(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngụy Dư trở về thành phố Hoài vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
Ngay khi cô bước ra khỏi tòa nhà, có mấy người đàn ông tiến tới và hỏi cô có muốn đi ô tô không.
Ngụy Dư lắc đầu nói không cần, cô cầm vali, đi thẳng lên xe buýt trước mặt.
Tài xế đang ngồi ở ghế lái, mở cửa sổ hút thuốc, đợi cho đến khi ghế ngồi trong xe gần như kín hết, tài xế mới chậm rãi bóp điếu thuốc, giơ tay ném ra ngoài cửa sổ. Xoay vô lăng, chiếc xe nhanh chóng khởi hành.
Nhân viên thu phí là một phụ nữ trung niên trạc bốn mươi tuổi, kẹp một tấm bảng dưới cánh tay, trước ngực treo mã QR code, đi đến từng ghế ngồi để thu phí.
Đến lượt Ngụy Dư, sau khi Ngụy Dư lấy điện thoại di động ra để quét mã QR để thanh toán, cô quay đầu lại và lặng lẽ nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, những tòa nhà nhấp nhô, người đi bộ trên đường, cuộc sống yên bình và nhàn nhã trong thị trấn nhỏ.
Xe đang đến gần thị trấn thì chuông điện thoại reo, Chu Ngọc Như gọi điện hỏi cô đã đến ga chưa.
Ngụy Dư thấp giọng nói: "Con đang trên xe, sắp về đến nhà rồi."
Đến đầu cầu, Ngụy Dư xuống xe, xách vali đi theo hướng về nhà.
Những năm gần đây, bên kia sông xây dựng rất nhiều nhà máy nên kinh tế thị trấn cũng phát triển. Trên đoạn đường từ đầu cầu đến nhà, hai bên đường đều có quán ăn nhỏ.
Sau khi vào ngõ, có một dì đi đổ rác, nhìn thấy cô, cười tủm tỉm hỏi: "Về nghỉ lễ à?"
Ngụy Dư cong môi đáp lại, xách vali đi lên lầu.
Cô bấm chuông cửa, một lúc sau Chu Ngọc Như đi ra mở cửa: “Ăn trưa chưa?”
Ngụy Dư cúi đầu thay dép lê: “Con chưa ăn."
Chu Ngọc Như ngữ khí nhất thời đình trệ: "Hôm nay mẹ cũng không nấu cơm, hay con xuống tiệm mì dưới tầng ăn một bát mì đi?"
Ngụy Dư không có biểu hiện gì trên mặt, xách vali về phòng: "Con không đói, lát nữa ăn sau, con đi ngủ trước."
Ngụy Dư đóng cửa lại, tung chăn lên giường.
Trong phòng khách truyền đến tiếng đóng cửa, có lẽ Chu Ngọc Như đã đi ra ngoài. Chu Ngọc Như làm nhân viên thu ngân ở một siêu thị trong thị trấn, bà làm việc sáu ngày một tuần, từ 7 giờ sáng đến 10 giờ tối, buổi trưa được nghỉ một tiếng. Ngụy Chí Thành thì chạy xe tải vận chuyển hàng đi xa, hiếm khi ở nhà.
Ngụy Dư mơ màng ngủ thiếp đi, lúc cô thức dậy đã gần 4 giờ, cô nhận được tin nhắn WeChat từ người bạn cấp 2 Lâm Giang Uyển, rủ cô ra ngoài ăn tối, thuận đường đi mua sắm.
Ngụy Dư ở nhà cũng không có gì để làm, vì vậy cô đồng ý.
Cô thu dọn một chút rồi lấy chìa khóa và đi ra ngoài.
Ngụy Dư và Lâm Giang Uyển hẹn nhau tại quán mì mà họ thường xuyên đến hồi cấp 2. Khi cô đến, Lâm Giang Uyển đã đợi ở đó từ lâu. Lâm Giang Uyển đã thay đổi một chút kể từ khi họ gặp nhau nhiều năm trước, cô ấy để kiểu tóc mới và để tóc mái xoăn, khiến cô ấy trông đẹp hơn rất nhiều.
Các đường nét trên khuôn mặt của Lâm Giang Uyển đều ổn, ngoại trừ làn da của cô ấy hơi ngăm đen. Ngụy Dư vẫn nhớ khi còn học cấp 2, Lâm Giang Uyển đột nhiên cắt tóc mái bằng, khi đó hầu hết các cô gái đều cắt tóc mái, nhưng chỉ có Lâm Giang Uyển khiến mắt cô sáng ngời.
