Quy Dã - Kim Vụ

Chương 7: Cậu ghét tôi lắm à?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ăn cơm, ăn cơm thôi.”

Mẹ Hứa vỗ tay: “Dù sao không biết vẫn tốt hơn, chừa cho nó chút mặt mũi.”

Hứa Kim Dã kéo ghế ngồi đối diện với Thẩm Thanh Đường.

Đôi chân dài uốn éo dưới bàn sượt qua, gót giày chậm rãi lùi ra sau, chạm vào cạnh ghế, động tác cực vì cẩn thận. 

Dưới cái nhìn của người khác thì đây là đang tránh né, phản ứng vô cùng thiếu tự nhiên, như thể thấy được mùi nguy hiểm mà cũng là bản năng tìm lợi tránh hại.

Hứa Kim Dã nhướng mi mắt, không có thêm bất cứ biểu cảm nào khác.

Bầu không khí khá ngượng ngùng, ban đầu định ăn một bữa cơm tác hợp cho Thẩm Thanh Đường và Hứa Tri Hành, lúc này chỉ còn lại một mình cô, nhưng lý do để tránh né cô đã chuẩn bị từ trước bây giờ không còn tác dụng gì nữa.

Thẩm Thanh Đường không có khẩu vị, ăn uống trong yên tĩnh.

Mẹ Thẩm và mẹ Hứa vì giữ gìn vóc dáng nên buổi tối ăn rất ít, ngày thường cũng chỉ ăn nửa bát rau và thịt liền buông đũa.

Trên bàn ăn người duy nhất ăn uống ngon lành chính là Hứa Kim Dã.

Hầu như anh không nói chuyện, lúc mẹ Hứa nghiêng đầu nói chuyện với anh, câu trả lời của anh cũng chỉ có mấy chữ: “Ừm”, “Được”, “Con biết rồi”.

Mẹ Hứa để đũa xuống, nhìn về phía Thẩm Thanh Đường, ý cười tràn ra từ đáy mắt: “Hâm mộ bà sinh được một cô con gái, trước giờ con trai cứ không ở nhà, không có ai ở nhà với tôi, muốn gặp mặt một lần cũng khó.”

“Nếu bà thích vậy để Đường Đường sang chơi với bà nhiều một chút.”

“Lo bà không nỡ thôi.”

“Nỡ.”

“….”

“Đường Đường, sau này dì có gọi con ra ngoài con cũng đừng chê dì phiền nha.” – Mẹ Hứa nói.

Thẩm Thanh Đường ngoan ngoãn mỉm cười: “Không đâu ạ.”

Từ rất lâu, cô đã quen trả lời những câu hỏi của người lớn, đủ lễ phép đủ quan tâm. Điều mà cô không quen chính là ở trước mặt Hứa Kim Dã giả bộ ngoan ngoãn mà thôi.

“Nếu mẹ thích có con gái đến vậy, thế con cưới về một cô con dâu cho mẹ nhé.” – Đột nhiên Hứa Kim Dã mở miệng, vẫn là giọng điệu thờ ơ đó.

“Nói nhảm cái gì thế?”

Mẹ Hứa cau mày, bà biết con trai mình chơi bời, có rất nhiều cô gái vây quanh, trước đây còn có nữ sinh tìm đến tận nhà.

Ngộ nhỡ sắp tới Hứa Kim Dã thật sự dắt một cô nữ sinh về, nói với bọn họ muốn kết hôn, trái tim bà chịu không nổi.

Mẹ Hứa có chút lo lắng, cảnh cáo anh: “Tốt nhất con chỉ đang nói đùa.”

Hứa Kim Dã rũ mắt xuống, bóng mi đổ xuống càng sâu, anh nhếch khóe môi cười khẽ một tiếng.

Đột nhiên trong phòng khách vang lên tiếng chó sủa.

Lúc này vẻ mặt của mẹ Hứa mới dịu lại một chút, bà giải thích với Thẩm Thanh Đường: “Anh Tri Hành của con nuôi đó, nó thích các động vật nhỏ.”

Chú chó Phốc sóc nhỏ lon ton chạy tới.

Chú chó thấy dưới chân bàn là chân của hai người xa lạ thì dừng lại, đưa mắt cảnh giác, chần chờ một lát sau đó nó vòng một vòng nhỏ rồi chạy đến chân của Hứa Kim Dã.

Lấy đầu cọ cọ vào mắt cá chân của anh, mặc dù bị Hứa Kim Dã ngó lơ nhưng lòng nhiệt tình của nó vẫn không giảm, gâu gâu hai tiếng.

