Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 12




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chưa đầy hai tuần sau khi trở về từ biệt thự suối nước nóng, thời gian báo cáo của Đại học Y cũng đến gần, một số sinh viên lần lượt trở lại trường sớm.

Ngụy Dư không dọn ra khỏi phòng trọ, cô dự định tiếp tục sống ở bên ngoài học kỳ này. Vào ngày báo cáo, Ngụy Dư quay trở lại ký túc xá, Từ Tằng và hai người bạn cùng phòng khác cũng đã trở lại.

Từ Tằng đang đắp mặt nạ và xem phim, nghe thấy tiếng cửa mở liền tháo tai nghe ra nói: "Còn tưởng rằng tối nay cậu sẽ không về."

Ngụy Dư cười: "Đêm nay mình ngủ ở ký túc xá."

Từ Tằng nói: "Hai tuần trước cậu đi chơi với Tống Lộ và những người khác phải không? Mình thấy  cô ấy đăng một bức ảnh trong vòng bạn bè. Trong đó có một chàng trai đẹp trai mặc áo phông đen. Cậu ấy là bạn trai mới của cô ấy sao?"

Ngụy Dư sửng sốt một hồi mới nhận ra Từ Tằng đang ám chỉ Lý Hà Nghiên, Ngụy Dư nói: “Là bạn cô ấy."

Từ Tằng lại chuyển ánh mắt về phía máy tính: "Chưa kể, những người đàn ông xung quanh Tống Lộ không ai xấu cả."

Ánh mắt của Tống Lộ thực sự tốt, vài cậu bạn trai mà cô ấy từng hẹn hò đều có ngoại hình không tồi, còn có một người đã tham gia chương trình tuyển chọn một nhóm nhạc nam trên một nền tảng nào đó, Tống Lộ thậm chí còn gửi cho Ngụy Dư Liên kết bình chọn để bầu chọn.

Lúc bạn cùng phòng tắm xong, Ngụy Dư đem bộ đồ ngủ của cô đi giặt.

Sau mười giờ tối, khi đã tắt đèn và nằm xuống chiếc giường cứng trong ký túc xá, Ngụy Dư cảm thấy hơi không quen nên cô cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn WeChat mà Tống Lộ đã gửi mười phút trước.

Tống Lộ: Vừa rồi Uông Dương hỏi mình rằng cậu đã hủy hợp đồng thuê nhà chưa.

Tống Lộ không muốn quay lại ký túc xá nên đến chỗ Ngụy Dư lấy chìa khóa và sống tạm trong căn phòng thuê của Ngụy Dư vào buổi tối.

Ngụy Dư: Cậu còn chưa ngủ sao?

Tống Lộ: Không, đang chơi bài trong phòng của Lý Hà Nghiên, Hoàng Tử và Uông Dương cũng ở đó.

Ngón tay Ngụy Dư chạm vào bàn phím, vừa gõ chữ Lý, cô liền cau mày xóa đi. Dùng đầu ngón tay chạm chạm màn hình, cô nhớ tới lời Tống Lộ nói ngày hôm đó ở biệt thự suối nước nóng, ba mẹ của Lý Hà Nghiên đã không còn nữa.

Một tuần sau khi khai giảng, bảng phân công giảng viên hướng dẫn luận văn đã được tải lên trong nhóm lớp. Trên thực tế, chuyên ngành báo chí của bọn họ tin tức hơi chậm, chuyên ngành quảng cáo đã bắt đầu chọn đề tài khóa luận vào cuối học kỳ trước.

Giảng viên hướng dẫn của Ngụy Dư là Giáo sư Lâm Xảo Tuệ, người đã dạy cô môn lịch sử báo chí và truyền thông khi cô học năm thứ hai. Ngụy Dư đã dành cả tuần trong thư viện mới quyết định được đề tài của luận văn.

Khi ra khỏi thư viện, cô nhận được một tin nhắn từ lớp trưởng, hỏi cô đã chọn đề tài luận văn chưa. Ngụy Dư vừa trả lời tin nhắn, điện thoại lớp trưởng Chung Thanh liền vang lên: “Vậy chiều mai chúng ta cùng nhau đến khuôn viên cũ tìm giáo sư Lâm, thuyết minh ý tưởng đề tài cho cô ấy. Một mình tôi đi tìm giáo sư Lâm thì hơi xấu hổ."

Lớp trưởng và cô đều được hướng dẫn luận văn bởi giáo sư Lâm.

Ngụy Dư vừa cầm điện thoại vừa chậm rãi về ký túc xá: "Được."

Trở lại ký túc xá, trong ký túc xá chỉ có một mình Từ Tằng, Từ Tằng vừa nhìn thấy cô liền hỏi: “Cậu đã chọn đề tài luận văn chưa?”