Hai người tìm một bàn trống, mỗi người gọi một phần mì, Lâm Giang Uyển dùng khăn giấy lau mặt bàn: "Sau khi tốt nghiệp, cậu có dự định gì không? Chắc mình sẽ về đây dạy học. Cuộc sống ở thành phố lớn quá áp lực."
"Mình đang chuẩn bị thi lên thạc sĩ." Ngụy Dư nói.
Lâm Giang Uyển ngừng lau bàn, ngẩng đầu nhìn Ngụy Dư: "Mẹ cậu có biết không?"
“Mình không nói với bà ấy.” Ngụy Dư nói với cô ấy, “Giang Uyển, giữ bí mật cho mình, đừng nói với mẹ mình nhé.”
"Ồ, mình không nói đâu." Lâm Giang Uyển nói, "Chỉ là nếu mẹ cậu phát hiện ra, có lẽ sẽ náo loạn lên. Lần trước mẹ mình đi siêu thị mua đồ, nghe mẹ cậu nói rằng bà ấy đã nhờ dì hai của cậu sắp xếp cho cậu một vị trí thực tập ở trường trung học Thành Phổ."
Ngụy Dư nói: “Đó là ý của bà ấy.”
"Thật không hiểu mẹ cậu đang nghĩ cái gì, nhất định muốn cậu phải trở về, cậu học trường đại học tốt như vậy, tìm việc ở thành phố lớn không phải tốt hơn sao, lương cao hơn nữa." Giang Uyển cảm thấy bất bình cho Ngụy Dư. “Không giống như mình, chỉ tốt nghiệp cao đẳng hạng hai.”
Khi cô và Lâm Giang Uyển ra khỏi tiệm mì, trời đã tối.
Hai người cũng không vội về nhà, đi dạo một hồi trên đường, đi ngang qua một cửa hàng thời trang, Lâm Giang Uyển nói: "Vào xem một chút, mình muốn mua một đôi khuyên tai."
Ngụy Dư gật đầu và đi vào cùng Lâm Giang Uyển.
Cửa hàng sang trọng sáng như ban ngày, có những bông tai đủ kiểu dáng treo trên bức tường trưng bày màu trắng.
Đôi mắt của Lâm Giang Uyển sáng lên, cô ấy lấy ra một đôi khuyên tai hình mặt trăng, nhìn vào gương, tháo đôi của mình ra và cẩn thận đeo vào, cô ấy lắc đầu nhìn vào gương, nhìn thấy Ngụy Dư, người đứng sau gương, đang cúi đầu xem điện thoại.
Lâm Giang Uyển quay đầu lại, nghiêng người về phía trước với vẻ mặt buôn chuyện: "Cậu đang nhắn tin với ai thế, là bạn trai của cậu à?"
Lý Hà Nghiên vừa gửi một tin nhắn, hỏi cô đã về đến nhà chưa. Ngụy Dư gửi lại tin nhắn cho anh, từ điện thoại ngẩng đầu lên, liền thấy Lâm Giang Uyển với khuôn mặt tò mò: "Không phải."
Lâm Giang Uyển đánh hơi: "Vậy chắc chắn là người đang theo đuổi cậu."
Ngụy Dư cười không nói gì.
Lâm Giang Uyển nói: "Giúp mình xem, đôi khuyên tai này có hợp với mình không?"
Ngụy Dư nhìn kỹ một chút: "Rất hợp với cậu."
Lâm Giang Uyển đi đến quầy thanh toán: "Vậy thì mua đi."
Lâm Giang Uyển đeo đôi khuyên tai mới mua, hai người đi dạo thêm 20 phút nữa mới về nhà.
Chu Ngọc Như còn chưa tan làm, Ngụy Dư lấy chìa khóa ra mở cửa, cô nhìn thấy một đôi giày màu vàng cam ở lối vào.
Ngụy Dư cảm thấy kỳ quái, đóng cửa lại, thay sang dép lê.
Lúc này, cửa phòng ngủ của Ngụy Đào mở ra, một người phụ nữ bước ra, mái tóc quăn màu vàng xõa ngang vai, mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ bằng vải trơn. Tôn Dung mất tự nhiên vén mái tóc dài che ngực, cười với Ngụy Dư: "Cô là em gái của Ngụy Đào phải không?"
Ngụy Dư gật đầu, người phụ nữ lướt qua cô đi vào phòng vệ sinh.
Tôn Dung ra khỏi phòng vệ sinh, đi vào phòng ngủ và đóng cửa lại: "Em vừa đi vệ sinh thì đụng phải em gái anh, thật xấu hổ."
Ngụy Đào c.ởi trần, nửa ngồi nửa nằm trên giường chơi game trên điện thoại di động: “Có gì mà xấu hổ?”
