(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thẩm Thanh Đường vội vàng ấn tắt liên kết, cô đang nghĩ đến thứ không nên nghĩ, mặt đã đỏ hết lên, trong lòng hốt hoảng vì thế liếc nhìn Hứa Kim Dã bên cạnh một cái.
Anh vẫn nhìn về phía trước, hết sức tập trung.
Cô khẽ ho một tiếng, vờ như không có gì xảy ra.
Tin nhắn của Châu Kỳ nhảy lên hết cái này đến cái khác.
[Châu Kỳ]: Nếu cậu không thích, chỗ tớ còn mấy bộ, tớ hay mua ở chỗ này, chất liệu hay tay nghề cũng không chỗ nào chê được.
[Châu Kỳ]: Cậu cũng không cần lo chuyện vận chuyển, hôm nay đặt mai là hàng tới luôn.
[Châu Kỳ]: Mặc bộ này lên, bên ngoài khoác thêm cái áo choàng ngủ, giống như đang xé quà trước mặt Hứa Kim Dã vậy á, tớ cược luôn, nhìn một cái thôi cơn giận nào cũng tan biến.
[Châu Kỳ]: …
Đầu mày Thẩm Thanh Đường nhíu chặt, cẩn thận gõ chữ trả lời: “Hay là thôi đi, bộ này không có tác dụng với gì Hứa Kim Dã đâu.”
[Châu Kỳ]: Không có tác dụng với Hứa Kim Dã?
[Châu Kỳ]: Tớ sắp cười chết luôn rồi nè, Đường Đường sao cậu ngây thơ quá vậy.
[Châu Kỳ]: Mỗi lần hai người đi cùng nhau, lúc cậu ta nhìn cậu, chỉ thiếu viết thẳng hai chữ súc sinh lên mặt mình thôi. Cái này mà không có tác dụng với cậu ta, tớ sẽ viết ngược hai chữ Châu Kỳ!
Thẩm Thanh Đường: “…”
[Châu Kỳ]: Phải rồi, show ngày mai của tớ hai người nhớ đến.
Thẩm Thanh Đường: “Chắc chắn.”
Xe dừng lại bên đường.
Thẩm Thanh Đường không biết nói gì, tay đã mở dây an toàn, nhưng không lập tức xuống xe, lúc ngước mắt lên, trông thấy ánh mắt của Hứa Kim Dã đang nhìn mình từ kính chiếu hậu.
“Vậy em về trước nhé?” – Cô hỏi.
Tiếng lách cách vang lên, Hứa Kim Dã tháo dây an toàn, nghiêng người qua, đuôi mắt cụp xuống mang theo cảm giác ấm ức: “Thẩm Thanh Đường, anh đang tức giận.”
“Ừm.”
“Anh đã đỡ hơn chút nào chưa?” – Thẩm Thanh Đường hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ.
“Đỡ kiểu gì, tự anh dỗ anh hay gì?”
Thẩm Thanh Đường mở to mắt, đây không phải cơ hội đến rồi sao, cô chậm rãi dựa tới gần, trong đáy mắt ánh lên tia lấp lánh: “Vậy anh đừng giận nữa có được không?”
Hứa Kim Dã nhướng mày: “Cả quãng đường em chỉ nghĩ ra mỗi câu này?”
“Em nghĩ rất nhiều.”
“Em tìm ai cứu binh? Châu Kỳ chỉ dạy em mỗi câu này?”
Vừa nói Hứa Kim Dã vừa nghiêng người tới gần, Thẩm Thanh Đường tưởng rằng anh định lấy điện thoại của mình, cô nhớ tới cuộc trò chuyện khi nãy với Châu Kỳ, phản ứng đầu tiên là đem giấu điện thoại ra sau lưng. Cô không kịp đề phòng, gương mặt bị giữ lấy, theo sau đó đôi môi bị Hứa Kim Dã hôn lên.
“A.”
Nhịp thở trở nên dồn dập, bầu không khí trầm xuống, gương mặt đỏ bừng vì thiếu oxy. Lúc kết thúc, môi cô bị cắn một cái..
Hứa Kim Dã dựa người vào lưng ghế, hô hấp khó khăn, môi hồng nhuận lấp lánh ánh nước, cô cắn chặt môi, hai hàm răng chìm vào cánh môi đỏ mọng.
Cô mơ màng, vẫn đang nghĩ như thế này có phải đã dỗ được rồi không?
“Anh vẫn còn giận đấy.” – Hứa Kim Dã như hiểu thấu lòng cô, Thẩm Thanh Đường chưa hỏi anh đã trả lời.
“Anh đã hôn em rồi.” – Thẩm Thanh Đường chớp mắt, nhìn Hứa Kim Dã như thể anh là tên bội tình bạc nghĩa, đã hôn rồi còn đòi nợ.
