Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 23




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm đó sau khi Lý Hà Nghiên đưa Ngụy Dư về, cô vẫn luôn không ngủ được sau khi lên giường. Cô nghĩ đến bóng dáng gầy gò của anh dưới ngọn đèn đường, lại nghĩ đến trên con đường yên tĩnh trước đồn cảnh sát, anh ngửa đầu, yết hầu nhô lên, anh ngậm điếu thuốc trong miệng nhìn chằm chằm ngọn đèn đường, sự yên tĩnh trộn lẫn với một chút phiền muộn không giải thích được.

Cô rung động sớm hơn anh, cô vẫn luôn biết điều này. Tối hôm đến thuê phòng, ở ngã tư đèn giao thông, cô ngoái đầu nhìn lại thấy anh đi ngang qua trước cửa quán bi-a, nhóm con trai kia rủ anh vào chơi cùng.

Anh cà lơ nói một câu “Tán gái đâu ra chứ?”.

Dây đàn trong lòng cô bỗng bị kéo một cái.

Rất kỳ lạ, rung động không thể giải thích được, vừa nông cạn vừa tầm thường.

Nhưng đêm nay, Ngụy Dư sâu sắc nhận ra rằng cô và Lý Hà Nghiên không phù hợp, họ đều là những người đã xây dựng một bức tường cao trong trái tim của họ, có ranh giới rất rõ ràng.

Ngụy Dư ngừng suy nghĩ lung tung, cô cầm điện thoại lên và mở vòng bạn bè ra.

Một phút trước, Uông Dương đăng một bức ảnh selfie, kèm theo hai chữ "Đầy tớ". Trong ảnh, chỉ thấy nửa người của Lý Hà Nghiên, những ngón tay của anh thon dài, trắng ngần buông thõng trên mép quần jean, anh có một đôi bàn tay đẹp, rất thích hợp để đánh đàn piano.

Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh sắp kết thúc, Ngụy Dư trở về ký túc xá. Thứ bảy tuần này là thời gian kiểm tra thể lực, lớp trưởng đã gửi danh sách nhóm kiểm tra thể lực trên nhóm lớp, Ngụy Dư và bạn cùng phòng của cô được phân vào cùng một nhóm. Bài kiểm tra thể lực bắt đầu vào lúc 1 giờ chiều.

Ngụy Dư không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào bởi vì cô khá giỏi thể thao. Nhưng Từ Tằng lại r.ên r.ỉ: "Nếu lại trượt chạy đường dài, mình dứt khoát không chạy nữa. Dù sao, lần sau thi lại cũng được."

“Mặc dù như vậy, nhưng đừng tỏ ra thái độ.” Lâm Dật lại nói: “Nếu cậu thật sự không muốn chạy, tại sao không tìm người chạy thay?”

Tôn Nhân: "Tốt hơn hết là đừng tìm người khác chạy thay. Nghe nói học kỳ trước, khoa Âm nhạc có người chạy thay, sau đó bị phát hiện và bị kỷ luật trực tiếp."

Việc kỷ luật sinh viên gian lận của Đại học Y đặc biệt nghiêm ngặt, gần như không có tính nhân đạo. Khi Ngụy Dư còn là sinh viên năm nhất, một nam sinh cùng chuyên ngành với cô đã thi hộ môn triết học Mác Lênin cho người khác rồi bị phát hiện, dù ba mẹ họ đã cố gắng cầu xin nhưng cuối cùng hai nam sinh vẫn bị nhà trường đuổi học.

Các động tác gập bụng và duỗi người đều được kiểm tra ở phòng thể chất trong nhà. Nhóm Ngụy Dư đã hoàn thành trong vòng chưa đầy một giờ. Các cự ly chạy 50 mét và 800 mét được tiến hành ở sân thể dục ngoài trời.

Thời tiết hôm nay không tốt lắm, trời nhiều sương. Khi họ chạy 800 mét thì trời bắt đầu mưa phùn, hạt mưa rất nhỏ, như có như không.

Giáo viên kiểm tra thể lực nói: "Vì trời đang mưa nhỏ nên hãy nhanh chóng bắt đầu."

