà Nghiên dựa vào tường, châm một điếu thuốc, quay đầu nhìn cô ta, cười lạnh: "Liên quan gì đến cô?"

Tác giả có chuyện muốn nói:

Ngụy Dư: Cảm ơn phòng trọ của dì chủ nhà, không chỉ giúp cháu thi đỗ cao học, mà còn giúp cháu tìm được một người chồng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.