(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một giờ sáng, đèn đường hai bên thưa thớt sáng lên.
Lý Hà Nghiên hút một điếu thuốc để tỉnh táo.
Mùi khói thoang thoảng, Ngụy Dư liếc nhìn điếu thuốc trên tay anh, Lý Hà Nghiên chạm phải ánh mắt của cô: “Muốn hút không?”
Anh đem bao thuốc lá vươn qua, Ngụy Dư ngẩng đầu nhìn anh, họ nhìn nhau một lúc, khi anh đang định rút tay lại thì trên tay đã trống không.
Ngụy Dư cầm lấy bao thuốc, Lý Hà Nghiên yên lặng nhướng mày, bật lửa châm thuốc cho cô.
Sau khi hít một hơi, mùi khói nghẹn lại trong cổ họng khiến cô bị sặc.
Khi Ngụy Dư khom người thấp giọng ho khan, Lý Hà Nghiên kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng nói: "Không biết hút thuốc thì đừng hút."
Ngụy Dư: "Không phải cậu kêu tôi hút thuốc sao?"
Lý Hà Nghiên đột nhiên tới gần, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt rút ngắn, cô nín thở, anh nhướng mày nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ tôi bảo cô làm gì thì cô làm đấy à?"
Ngụy Dư khẽ cau mày: “Lý Hà Nghiên, cậu đừng quên, tôi là bạn gái cũ của Thẩm Thanh Hoài.”
Lý Hà Nghiên nhìn cô vài giây, trầm thấp cười nói: "Cô cũng nói là cũ?"
Ngụy Dư ngước mắt lên, Lý Hà Nghiên rít một hơi thuốc, sau đó dời tầm mắt: "Yên tâm, tôi không định làm gì cô."
Anh quay lưng, đi về phía trước.
Tay áo anh trước đó xắn đến vai lại rơi xuống, một bên tay áo còn lại bị gấp nếp, anh không để ý mà cúi đầu hút một điếu thuốc.
Ngụy Dư đứng đó quan sát một lúc rồi chậm rãi đi theo.
Trở lại phòng trọ, Ngụy Dư nằm ở trên giường, lấy điện thoại di động ra gửi cho Tống Lộ một tin nhắn, nói rằng cô đã về.
Tống Lộ không trả lời, chắc cô ấy đang bận.
Ném điện thoại sang một bên, cô không khỏi nghĩ đến câu nói vừa rồi của anh, “Cô cũng nói là cũ” Ngụy Dư quay đầu nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ chỉ kéo một tầng rèm mỏng, có thể lờ mờ nhìn thấy phía đối diện cánh cửa đang đóng và một đôi giày thể thao trên kệ giày.
Ngụy Dư nhìn sang chỗ khác, đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Sáng hôm sau có tiết tự chọn thơ, Ngụy Dư dậy từ sáng sớm, tắm rửa xong cũng không ăn sáng, đi đến phòng học chờ Từ Tằng. Từ Tằng bước vào phòng học, lấy ra một quyển sách "Thơ hiện đại": "Tối qua cậu ở bên ngoài sao?"
Ngụy Dư mở sách giáo trình và gật đầu.
Từ Tằng: "Tối hôm qua, Tôn Âm ăn tối ở cổng Tây, nói rằng cậu ấy nhìn thấy cậu và Tống Lộ ở quán thịt nướng, ngoài ra còn có một số nam sinh khác."
Tôn Âm là một người bạn cùng phòng khác.
"Tối hôm qua cậu ấy cũng ở cổng Tây?"
“Đúng vậy, cậu ấy cùng bạn trai ăn tối ở đó.” Từ Tằng gõ nhẹ ngón tay lên bàn, “Khai mau, tối hôm qua người ngồi bên cạnh cậu là ai?”
Ngụy Dư nghiêng đầu: "Người nào?"
Từ Tằng: "Tối hôm qua cậu không đọc tin nhắn trên nhóm sao?"
"Tin nhắn nhóm gì?"
Từ Tằng lấy điện thoại di động ra và nhấp vào nhóm ký túc xá, tối qua Tôn Âm đã đăng một bức ảnh trong nhóm, bức ảnh hơi mờ, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của cô và Lý Hà Nghiên giữa những bóng người.
“Càng nhìn càng thấy nam sinh này quen quen.” Từ Tằng lẩm bẩm, chợt nhớ ra: “Có phải chàng trai mà lần trước Tống Lộ đăng trên vòng bạn bè, mặc áo ngắn tay màu đen không?”