Ngụy Dư là người về đích thứ hai, cô chậm rãi đi bộ dưới gốc cây, đợi Từ Tằng và các bạn khác, cô lấy điện thoại di động ra xem giờ thì thấy tin nhắn WeChat của Lý Hà Nghiên.

Lý Hà Nghiên: Không ở phòng trọ à?

Ngụy Dư nhìn một lúc, nhưng không trả lời tin nhắn này mà thoát khỏi WeChat.

Cô ngước mắt nhìn sân thể dục, Từ Tằng ở cuối đoàn đang chạy cật lực, sắc mặt cô ấy tái nhợt. Một lúc sau, khi mọi người đã về đích, Từ Tằng nhăn mặt đi về phía cô, thở hổn hển nói: "Mình cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi."

Ngụy Dư vặn chai nước đưa cho cô ấy, Từ Tằng uống hai ngụm, sắc mặt có vẻ khá hơn.

Cuối cùng, sau khi kết thúc kiểm tra, các cô đến cổng Tây ăn chút gì đó rồi trở về ký túc xá. Còn Ngụy Dư mua chút trái cây và trở về phòng trọ. Mồ hôi nhễ nhại khắp người nên cô đi vào phòng vệ sinh để tắm.

Sau khi tắm xong, Ngụy Dư lấy điện thoại di động và xem tin nhắn, bỗng dưng có tiếng gõ cửa.

Cô ra mở cửa, là Uông Dương.

Uông Dương nói: "Anh Nghiên hỏi cô có muốn cùng nhau ăn cơm không?" 

Ngụy Dư: "Tôi ăn rồi, các cậu đi ăn đi."

Ngụy Dư đóng cửa lại, đi đến bàn học và ngồi xuống, giọng nói của Hoàng Tử và Trình Tiểu Vũ vang lên trong hành lang, nhưng cô không nghe thấy. Ngụy Dư đặt điện thoại xuống, quay người đi vào phòng vệ sinh sấy khô tóc.

Mọi người đi về phía cầu thang.

Hoàng Tử nói: "Ăn gì thế?"

"Đi ăn ở nhà hàng thịt nướng ở dưới tầng, ăn xong thì chơi hai ván bi-a." Uông Dương nói.

Kinh Kinh nói: "Bây giờ ăn thịt nướng, dạ dày sẽ không thoải mái lắm. Tốt hơn là nên ăn thứ khác cho đầy bụng. Cậu muốn ăn gì hả Tiểu Vũ?"

Trình Tiểu Vũ: "Vậy tôi gọi một bát bún, chúng ta cùng ăn."

"Cũng được."

Lý Hà Nghiên cắn một điếu thuốc trong miệng, anh không nói gì suốt cả quãng đường. Khi đến nhà hàng thịt nướng, Hoàng Tử và Uông Dương lấy thực đơn, gọi món họ muốn ăn, sau đó hỏi Lý Hà Nghiên: "Anh Nghiên, cậu ăn gì?"

"Các cậu xem đi."

Uông Dương đưa thực đơn cho Hoàng Tử, Trình Tiểu Vũ và Kinh Kinh đi gọi bún.

Nhân lúc hai người họ rời khỏi bàn, Uông Dương hỏi: "Anh Nghiên, không phải cậu cãi nhau với Ngụy Dư đấy chứ?"

Lý Hà Nghiên nhướng mắt liếc hắn một cái.

Nhìn phản ứng của anh, Uông Dương biết mình đã đoán đúng. Uông Dương muốn hỏi thêm chút chuyện nhưng Trình Tiểu Vũ và Kinh Kinh đã trở về, hai người ríu rít nói gì đó.

Trình Tiểu Vũ ngồi xuống: “Gọi món gì rồi?"

"Hai người xem đi, còn muốn ăn cái gì không?"

Hoàng Tử lại đưa thực đơn cho hai người, Trình Tiểu Vũ và Kinh Kinh cùng nhau gọi thêm một ít rau.