“Đây là nghĩa vụ mà bạn trai nên làm, nếu anh vì giận em mà không hôn thì chả phải là lấy lỗi sai của em trừng phạt anh à, kiểu kinh doanh thua lỗ này anh sẽ không làm.”
“…”
Thôi được.
Cũng có lý.
Sau đó, Hứa Kim Dã xuống xe, mở cửa xe giúp cô: “Được rồi, cho em thêm một đêm để suy nghĩ.”
Thẩm Thanh Đường nhớ đến đường liên kết Châu Kỳ gửi, mím môi nhưng mau chóng tự mình bác bỏ nó đi.
Sự hy sinh lớn lao như thế cô không làm được.
Hôm sau, Thẩm Thanh Đường vẫn đi làm như bình thường thì tên trưởng nhóm kia đã từ chức, thậm chí anh ta cũng chẳng thèm đến công ty dọn đồ của mình, chỉ nhờ đồng nghiệp giúp anh ta dọn dẹp rồi vứt chúng đi, trong lúc không ai hay biết đã xảy ra chuyện gì anh ta cứ thế mà biến mất khỏi thế gian.
Sự rời đi của anh ta khiến cho đồng nghiệp càng vui hơn, ai cũng rõ tay chân anh ta chẳng sạch sẽ gì. Anh ta dụ dỗ cấp dưới của mình, nhưng nếu có ai từ chối khiến anh ta mất mặt thì anh ta sẽ buộc người đó phải rời khỏi công ty. Nguyên nhân anh ta thôi việc vẫn là điều bí ẩn. Có người nói là do anh ta quấy rối nữ sinh nên bị kiện ra tòa, sau đó công ty phát hiện nên sa thải, cũng có người nói anh ta bị đánh ở bên ngoài công ty, không thể ở lại Bắc Kinh được nữa, buộc phải về quê….Có rất nhiều phiên bản, không ai có thể xác nhận chắc chắn phiên bản nào là chính xác.
Nhân viên cũ càng mừng cho Thẩm Thanh Đường hơn: “Tôi thấy thời gian trước anh ta đặc biệt chú ý đến cô là biết anh ta không có ý tốt gì. Thế này thì ổn rồi, anh ta cút rồi, cô không cần lo bị anh ta quấy rối nữa.”
Thẩm Thanh Đường bình tĩnh gật đầu.
*
Đây là show diễn của Châu Kỳ, có nhà tài trợ lớn sẵn sàng vung tiền để cô ấy tung hoành. Tất cả mọi thứ Châu Kỳ đều làm theo những ý tưởng điên rồ của mình, dàn dựng bối cảnh thành một vũ trụ, hành tinh với các chòm sao hoa hồng, lỗ đen…..tất cả các yếu tố đều được sử dụng. Khiến cho những ai lần đầu tiên nhìn thấy chúng cũng đều kinh ngạc, mọi thứ được xử lý rất chỉn chu và nó mang hơi hướng cyberpunk.
Trần Đường nói: “Trận này của nhà thiết kế đại tài thật sự lớn, tớ nghĩ rằng lần này đánh một trận đủ thành công vang dội rồi. Miễn sau này giàu sang phú quý xin đừng quên nhau, về sau còn phải nhờ vào chị Kỳ để kiếm cơm.”
“Muốn dựa vào tôi để kiếm cơm thì gọi một tiếng chị thôi là không đủ đâu, ít nhất cũng thêm một bậc nữa nhỉ?”
“Dì cả?” – Trần Đường nói.
Sắc mặt Châu Kỳ sa sầm xuống, giơ chân đá Trần Đường mà không thèm để ý đến hình tượng của mình: “Tôi thấy Trần Đường cậu miệng chó không mọc được ngà voi.”
Mập Mạp can ngăn, ho nhẹ: “Dù sao thì hôm nay cậu của là chủ nhà, chị Kỳ xin hãy chú ý đến hình tượng một chút. Hôm nay anh Hứa còn đặc biệt gọi phóng viên và nhiếp ảnh gia đến. Đa số người làm nghệ thuật đều có chút lập dị, cậu học hỏi chút đi.”
“Khuôn mặt của tôi là đủ để người ta nhớ đến rồi.” – Châu Kỳ khẽ nhướng mày.
“Ảo tưởng.”
“Anh Hứa thật sự không lo lắng tất cả tiền bạc của mình đổ sông đổ biển sao, đến cả chú Châu còn lo lắng, chỉ hỗ trợ chút ít bằng tình nghĩa cha con.”
Mập Mạp nghiêng đầu hỏi Hứa Kim Dã thì mới để ý thấy bầu không khí có gì đó không đúng. Từ trường giữa Hứa Kim Dã và Thẩm Thanh Đường xuất hiện một loại lệch pha, không dính nhau đến điên cuồng như thường ngày. Cậu ta đảo mắt qua lại vài lần nhưng không dám hỏi, đành phải lén lút hỏi riêng Châu Kỳ.