Có thể thấy nó rất thích Hứa Kim Dã.

Hứa Kim Dã liếc mắt nhìn xuống, khẽ nhếch khóe môi dưới, anh ngửa người ra sau, tay gác lên lưng ghế, ngón tay với các khớp xương rõ ràng thoải mái buông thõng, anh lười biếng giơ ngón tay lên, vẽ một vòng tròn trong không khí.

Ở dưới bàn, chú Phốc Sóc lại gầm gừ kêu hai tiếng.

Đột nhiên năm ngón tay siết chặt, giống như đã bắt được thứ gì đó trong không khí, một giây sau, anh làm một động tác giả, vờ như ném đồ đi.

“Bịch bịch bịch”

Chú chó Phốc sóc dưới gầm bàn chạy ra ngoài, theo hướng Hứa Kim Dã vừa quẳng đồ đi, chiếc đuôi hưng phấn lắc qua lắc lại, giống như một cái máy xoắn ốc.

Hứa Kim Dã thả tay xuống, lại nhếch môi dưới lên lần nữa, loại chuyện như thế này hiển nhiên là anh đã làm không ít lần.

Thẩm Thanh Đường: “…..”

Con người này, xấu xa đến nỗi ngay cả một chú chó nhỏ cũng lừa.

Mẹ Thẩm cười khẽ: “Nhắc đến lại cũng khá trùng hợp, Đường Đường cũng thích động vật nhỏ lắm, lúc học cấp ba cũng có nuôi một chú chó nhỏ, con bé thích đến nỗi ngày nào cũng dẫn chó đi tản bộ.”

“Vậy sao? Bây giờ còn không?” – Mẹ Hứa nói.

“Không nuôi nữa rồi, cấp ba áp lực học hành căng thẳng, lúc ấy con bé khóc lóc thảm thiết, mắt sưng húp ngày hôm sau còn không đi học được.”

Mẹ Hứa gật đầu: “Vậy chắc là rất thích rồi.”

“Nhưng mà sau này có thể đến nhà dì Hứa thỏa cơn ghiền.”

“Đúng đó, Đường Đường, về sau con phải đến thường xuyên.”

“…”

Nghe mẹ Thẩm nhắc đến chuyện đó, chỉ hai ba câu là đã kể xong, trong nháy mắt Thẩm Thanh Đường ngây người sững sờ, tay đang cầm đũa bởi vì siết chặt mà đốt ngón tay trắng bệch.

Cô cắn môi, chua xót lan tràn khắp môi, cô há miệng, mới phát hiện mình không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.

Thẩm Thanh Đường cảm thấy có ánh nhìn đổ về phía mình, cô khó khăn nở một nụ cười: “Dạ.”

Thẩm Thanh Đường vội vàng cúi đầu, che giấu cảm xúc chua xót dâng tràn.

Chuyện đó đã trôi qua rất lâu, lâu đến nỗi mỗi khi nhắc lại cũng chỉ giống như do cô cố tình gây chuyện.

Không ai quan tâm.

Tầm mắt Hứa Kim Dã dừng lại trên ngón tay trắng bệch của cô, có vẻ cô đang cố gắng hết sức chịu đựng điều gì đó.

Chú Phốc sóc đã phát hiện ra chẳng có thứ gì cả, lại lần nữa lon ton chạy trở về.

Hứa Kim Dã đẩy ghế ra đứng dậy, sau khi nói một tiếng với người lớn xong anh chỉ để lại một câu: “Dắt chó đi dạo”, sau đó đưa chú Phốc sóc đang chạy vòng quanh anh đi ra ngoài.

Hứa Kim Dã vừa đi, Thẩm Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm, buông đũa.

Mẹ Hứa và mẹ Thẩm đi đến sofa ở phía bên kia trò chuyện.

Cô không tham gia được vào đề tài này nên ngồi đó một lúc, nói muốn ra ngoài hít thở không khí, vì thế đi ra ngoài từ cửa chính một mình, thong thả chậm rãi.

Thẩm Thanh Đường chỉ định đi dạo ở con đường trước nhà họ Hứa, dù sao thì cô cũng không quen thuộc nơi này.

Lúc ra ngoài Thẩm Thanh Đường mới phát hiện Hứa Kim Dã không đi xa, anh nói dắt chó đi dạo chẳng qua là ngồi như đại gia, chân dài cong lại, tay kẹp điếu thuốc vắt dọc theo lưng ghế, một tay khác thì cầm trái banh nhỏ, quăng ra ngoài, không xa không gần, chú Phốc sóc chạy đi nhặt về, đưa tới tay anh, anh cầm lấy rồi lại tùy ý mà quăng ra.