"Em không mặc nội y. Không biết em gái anh có nhìn thấy hay không?"
Ngụy Đào đột nhiên cười: "Thấy được thì làm sao, hai người đều là phụ nữ, em có cái gì thì em ấy cũng có."
Tôn Dung lấy gối ném vào người Ngụy Đào: “Dù sao thì em mặc kệ, đến lúc anh cưới em, chúng ta dọn ra ở riêng, phòng vệ sinh ở đây chỉ có cái bên ngoài, thật bất tiện, may mà đụng phải em gái anh, nếu mà là ba anh..."
"Thì em mặc thêm quần áo."
"Cái này thì có liên quan gì đến việc mặc quần áo? Tóm lại là không tiện, anh nói với mẹ anh về chuyện sính lễ chưa?"
"Anh vẫn chưa tìm được cơ hội. Anh sẽ nói chuyện với ba khi ông ấy trở về sau chuyến đi này." Ngụy Đào ngước mắt lên, "Sao lại vội vàng muốn kết hôn với anh như vậy?"
"Vì em có đạo đức." Tôn Dung nhún nhún môi, ngồi xuống bên cạnh hắn, "Không nói những cái khác, em gái anh cũng khá xinh đẹp, học đại học ở đâu?"
"Đại học Y."
"Vậy thì em gái anh rất lợi hại nha." Tôn Dung vỗ ngực Ngụy Đào, "Cả hai người đều họ Ngụy, tại sao lại có khoảng cách lớn như vậy? Khi chúng ta còn đi học, mỗi ngày anh đều ăn trứng ngỗng, chẳng phải sao?"
Ngụy Đào cười nói: "Cũng không phải từ cùng một bụng mẹ sinh ra."
Ngụy Dư ở nhà hai ngày. Vào ngày thứ ba, khi Ngụy Dư bước ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách có dì hai đang ngồi, còn có một người đàn ông mặc áo ngắn tay cổ tròn màu xám cùng với quần dài màu đen, trông trạc tuổi Ngụy Đào, nhưng anh ta trông cũng không giống bạn của Ngụy Đào. Cô đã gặp qua tất cả bạn bè của Ngụy Đào.
Dì hai: “Ngụy Dư, con tỉnh rồi à?”
Ngụy Dư gọi một tiếng dì hai, trong nhà tự dưng có thêm một người đàn ông, Ngụy Dư cảm thấy có chút không thoải mái, may mà cô không mặc đồ ngủ. Cô vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại rồi rửa mặt sạch sẽ.
Trong phòng khách vang lên những giọng nói ngắt quãng, nghe không rõ. Khi Ngụy Dư ra khỏi phòng vệ sinh, người đàn ông đã rời đi. Dì hai kéo Ngụy Dư tán gẫu: "Học kỳ sau con sẽ bắt đầu thực tập đúng không? Con định thực tập ở đâu?"
Ngụy Dư còn chưa kịp lên tiếng, Chu Ngọc Như trong phòng bếp đã nghe thấy: “Dì con đã nói chuyện chỗ trường học rồi, con không cần tìm chỗ thực tập nữa, cứ đến trường trung học Thành Phổ thực tập là được rồi, cũng tiện ở nhà, không cần thuê nhà bên ngoài.”
Ngụy Dư cười nhẹ.
Dì hai liếc cô một cái: “Hai ngày nữa đến nhà dì hai ăn cơm, Lương Hinh còn hỏi dì lễ Quốc khánh này con có về không?”
Ngụy Dư gật đầu.
Vào lúc sáu giờ tối, Ngụy Dư nhận được một tin nhắn yêu cầu kết bạn trên WeChat, tên hiển thị là “Biển xanh”.
Ngụy Dư nhíu mày, nhấn nút chấp nhận, WeChat tự động hiện ra giao diện trò chuyện giữa hai người.
Biển xanh gửi biểu tượng cảm xúc xin chào.
Ngụy Dư: Ai vậy?
Biển xanh: Trưa nay anh đến nhà em, là người mặc áo thun xám.
Ngụy Dư khẽ nhíu mày.
Người đó lập tức gửi một tin nhắn khác: Anh là người xem mắt do dì em giới thiệu, mẹ em chắc vẫn chưa nói với em, dì em nói rằng học kỳ tới em sẽ đến Thành Phổ thực tập, bố anh là hiệu trưởng trường Thành Phổ."
Đầu óc Ngụy Dư trống rỗng, cô ngây người nhìn màn hình điện thoại.
Cô không thể diễn tả tâm trạng lúc này, thất vọng sao? Thực sự thì cô đã chết lặng từ lâu. Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn này, vẫn có tia đau lòng nổi lên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");