"Rồi."

Từ Tằng gãi gãi đầu nói: "Mình còn chưa biết bắt đầu từ đâu, toang rồi, toang rồi!"

“Không phải giữa tháng sau mới nộp đề cương à, vẫn còn thời gian mà.” Ngụy Dư an ủi: “Yên tâm, từ từ suy nghĩ, nhất định cậu sẽ có ý tưởng thôi.”

“Phiền quá.” Từ Tằng nói, “Tháng sau có phải cũng là thời gian kiểm tra thể chất không?”

Tháng 10 hàng năm luôn là thời gian kiểm tra thể chất không thể bỏ của Đại học Y. Trong bốn người trong phòng ký túc xá của Ngụy Dư, lần nào Từ Tằng cũng không đạt kết quả chạy bộ, nhưng kết quả này lại chiếm một nửa tổng số điểm của bài kiểm tra thể chất. Từ Tằng chạy tới chạy lui vẫn phải thi lại.

Ngụy Dư nói: "Buổi tối cậu có thể luyện tập trước ở sân thể dục."

“Để mình suy nghĩ.” Từ Tằng lại nói: “Tối mai chúng ta đi ăn tối ở cổng Tây đi, mình nghe nói có một nhà hàng Hàn Quốc mới khai trương.”

Ngụy Dư: "Tiếc quá, ngày mai mình cùng lớp trưởng đi gặp giáo sư Lâm để thảo luận về việc lựa chọn đề tài."

Từ Tằng vùi mặt vào sách, r.ên rỉ thảm thiết.

Ngụy Dư không khỏi cười nói: "Ngày kia nhé, ngày kia mình rảnh, mình cùng cậu đi."

Ngày hôm sau, cả buổi sáng cô đều có lớp học, buổi chiều chỉ có hai lớp. Sau giờ học, Ngụy Dư và Chung Thanh bắt xe buýt đến khuôn viên cũ để tìm giáo sư Lâm, hôm nay giáo sư Lâm có một lớp học ở khuôn viên cũ.

Sau hai giờ đi xe, cả hai đã đến khuôn viên cũ, chưa đầy 20 phút họ đã kết thúc cuộc trò chuyện với Giáo sư Lâm.

Trên đường ngồi xe về cổng Đông đại học Y, lớp trưởng nói: "Chúng ta ăn ở ngoài rồi hãy trở về ký túc xá, quán hủ tiếu này ăn ngon lắm."

Còn mười phút nữa mới tan học, không có khách trong quán hủ tiếu.

Ngụy Dư và Chung Thanh mỗi người gọi một bát hủ tiếu, Chung Thanh đổ một ít giấm, thêm một thìa dầu ớt và hỏi Ngụy Dư, "Cậu có muốn thêm không?"

"Không cần."

Chung Thanh cắn hai miếng và cau mày: "Dầu ớt này không cay chút nào."

Sau khi múc thêm ba thìa nữa, màu nước dùng thanh đạm ban đầu lập tức đổi màu.

Ngụy Dư: "Lớp trưởng người ở đâu vậy?"

“Ở Thiệu Thành.” Chung Thanh cười nói: “Cậu cảm thấy tôi ăn cay rất tốt sao, nhưng thực tế ở quê tôi, tôi căn bản không phải là người ăn được cay.”

“Vậy chỗ cậu bữa nào cũng ăn cay à?”

“Đại khái.” Chung Thanh nói, “Sau này nếu có cơ hội, cậu tới chỗ chúng tôi chơi, tôi dẫn cậu đi ăn đồ ăn ngon.”

Vừa bước ra khỏi quán, cô nghe thấy một giọng nam bên cạnh, âm thanh nói chuyện rất lớn.

"Trừ những thứ khác không nói, nữ sinh ở đại học Y đều rất xinh đẹp, từ cổng Nam đi mười phút, tôi chưa thấy ai xấu cả."

Nam sinh mập mờ dùng cùi chỏ đụng vào Lý Hà Nghiên: "Anh Nghiên, cậu có thích ai không?"

"Không có."

“Bớt chút đi.” Nam sinh không tin, huýt sáo: “Hai người này cũng không tồi.”

Đôi mắt Lý Hà Nghiên hơi nheo lại, nhìn lướt qua, đúng lúc Ngụy Dư quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Lý Hà Nghiên, cô dừng lại, sau đó lại rời đi.

Chung Thanh nắm tay Ngụy Dư và băng qua đường: "Mấy người này nhìn con gái thì chỉ để ý đến khuôn mặt và dáng người thôi. Cậu có thấy anh chàng mặc áo phông đen vừa nãy dựa vào bàn bi-a không?"