Lý Hà Nghiên cúi đầu nhìn điện thoại, bấm WeChat, nhìn lướt qua tin nhắn buổi trưa anh gửi cho cô, đã gần bốn tiếng rồi mà cô vẫn chưa trả lời.

Hoàng Tử dùng đũa gắp một hạt đậu phộng cho vào miệng nhai: “Bà ngoại xuất viện rồi à?”

Trình Tiểu Vũ: "Câu hỏi của cậu có chút giả tạo, cậu còn không đến bệnh viện thăm bà."

“Chị Vũ, chị hiểu lầm em quá.” Hoàng Tử cởi giày, dùng một chân giẫm lên ghế, “Anh Nghiên không cho tôi đi nên tôi mới không đi.”

Trình Tiểu Vũ cười hừ.

Kinh Kinh chuyển chủ đề và hỏi Trình Tiểu Vũ tại sao cô ấy lại nhuộm tóc đen. Nhắc đến điều này, Trình Tiểu Vũ lại tức giận: "Không phải tại giáo viên nói rằng màu tóc của tôi ảnh hưởng đến hình ảnh của bệnh viện à?"

Kinh Kinh cũng nói: "Chỉ là nhuộm tóc màu vàng thôi. Những người già này thật cổ hủ. Tiểu Vũ, sau khi cậu tốt nghiệp, cậu có thực sự định ở lại bệnh viện không?"

“Cậu biết tôi mà, tôi căn bản không chịu nổi khổ cực, tôi không muốn làm nữa, làm y tá quá mệt mỏi.” Trình Tiểu Vũ phàn nàn, “Đặc biệt là khi gặp phải những người nhà bệnh nhân đến càn quấy, nhưng tôi không biết nói với mẹ tôi kiểu gì, thật phiền mà."

Lý Hà Nghiên nghe câu được câu không một lúc, sau đó gửi một tin nhắn khác cho Ngụy Dư, sau khi đợi hai phút, anh vẫn không nhận được phản hồi.

Lý Hà Nghiên hừ nhẹ một tiếng, kéo ghế đứng dậy.

Uông Dương thấy thế, ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh Nghiên, cậu không ăn nữa à?"

"Các cậu ăn đi, tôi về trước."

Lý Hà Nghiên trực tiếp rời đi, Trình Tiểu Vũ lẩm bẩm nói: "Cậu ấy đột nhiên về nhà làm gì?"

Kinh Kinh chạm vào Tiểu Vũ: “Hôm đó sau bữa tối ở nhà Uông Dương, cậu và Lý Hà Nghiên thế nào?"

Trình Tiểu Vũ cầm đôi đũa dùng một lần khẩy khẩy cà tím nướng, bĩu môi nói: "Không thế nào cả, sau này mấy lời kia đừng nói nữa, Lý Hà Nghiên không có ý gì với tôi."

“Hôm đó tôi cũng tùy tiện nói thôi.” Kinh Kinh lại cất giọng ranh ma, “Hai ngày nữa, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một chàng trai nhất định tốt hơn Lý Hà Nghiên.”

Cửa lại bị gõ.

Ngụy Dư cau mày đi mở cửa, Lý Hà Nghiên nheo mắt lại: “Không thấy tin nhắn của tôi à?”

“Thấy rồi.” Ngụy Dư nhàn nhạt nói.

Lý Hà Nghiên khóe miệng giật một cái: "Thấy mà không trả lời, em có ý gì?"

"Không có ý gì."

Lý Hà Nghiên trầm ngâm: "Là bởi vì chuyện xảy ra đêm đó à."

“Không phải.” Ngụy Dư cố ý vạch ranh giới, “Chúng ta không có quan hệ gì với nhau, vốn dĩ cũng không tiện hỏi nhiều.”

Lý Hà Nghiên ánh mắt trầm xuống: "Em nghiêm túc?"

Ngụy Dư có chút chột dạ, nhỏ giọng ừ một tiếng: "Tôi muốn học bài, nếu không có chuyện gì nữa, cứ như vậy đi."

Lý Hà Nghiên cụp mắt nhìn cô hai giây, đột nhiên giơ tay chống lên tấm ván cửa, đẩy mạnh một cái, cả người bước vào phòng, cửa bị đóng lại sau lưng một tiếng nặng nề.