Một vòng tuần hoàn, chú Phốc sóc chơi rất hăng hái.

Cô dừng lại.

Đang nghĩ có nên quay lại không thì một trái banh lăn đến chân cô.

“….”

Phốc sóc chạy về phía Thẩm Thanh Đường, chỉ còn một bước chân thì dừng lại, con người đen nhánh nhìn cô.

Một người một chó nhìn nhau, đều cảm thấy khó xử, không biết phải làm sao.

Cho đến khi có một bóng người cao lớn đến gần, cái bóng kéo dài che khuất ánh sáng. Chú chó cảm giác được chủ của mình đến gần, nên dũng cảm tiến gần lại, mau chóng ngậm lấy trái banh rồi chạy đi, giống như là chỉ cần chậm một chút thì Thẩm Thanh Đường sẽ cướp trái banh của nó.

Trong không khí, có mùi khói thuốc nhàn nhạt.

Hứa Kim Dã ngồi  xuống, chân dài gập lại rõ nét, anh vươn tay lấy trái banh trong miệng nó, sau đó ngước mắt lên, từ góc độ lúc anh ngước lên có thể thấy rõ đường quai hàm nhô lên rất rõ ràng.

Đối diện với nhau không quá hai giây, Thẩm Thanh Đường dời tầm mắt ra phía trước.

Cô lúng túng vân vê ngón tay, cô nghe thấy chính mình nhẹ nhàng hỏi: “Cậu làm bài tập nhóm chưa?”

“Cái gì?” – giọng cười của Hứa Kim Dã khàn khàn, hỏi lại.

Thẩm Thanh Đường mới thu hồi tầm mắt, nhìn vào  mắt Hứa Kim Dã, cô nói lớn hơn một chút: “Bài tập nhóm môn Giám định và Thưởng thức Du lịch, cậu đã làm chưa?”

Thật ra, lần đầu tiên cô hỏi Hứa Kim Dã đã nghe thấy rồi.

Anh nhếch môi khẽ cười thành tiếng, trong nụ cười có vài phần lưu manh, giọng điệu thờ ơ: “Sao, hối bài tập hối đến về nhà luôn à.”

Giọng điệu trêu chọc khiến cho dái tai Thẩm Thanh Đường nóng lên.

Vốn dĩ cô cũng không để ý thời gian nộp bài, có điều lời đến bên miệng cứ nói ra vậy thôi.

Hứa Kim Dã đứng lên, thân hình cao lớn bao vây cô, cảm giác áp bức mạnh mẽ, anh còn chưa tiến lại gần, Thẩm Thanh Đường đã lùi lại theo bản năng.

Anh chợt dừng lại, rũ mắt nhìn cô: “Thẩm Thanh Đường.”

Không phải bạn học Thẩm, không phải cô gái ngoan, cũng không phải chị dâu, đây là lần đầu tiên Hứa Kim Dã gọi cả tên họ của cô.

Trái tim đập điên cuồng, Thẩm Thanh Đường ngước mắt lên.

Sắc mặt anh lạnh lùng, con người đen nhánh: “Cậu ghét tôi lắm à?”

Khoảnh khắc đó, trái tim đang đập dồn dập kia bị nắm chặt lại, không hề đề phòng, giống như có thứ gì đó đang muốn thoát ra.

Mí mắt mỏng manh giật nhẹ.

“Không có.” – giọng cô rất nhỏ.

Hứa Kim Dã híp híp mắt.

Thành phố sau cơn mưa làm nhiệt độ giảm thẳng xuống còn mười độ, ban đêm càng thấp hơn. Làn da cô gái vốn đã trắng, vào lúc này trong không khí lại lại càng không thấy chút hồng hào nào.

Tay buông xuống, trên cánh tay gầy guộc nổi lên mạch máu màu xanh nhạt.

Đột nhiên anh tiến lại gần, cúi xuống nhìn cô, khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy chính mình phản chiếu từ con ngươi trong suốt của cô.

Thẩm Thanh Đường kinh ngạc đến quên cả lùi về phía sau, cứ đứng yên ở đó, tay chân cứng ngắt vụng về, không biết phải đặt để ở đâu.

Giống như một tượng gỗ nhỏ.

