Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 10




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Uông Dương bưng hai cốc trà sữa đến nhà Lý Hà Nghiên.

"Đoán xem tôi vừa mới nhìn thấy ai?"

Lý Hà Nghiên đang gõ bàn phím, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: "Cậu nhìn thấy ai?"

Uông Dương nhấc ghế ngồi xuống: "Ngụy Dư, không ngờ cô ấy lại làm việc bán thời gian ở một quán trà sữa ở Tây Môn. Đeo cái tạp dề đó trông cô ấy giống em gái bán trà sữa."

Lý Hà Nghiên ánh mắt khẽ động.

Uông Dương không phát hiện: "Cậu thật sự không muốn ngày kia đi suối nước nóng sao?"

"Không đi."

Uông Dương tháo ống hút ra, chọc thủng ly trà sữa, không bỏ cuộc: "Cùng nhau đi đi, cậu không đi, tôi không có mặt mũi đi. Tống Lộ mời chúng ta, không phải là vì cậu sao."

Lý Hà Nghiên giơ tay nhéo nhéo cổ: "Biết vậy mà cậu còn đồng ý?"

Uông Dương nhai trân câu: "Không phải là đang rảnh sao, chẳng bằng đi chơi."

Lý Hà Nghiên đóng trang web: "Đừng để người khác trả tiền."

Uông Dương uống ngụm trà sữa cuối cùng rồi ném vào thùng rác: "Tôi hiểu đạo lý này mà, tôi cũng không phải kẻ ăn bám."

Điện thoại di động của Lý Hà Nghiên bên cạnh lúc này sáng lên, trên màn hình là một dãy số, trên không có ghi chú tên. Lý Hà Nghiên cũng không thèm nhìn, trực tiếp nhấn nút tắt máy.

Uông Dương liếc mắt: "Sao cậu không nghe, là điện thoại của phụ nữ?"

Lý Hà Nghiên nhíu mày: "Chú hai của tôi."

"Chú hai của cậu đã về?"

"Mấy ngày trước, ông ta với vợ đến thành phố Y."

Uông Dương: "Vậy lần trước sàn nhà đầy nước, là ông ta tới tìm cậu?"

Lý Hà Nghiên khẽ hừ một tiếng.

Trước khi tan làm, bạn trai của Trịnh Tiêu Tiêu vẫn chưa đến nhưng Tống Lộ đã đến cửa hàng tìm cô trước. Sau khi Ngụy Dư tan làn, hai người trực tiếp ăn tối ở phố ẩm thực trên phố Tây.

Ngụy Dư trong lúc đợi cơm niêu được dọn lên, hỏi cô ấy: "Không phải là mai cậu mới về sao?"

“Chán quá, không bằng trực tiếp quay về đây.” Tống Lộ hai tay chống cằm nhìn xung quanh, “Mà Lý Hà Nghiên còn chưa nói có muốn đi hay không.”

Ngụy Dư không biết Tống Lộ đã nói gì, nhưng vào ngày khởi hành, Lý Hà Nghiên vẫn đến, anh mặc một chiếc áo phông đen, trông như chưa tỉnh ngủ, bên cạnh là Uông Dương, Hoàng Tử cũng dẫn theo bạn gái của hắn.

Ngụy Dư có chút kinh ngạc Trình Tiểu Vũ không có tới, liền hỏi, Uông Dương nói: "Cô ấy bận ở bệnh viện."

Tống Lộ kinh ngạc: "Cô ấy là bác sĩ?"

Uông Dương cười: "Cô nhìn cô ấy có giống bác sĩ không? Cô ấy học y tá, sắp đây sẽ tốt nghiệp trường y tế, hiện tại năm cuối đi thực tập ở bệnh viện."

Tống Lộ: "Nhìn không ra."

Uông Dương: "Cô ấy trông như vậy không thể nhìn ra là học y tá đâu."

Lúc bảy giờ, Trịnh Tiêu Tiêu mới đến.

Ngụy Dư thuận miệng hỏi Tiêu Tiêu làm thế nào để xin nghỉ phép, Trịnh Tiêu Tiêu: "Tôi còn có thể nói gì nữa, chỉ cần nói rằng tôi đã hẹn với bác sĩ để phá thai."

Ngụy Dư: "..."

Ngồi phía sau họ, bạn gái của Hoàng Tử, Kinh Kinh huýt sáo, "Chị gái thật tuyệt vời."

Trịnh Tiêu Tiêu quay đầu lại: "Việc nhỏ, việc nhỏ thôi."