Ngụy Dư không nhịn được nói: "Lý Hà Nghiên, cậu làm sao vậy?"

Lý Hà Nghiên không lên tiếng, thăm dò nhìn cô một lúc như muốn nhìn thấu cô. Một lúc sau, anh cúi xuống hôn cô, đầu tiên anh dùng sức cọ xát môi, sau đó đầu lưỡi cạy hàm răng của cô, móc lấy cô, hút lấy cô, cướp đi hơi thở của cô.

Ngụy Dư sững người một lúc rồi sực tỉnh, giơ tay muốn đẩy anh, nhưng anh đã dùng một tay giữ chặt hai tay cô, áp vào ngực mình, dưới đầu ngón tay cô là hơi ấm của cơ thể anh.

Môi cô tê dại, không biết qua bao lâu, Lý Hà Nghiên mới hơi buông cô ra, cụp mắt xuống, khàn giọng nói: "Ở bên nhau không?"

Ngụy Dư hơi thở hổn hển, ngẩng mặt lên: "Lý Hà Nghiên, cậu thật là kiêu ngạo."

"Muốn hay không?"

“Nếu tôi nói không, cậu có đồng ý không?” Ngụy Dư ngẩng đầu nhìn anh.

Anh cười khẽ: "Không."

Đột nhiên giọng nói của Trình Tiểu Vũ và Kinh Kinh từ trong hành lang truyền đến, bọn họ giơ tay gõ cửa phòng Lý Hà Nghiên, nhỏ giọng nói: "Sao không có ở đây? Không phải nói về nhà sao?"

Giọng Kinh Kinh cố nén: "Tôi sắp không nhịn nổi nữa rồi, không phải cậu có chìa khóa sao, mở cửa trước đi, cho tôi mượn phòng vệ sinh."

Trình Tiểu Vũ lấy chìa khóa mở cửa, hai người đi vào.

Một lúc sau, điện thoại di động trong túi quần của Lý Hà Nghiên rung lên.

Hai người gần đến mức âm thanh làm cô chói tai.

Ngụy Dư lui về phía sau một bước, Lý Hà Nghiên không có ý định ngăn cô, Ngụy Dư hỏi: "Cậu không nghe sao?"

"Cậu ấy muốn hỏi tôi đang ở đâu? Tôi nên nói gì đây?" Anh ném câu hỏi cho cô.

Ngụy Dư im lặng không lên tiếng, hai người đứng sau một cánh cửa, nghe Trình Tiểu Vũ cùng Kinh Tinh lẩm bẩm: “Kỳ lạ, tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy cũng không bắt máy, hơn nữa cũng không có ở quán bi-a, cậu ấy đi đâu vậy?”

Kinh Kinh nói: "Lát nữa bảo Uông Dương nhắn tin hỏi, đi thôi, chúng ta xuống trước đi, tôi còn chưa no."

"Ăn bao nhiêu rồi, không phải nói muốn giảm cân sao?"

"Hoàng Tử bảo tôi đừng giảm cân, nói thế này mới vừa vặn."

Âm thanh nhỏ dần, hành lang lại trở nên yên tĩnh.

Ngụy Dư động đậy, Lý Hà Nghiên cầm lấy tay cô, thoáng thấy sau lưng cô lộ ra một mảng lớn da thịt, ngón tay thô ráp của anh chạm vào, dưới đầu ngón tay là làn da mịn màng non nớt, anh nhướng mày: “Đêm đó, em không m.ặc áo ng.ự.c?"

Anh đang nói đến đêm đầu tiên cô chuyển đến căn phòng này, nửa đêm Ngụy Dư bị tiếng anh mở cửa đánh thức, cô mở cửa ra liền thấy anh đang dựa vào tường hút thuốc.

Lý Hà Nghiên lại thấp giọng nói: "Đáng tiếc."

Ngụy Dư: "Cái gì?"

Lý Hà Nghiên nhếch khóe môi: "Đêm đó tôi không nhìn kỹ."

“Lưu manh."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.