Hứa Kim Dã nghĩ đến liền cảm thấy rất giống. Con ngươi của cô có màu nâu trà thanh khiết, màu sắc hơi nhạt, giống như hạt lưu ly vừa lấy ra từ trong nước, long lanh trong suốt, phản chiếu rõ ràng bóng dáng anh.

Trong hô hấp, có mùi hương ngọt ngào độc nhất của cô gái, thoang thoảng.

“Ồ, không nói dối.” – Hứa Kim Dã đứng thẳng dậy, cười nói.

“…..”

Khi nãy Hứa Kim Dã là vì muốn chứng minh cô có nói dối hay không sao?

Cho dù là thế nào, Thẩm Thanh Đường vẫn thở phào một hơi, bầu không khí có vẻ đã dịu xuống một chút?

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là mẹ Thẩm gọi đến, hỏi cô đang ở đâu, đến lúc về rồi.

Thẩm Thanh Đường trả lời: “Đang ở gần đó, con về ngay.”

Cúp máy, cô nắm điện thoại giơ lên, chỉ về phía sau nói: “Tôi phải về rồi.”

Thẩm Thanh Đường xoay người.

Cô khẽ thở ra, bước chân chậm rãi hơn so với lúc đến.

Còn chưa đi được hai bước, phía sau là giọng nói lười biếng của chàng trai, được gió đêm thổi đến bên tai.

“Bạn học Thẩm.”

“Sau này lấy thân phận bạn học chung sống hòa thuận nhé.”

Thẩm Thanh Đường dừng lại, vào khoảnh khắc đó, chỉ có bản thân cô biết toàn bộ hô hấp của mình đã rối loạn.

Cô tiếp tục đi về phía trước vài bước, khi đến cổng sân thì dừng lại, đưa mắt nhìn về sau bên tay phải.

Hứa Kim Dã đã xoay người lại, một tay giơ lên làm động tác ném bóng, vẽ ra một đường parabol trong không khí, Phốc sóc lại nhanh nhẹn chạy qua đó.

Thẩm Thanh Đường đứng tại chỗ một lúc.

Nhìn thấy Hứa Kim Dã đi đến dưới đèn đường, ánh sáng rơi xuống hai vai anh, anh lấy điếu ra châm lên, hai má khẽ hóp, khói trắng từ từ bị phun ra, sau đó bị cơn gió thổi tan, tàn thuốc đỏ tươi chợt lóe, rực rỡ trong không khí.

*

Đêm nay yên tĩnh lạ thường.

Ánh trăng treo cao trên những đám mây dày, ánh sáng rực rỡ soi rõ từng đường nét của những cụm mây.

Có một hoặc hai ngôi sao ở xung quanh, đủ tinh tế mới có thể phát hiện ra chúng.

Chủ đề của mẹ Thẩm từ Hứa Tri Hành trôi dần về Hứa Kim Dã.

“Đều cùng ba mẹ mà kém nhau không phải chỉ một chút thôi đâu, chính là vì  không ở cạnh ba mẹ nên mới sinh ra tính cách khó quản như vậy.”

Mẹ Thẩm còn nói ông bà sẽ luôn cưng chiều con cháu nên trẻ con mới dễ bị chiều hư.

Lúc này Thẩm Thanh Đường mới biết, Hứa Kim Dã được ông nội Hứa nuôi lớn.

Có phải đây là lý do?

Khiến cho mối quan hệ giữa anh và gia đình rất nhạt nhòa.

Trong lúc cô ngạc nhiên, mẹ Thẩm còn nhắc đến chuyện Hứa Kim Dã đua xe, theo bà thấy đây hoàn toàn là trò tiêu khiển của phú nhị đại.

“Nếu đã học cùng trường thì cũng không tránh khỏi khả năng sẽ chạm mặt, nếu thật sự gặp nhau, không chào thì không phải phép nhưng đừng tiếp xúc quá gần với cậu ta.”

Thẩm Thanh Đường vẫn luôn im lặng, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Tại sao?”

“Tại sao cái gì mà tại sao, gần mực thì đen, ở gần Hứa Kim Dã thì có thể học được thứ gì tốt?” – mẹ Thẩm nhìn cô đề phòng: “Mẹ tốn bao nhiêu công sức để nuôi nấng con ngoan ngoãn thế này, tiếp xúc quá gần với loại người như vậy con chỉ bị học hư.”

Học hư sao?

Thẩm Thanh Đường bò lên cửa sổ xe, khẽ ừm một tiếng.

Sự phản kháng dâng lên trong lòng cô giống như dây leo sinh trưởng trong góc tối, vào giây phút này nó điên cuồng phát triển chưa từng có.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.