Ngụy Dư lấy tai nghe từ trong túi ra, Trịnh Tiêu Tiêu hào hứng lấy một bên tai: "Cậu đang nghe gì vậy, tôi cũng muốn nghe."

Mới nghe hai giây, Trịnh Tiêu Tiêu đã rút tai nghe ra, vẻ mặt táo bón: "Cậu ra ngoài chơi, còn nghe hội thoại tiếng Anh?"

Ngụy Dư cười: "Nghe cho vui thôi."

Trịnh Tiêu Tiêu nhìn trời không nói nên lời: "Tôi tin chắc, cậu sẽ thi lên thạc sĩ."

Trịnh Tiêu Tiêu dựa lưng vào ghế và chơi trò chơi di động một mình.

Xe chạy trên đại lộ, ánh mặt trời chói chang xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt, Ngụy Dư khó chịu nhắm mắt lại, kéo rèm cửa, tầm mắt trở nên tối sầm.

Trịnh Tiêu Tiêu dựa vào vai cô, nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Trên xe yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có những âm thanh tán tỉnh đánh yêu của Hoàng Tử với bạn gái hắn.

Ngụy Dư bật một bài hát tiếng Anh và vặn to âm lượng.

Xe vừa đến nơi, Lý Hà Nghiên cùng Uông Dương xuống xe trước, sang một bên đi hút thuốc.

Trịnh Tiêu Tiêu thở dài: "Lý Hà Nghiên này đẹp trai hơn nhiều so với bạn trai của tôi."

Ngụy Dư cũng liếc nhìn Lý Hà Nghiên đang cúi người cầm điếu thuốc trên tay, Tống Lộ đi về phía anh và nói điều gì đó. Lý Hà Nghiên nhướng mày rồi ném hộp thuốc lá và bật lửa cho cô ấy.

Ngụy Dư thu hồi tầm mắt, Trịnh Tiêu Tiêu: "Người bạn kia của cậu theo đuổi anh ấy sao? Hừ, loại đàn ông này nhân duyên với phụ nữ rất tốt, theo đuổi được rồi vẫn sẽ phiền toái lắm."

"Phiền gì vậy?"

Trịnh Tiêu Tiêu chớp mắt: "Phải đề phòng những cô gái khác tán tỉnh anh ấy mỗi ngày."

Ngụy Dư nhớ tới ngày đó ra khỏi cửa, thoáng thấy cô gái gợi cảm đang ghé vào vai Lý Hà Nghiên, anh quả nhiên rất được lòng phụ nữ.

Mặc dù mùa hè không phải là mùa nghỉ dưỡng của các suối nước nóng, nhưng vẫn có rất nhiều khách du lịch xung quanh, hầu hết là các bậc cha mẹ cùng con cái của họ.

Tống Lộ đi đại sảnh lấy chìa khóa, dẫn bọn họ đến một tòa nhà nhỏ hai tầng, cửa sân bị đẩy ra, bên trong có một bể bơi ngoài trời, Kinh Kinh kinh ngạc lấy điện thoại ra chụp ảnh. : "Tôi phải cho Tiểu Vũ xem."

Uông Dương nói: "Đừng khiêu khích cô ấy, chúng ta đi chơi còn cô ấy còn đang ở bệnh viện làm việc, đừng làm cô ấy nổi giận rồi chặn chúng ta."

"Vậy tôi sẽ không gửi cho cô ấy, tôi chụp một bức ảnh tự mình xem."

Hoàng Tử quàng tay qua vai Kinh Kinh và nói: "Cứ gửi ảnh cho cô ấy để k.ích thích cô ấy."

Sau khi vào phòng khách, mỗi người chọn một phòng, Trịnh Tiêu Tiêu không quen biết những người khác nên ở chung phòng với Ngụy Dư.

Ngụy Dư từ phòng vệ sinh đi ra, Trịnh Tiêu Tiêu nửa ngồi nửa nằm ở trên giường: "Vừa rồi điện thoại của cậu vang lên, hình như là mẹ cậu gọi tới."

Ngụy Dư ừ một tiếng, cầm điện thoại di động ra ban công gọi lại, đợi mấy giây thì kết nối được, Chu Ngọc Như hỏi: “Ngụy Dư, vừa rồi sao con không bắt máy?”

"Đi vệ sinh đi nên con không thấy."

Chu Ngọc Như nói: "Trong quán bận rộn sao?"

Ngụy Dư: "Hôm nay con không đi làm, cùng bạn bè ra ngoài chơi hai ngày."