Ngụy Dư: "Thấy rồi."

Chung Thanh tiếp tục chỉ trích: "Anh ta thoạt nhìn trông khá đẹp trai, nhưng nhìn kỹ thì giống một tên khốn, thật lãng phí khuôn mặt đấy."

Ngụy Dư cười nói: "Vừa rồi anh ta hình như không có nói gì."

Chung Thanh tràn đầy sự phẫn nộ chính đáng: "Vật họp theo loài, cậu không được bị mê hoặc bởi khuôn mặt của anh ta, loại đàn ông này nhất định có rất nhiều bạn gái cũ."

"Cậu có vẻ ghét loại đàn ông này nhỉ?"

"Ừ, một người bạn tốt của tôi đã từng hẹn hò với một tên như vậy, kết thúc một cách thảm hại." Chung Thanh tức giận nói, "Tốt hơn hết là đừng đề cập đến việc này, cứ nhắc đến là tôi tức giận."

Chín giờ tối, sau khi tắm xong ở ký túc xá, Ngụy Dư nhận được tin nhắn của Tống Lộ, bảo cô đến cổng Tây ăn tối.

Ở cuối phố ẩm thực cổng Tây có mấy quán ăn, trước quán có mấy chiếc bàn tròn lớn, đã có vài sinh viên ngồi, đám người Tống Lộ đang ở trong quán thịt nướng.

Tống Lộ vẫy tay với cô: "Ở đây."

Ngụy Dư đến gần, Tống Lộ nói: "Bên cạnh Lý Hà Nghiên có một cái ghế, cậu ngồi đi."

Giữa làn khói mịt mù, thoang thoảng hương thơm.

Khi Ngụy Dư ngồi xuống, cổ tay cô vô tình chạm vào vai Lý Hà Nghiên, Anh nóng quá nên tay áo ngắn được xắn lên đến cánh tay, để lộ những đường nét cơ bắp săn chắc.

Lý Hà Nghiên quay đầu lại, thoáng thấy chiếc cổ trắng ngần, xương quai xanh mảnh khảnh, trên vành tai đính một viên kim cương nhỏ sáng bóng. Ngụy Dư bắt gặp ánh mắt của anh, quay đầu nhẹ giọng hỏi: "Cậu nhìn gì vậy?"

Lý Hà Nghiên cúi đầu nhìn cô: "Cô không phải giả vờ không quen biết sao?"

Ngụy Dư nhớ tới mấy giờ trước, khi cô từ quán hủ tiếu đi ra, Lý Hà Nghiên đang cùng một nam sinh ngồi ở bàn bida, cô nói: "Lần đó không phải cậu đang nói chuyện cùng bạn của mình sao?"

Lý Hà Nghiên lặng lẽ giật giật khóe miệng, nhấp một ngụm bia.

Uông Dương: "Ngụy Dư, uống bia hay uống rượu?"

"Bia đi."

Ngoài Lý Hà Nghiên và Uông Dương ra, trên bàn có một gương mặt lạ. Ngụy Dư nghĩ rằng đó là bạn của Lý Hà Nghiên, đang ăn giữa chừng, thấy Tống Lộ và người đó khá thân thiết, vì vậy cô không thể không hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Tống Lộ trợn tròn mắt: "Không phải mình đã nói với cậu rồi sao? Đây là bạn trai của mình."

Ngụy Dư: "Không có."

“Vậy để mình giới thiệu cho cậu.” Tống Lộ vỗ vai nam sinh, “Trần Kinh, đây là bạn của em, Ngụy Dư.”

Bạn trai mới của Tống Lộ là sinh viên của trường Đại học Nông nghiệp gần đó, Cậu ấy năm nay là sinh viên năm thứ hai, nhỏ hơn Tống Lộ hai tuổi. Ngoại hình và tên giống hệt nhau, chàng trai cao lớn trắng trẻo, học chuyên ngành thể thao.

Ngụy Dư thực sự không đói lắm, nhưng không thể cưỡng lại được mùi thơm của thịt nướng. Bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện, đến một giờ sáng khi quán đóng cửa, cô đã no nê.

Hoàng Tử và Uông Dương trực tiếp bắt taxi đi về. Tống Lộ và bạn trai của cô ấy thì đến khách sạn, còn hỏi Ngụy Dư. Lúc này, ký túc xá đã qua thời gian ra vào: "Mình trở về chỗ bên cổng Nam."

Tống Lộ vẫy vẫy tay chào, cùng Trần Kinh lên taxi.

Chiếc xe biến mất vào cuối phố.

Lý Hà Nghiên thu hồi ánh mắt, nhìn người bên cạnh: "Về thôi?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.