Ngụy Dư gật đầu.
Từ Tằng: "Có mùi mờ ám, tình huống này là thế nào?"
Ngụy Dư nhìn đi chỗ khác: "Tình huống thế nào là sao?"
“Cậu và cậu nhóc này, nhìn bức ảnh này đi.” Từ Tằng trêu chọc, “Hai người quan hệ không tệ à?”
“Chỉ một bức ảnh thôi cũng có thể nhìn ra quan hệ tệ hay không sao?” Ngụy Dư cười nói, “Cậu ấy chỉ là hàng xóm ở đối diện phòng mình thôi.”
Từ Tằng: "Vậy không phải mỗi ngày thức dậy cậu đều nhìn thấy mỹ nam sao, thật là có phúc mà."
Ngụy Dư kéo khóe môi cười cười.
Từ Tằng không tiếp tục chủ đề này: “Buổi tối mình sẽ chạy bộ ở sân thể dục ở cổng Nam, luyện tập trước, nếu không thì không thể chịu nổi vào ngày kiểm tra thể chất, cậu tập cùng mình đi."
Đại học Y có ba sân thể dục, sân ở cổng Nam tương đối nhỏ, bên cạnh có một sân bóng rổ, thỉnh thoảng sẽ có sinh viên khoa thể thao đến chơi bóng.
Từ Tằng mới chạy được hai vòng đã hét lên rằng mình không chạy được nữa. Ngụy Dư đi chậm lại và đợi cô ấy đuổi kịp.
Từ Tằng cúi người, hai tay chống ở trên đầu gối, thở hổn hển nói: "Hôm nay chạy đến đây thôi, mình không...không thể được nữa, cảm giác như cổ họng có vị sắt, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra một ngụm máu."
Ngụy Dư: "Cậu nghỉ ngơi ở chỗ này đi, mình đi mua hai chai nước."
Có một cửa hàng tiện lợi bên cạnh sân bóng rổ.
Có mấy nam sinh đứng dưới gốc cây trước cửa, Ngụy Dư không để ý, đi vào mua hai chai nước, lại bị một giọng nói phía sau ngăn lại.
"Ngụy Dư."
Ngụy Dư quay đầu nhìn lại, Uông Dương đang đứng dưới tàng cây: “Sao cậu lại tới đây?”
Uông Dương sờ sờ sau đầu: "Tôi và anh Nghiên chơi bóng ở đây."
Ngụy Dư liếc nhìn sân bóng rổ, khoảng cách hơi xa, có rất nhiều nam sinh trên sân bóng rổ, cô không thể phân biệt được ai là Lý Hà Nghiên.
Uông Dương và Ngụy Dư cùng nhau đi tới sân tập: "Tôi còn chưa hỏi cô học chuyên ngành gì?"
"Chuyên ngành báo chí."
"Sau này có phải làm phóng viên không?."
Ngụy Dư cười: "Cũng không nhất định."
Đi đến sân bóng rổ, Uông Dương ném nước cho Lý Hà Nghiên.
Lý Hà Nghiên vén vạt áo phông lên lau mồ hôi trên mặt, để lộ vòng eo thon chắc. Anh đưa tay lấy nước từ Uông Dương, liếc nhìn Ngụy Dư qua khóe mắt.
Ngụy Dư mặt không chút thay đổi nói với Uông Dương: "Tôi đi đưa nước cho bạn cùng phòng trước."
Uông Dương gật đầu.
Lý Hà Nghiên nhìn Ngụy Dư đi xa, từ từ vặn chai nước khoáng, uống gần một nửa chai rồi tùy tiện đặt nó trên sân bê tông.
"Lý Hà Nghiên, cậu còn muốn chơi nữa không?"
"Đợi lát nữa lại chơi."
Trang Chiêu Lâm ném quả bóng cho những người khác và đi tới: "Ngày mai có việc gì không, giúp tôi xem một bài. Tôi có một bài sai mấy lần rồi, đều bị kẹt. Giúp tôi xem một chút."
Lý Hà Nghiên rút ra một điếu thuốc: "Bài gì?"
"Quy hoạch động."
Lý Hà Nghiên cắn điếu thuốc, mơ hồ nói: "Chiều mai gặp."
“Được rồi, đến lúc đó tôi đợi cậu ở phòng máy tính.” Trang Chiêu Lâm tâm tình rất tốt, “Sao cậu không đến làm huấn luyện viên cho đội của chúng tôi đi.”