"Trời nóng, đi đâu chơi, đừng để đến lúc đó bị cảm nắng đấy."

"Một biệt thự suối nước nóng ở thành phố Y."

Chu Ngọc Như thở dài: "Đi biệt thự suối nước nóng sẽ tốn tiền đấy. Con một mình ở thành Y, không nên tiêu xài phung phí, vật giá ở thành phố lớn rất đắt."

Ngụy Dư cau mày, đang muốn giải thích lại đột nhiên mất hứng: "Ừm, con tự có chừng mực."

Sau khi cúp điện thoại, Ngụy Dư thở ra một hơi dài rũ mắt, Lý Hà Nghiên đang đứng dưới lầu, Tống Lộ đứng bên cạnh, hai người đang nói chuyện, Tống Lộ đột nhiên đưa tay nhặt một chiếc lá rơi xuống trên vai anh.

Tống Lộ ném lá cây, quay đầu lại, nhìn thấy Ngụy Dư trên lầu, vẫy tay gọi cô: “Còn đứng đó làm gì, xuống đây chơi đi.”

Nghe vậy, Lý Hà Nghiên đút hai tay vào túi và ngẩng đầu nhìn cô.

Ngụy Dư tránh ánh mắt của anh, lắc lắc điện thoại trong tay: "Gọi điện thoại."

Buổi tối sau khi ăn tối, Hoàng Tử và Kinh Kinh đi ngâm mình trong suối nước nóng. Một vài người trong số họ đang chơi bài ở sảnh. Ngụy Dư cảm thấy nóng, vì vậy cô đã thay một chiếc áo hai dây dệt kim màu đỏ trắng, ngồi xuống bên trái Trịnh Tiêu Tiêu.

Trịnh Tiêu Tiêu đột nhiên thở dài: "Ngụy Dư, tại sao vai của cậu bị bầm tím? Cậu đụng vào chỗ nào? Đau không?"

Ngụy Dư liếc mắt nhìn tình huống: "Không có việc gì."

Quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Lý Hà Nghiên đang nhìn cô, nói chính xác là đang nhìn vết bầm tím trên vai cô.

Trịnh Tiêu Tiêu lại nói: "Này, làn da của cậu rất trắng. Khi chúng ta so sánh như thế này, sự khác biệt về màu da quá rõ ràng."

Tống Lộ cầm lấy một bình trà ô long, cắt ngang đề tài: "Các cậu thích da trắng sao?"

Uông Dương mở màng nhựa của hộp bài mới mua ra: "Cũng không hẳn, tôi xem thân hình."

Tống Lộ đi gặp Lý Hà Nghiên: "Còn cậu?"

Lý Hà Nghiên nên chiếu lệ: "Xem cảm giác đi."

Tống Lộ cong môi:  “Quá chung chung."

Sau khi đánh bài vài hiệp, Hoàng Tử và Tinh Tinh mặt đỏ bừng trở về, Uông Dương nhìn thấy liền nói đùa: “Hai người mặt đỏ như mông khỉ vậy.”

Kinh Kinh: "Cậu mới là đồ khỉ."

Uông Dương khinh rẻ: "Cậu không phải làm chuyện xấu đấy chứ?"

Hoàng Tử: "Chết tiệt, cậu có ngừng nói bậy không? Ở đây có rất nhiều con gái."

Uông Dương bình thường nói đùa thuận miệng, quên mất trước mặt còn có đám người Ngụy Dư, có chút xấu hổ gãi gãi đầu.

Kinh Kinh đỏ bừng mặt, chuyển đề tài: "Các cậu đang chơi bài à? Cho tôi chơi với."

Ngụy Dư không muốn chơi, nhường ghế: "Cậu ngồi chỗ tôi này."

Tống Lộ ngẩng đầu nhìn cô: "Cậu không chơi nữa?"

“Không chơi.” Ngụy Dư đứng dậy, “Tôi ra ngoài gọi điện thoại.”

Lý Hà Nghiên khẽ nhướng mi, liếc nhìn bóng lưng Ngụy Dư đi ra ngoài.

Uông Dương nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy gọi cho bạn trai à?"

"Tại sao cậu lại là một người thích buôn chuyện như vậy?" Tống Lộ nói: "Bạn trai của cậu từ đâu ra? Cậu ấy và bạn trai cũ đã chia tay rồi, Lý Hà Nghiên cũng biết người đấy."

Uông Dương nhìn về phía Lý Hà Nghiên: "Anh Nghiên, cậu biết bạn trai, ừm, bạn trai cũ của Ngụy Dư sao?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.