"Tôi không thích làm giáo viên cho người khác."
“Mẹ kiếp.” Trang Chiêu Lâm đấm anh một cái, “Nghỉ ngơi đủ chưa, chơi tiếp đi.”
Lý Hà Nghiên cười nhạt một tiếng: "Cậu không sợ tôi đánh cậu một trận sao?"
Trang Chiêu Lâm trán đầy mồ hôi: "Mẹ kiếp, ai bị ai đánh còn chưa biết đâu."
Trang Chiêu Lâm biết Lý Hà Nghiên cũng là qua Thẩm Thanh Hoài giới thiệu. Đại học Y chỉ mới bắt đầu tham gia các cuộc thi ACM hai năm trước, được coi là còn sơ khai, lãnh đạo nhà trường không chú ý nhiều đến, tất cả đều phụ thuộc vào sự nhiệt tình của chuyên ngành phần mềm. Thậm chí không có một phòng đào tạo chuyên dụng, chứ chưa nói đến người hướng dẫn và huấn luyện viên.
(*) Cuộc thi ACM-ICPC là cuộc thi lập trình quốc tế lâu đời và danh giá nhất danh cho sinh viên các trường đại học và cao đẳng trên toàn cầu.
Trang Chiêu Lâm lúc đó mới thành lập một đội đã gặp rất nhiều rắc rối, vì vậy anh đã nói vài lời với Thẩm Thanh Hoài trong nhóm trường. Thẩm Thanh Hoài đưa cho anh thông tin liên lạc của Lý Hà Nghiên và bảo hãy trực tiếp đến gặp cậu ta khi gặp phải những code khó.
Sau khi qua lại, hai người trở nên quen biết. Ngoài lúc tìm đến Lý Hà Nghiên khi gặp phải một vấn đề mà không thể giải quyết, Trang Chiêu Lâm còn rủ Lý Hà Nghiên và các bạn của anh đến trường để chơi bóng rổ mỗi khi rảnh rỗi.
Từ Tằng đổ nước khoáng lên mặt cho mát: "Anh chàng đó là ai vậy? Cậu ấy cũng học trường chúng ta à?"
"Không."
Từ Tằng hỏi: "Buổi tối trở về ký túc xá không?"
"Mấy ngày này chắc mình ở bên ngoài."
Từ Tằng mở nắp chai: "Mình quên hỏi, cậu sẽ tham gia kỳ thi cao học của trường đại học nào?"
"Đại học Thanh Hoa."
“Có vẻ như Tôn Âm cũng đang chuẩn bị thi lên thạc sĩ.” Từ Tằng nói, “Mình vẫn đang suy nghĩ xem nên đi làm hay đi thi.”
Ngụy Dư cười nói: "Muốn thi thì học kỳ này cậu có thể bắt đầu chuẩn bị."
"Cậu cũng biết tính cách của mình. Ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, quên đi, mình phải làm xong đề tài luận văn trước." Từ Tằng nói,”Mình phải về ký túc xá đây, cậu cũng về đi.”
(*) “Ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới” ẩn dụ chỉ việc học tập và làm việc thiếu kiên trì, thường xuyên bị gián đoạn, không thể kiên trì lâu dài .
Ngụy Dư gật đầu, chuông điện thoại vang lên, là Chu Ngọc Như gọi đến, cô ấn nút nghe.
Chu Ngọc Như: "Con ăn cơm chưa?"
Ngụy Dư: "Ăn rồi ạ."
"Tại sao chỗ con ồn ào như vậy?"
"Con đang ở sân thể dục."
Chu Ngọc Như nói, "Tháng sau nghỉ Quốc khánh dài ngày, con về nhà một chuyến đi."
Ngụy Dư: "Chuyện này đến lúc đó lại nói."
"Còn đến lúc đó lại nói, chỉ còn hai tuần nữa thôi. Dịp Quốc khánh vé xe vốn dĩ khó mua, được rồi quyết định vậy đi." Chu Ngọc Như lẩm bẩm, "Người ta nói con gái lấy chồng thì nước đổ đi, nhưng con thì chưa gả ra ngoài, nhà thậm chí cũng không muốn về...”
Âm thanh đột nhiên ngừng lại, Ngụy Dư lấy điện thoại xuống nhìn, màn hình tối đen, hết pin, tự động tắt máy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");