Châu Kỳ biết rõ, cũng không giấu giếm: “Cãi nhau rồi.”
“Cãi nhau?”
Trong ấn tượng của cậu ta, Thẩm Thanh Đường luôn là một cô gái có tính cách dịu dàng, hiền lành, tri thức, cao sang nhưng không kiêu ngạo, rất thoải mái và dễ gần. Mập mạp không bao giờ có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Thẩm Thanh Đường tức giận và cãi vã.
Tưởng tượng chút thôi cũng thấy vô lý.
“Đơn phương giận dỗi hả. Chà, người nào đó yêu vào thì đúng là ấu trĩ.” – Trần Đường nói.
“Cậu nói anh Hứa giận dỗi á?” – Mập Mạp nghiêng đầu, lại nhìn sang Hứa Kim Dã, vẫn còn muốn nắm tay người ta, lúc người khác bắt chuyện chỉ cần vài câu là đã chặn người họng người ta lại. Ngày thường ánh mắt của Hứa Kim Dã luôn dính chặt lên người Thẩm Thanh Đường, nay thì giả vờ đang xem sàn diễn, ít nói lại chẳng cười.
Là thật nè.
Mập Mạp quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: “Anh Dã không thấy mệt vì lo lắng hả, rốt cuộc anh ấy kiên trì vì điều gì?”
“Đợi người ta dỗ chứ gì.” – Châu Kỳ hừ cười.
Trần Đường bật cười thành tiếng: “Vẫn là nhìn người ta yêu đương mới thấy vui.”
“Chụp lại đi, giữ làm bằng chứng. Lần sau còn ngược đãi tôi tôi sẽ lấy nó uy hiếp cậu ta.”
“Khá khen cho sự can đảm này.”
Trần Đường vỗ vai Mạp Mạp: “Bây giờ tốt nhất là chúng ta vờ như không biết gì, cách xa một chút, tránh ảnh hưởng người vô can. Cậu ta không nỡ làm gì Thẩm Thanh Đường nhưng chúng ta thì cậu ta độc ác lắm. Cục tức này kiểu gì tôi cũng phải đòi lại cho được.”
“Cậu nói đúng.”
Mập Mạp lập tức từ bỏ ý định lấy điện thoại chụp hình.
Nhân viên công tác tìm Châu Kỳ, sau hậu trường còn một đống việc đợi cô ấy giải quyết. Châu Kỳ ngán ngẩm ngáp dài, than thở việc tổ chức show diễn khiến cô quá mệt mỏi. Cô bị Hứa Kim Dã lừa, sớm mà biết thế này cô đã không làm, Châu Kỳ càm ràm mắng mỏ nhưng vẫn đi vào hậu trường kiểm tra quần áo và lớp trang điểm của người mẫu.
Show diễn chính thức bắt đầu.
Đèn trong phòng tắt đi, chỉ còn lại ánh đèn trên sàn chữ T. Vóc dáng người mẫu đều cao và gầy, phong cách thiết kế của Châu Kỳ thiên về trung tính với đường cắt táo bạo, đường viền thiên về sự cứng cáp hơn là ôm sát theo đường cong cơ thể của người mẫu, khiến chúng vừa có sự mạnh mẽ vừa quyến rũ trên từng chi tiết; phối hợp với ánh đèn và khung cảnh để tạo ra một show diễn hoàn mỹ.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Đường đi xem show diễn thời trang, không không phải dân chuyên ngành nhưng thật lòng cô cảm thấy rất tuyệt vời, ít nhất thì cô cũng thấy đây mà một bữa tiệc thị giác mãn nhãn.
Lúc kết thúc, Châu Kỳ nắm tay người mẫu bước ra. Mái tóc ngắn là biểu tượng đặc trưng của Châu Kỳ, gương mặt tươi sáng, nghịch ngợm nhưng tràn đầy phong thái tự tin, giữa những tràng pháo tay Châu Kỳ vẫy tay với mọi người.
Thẩm Thanh Đường mỉm cười, vỗ tay rất lâu.
“Rất thích sao?” – Hứa Kim Dã có thể nhìn thấy những vì sao trong khóe mắt Thẩm Thanh Đường, anh nghiêng đầu hỏi như giữa họ chẳng có gì xảy ra.
Thẩm Thanh Đường gật đầu: “Cảm thấy Kỳ Kỳ rất giỏi.”
“Do anh đầu tư.”
“Anh cũng giỏi, anh là giỏi nhất.”
Hứa Kim Dã mím môi, ý cười lấp lánh như ánh sao không thể che giấu để lộ ra cảm xúc thật sự của Hứa Kim Dã. Thẩm Thanh Đường nhạy bén phát hiện, chỉ vào anh: “Anh cười rồi kìa, hết giận rồi hả.”
“Vẫn giận.”
“Được thôi.” – Thẩm Thanh Đường cũng hợp tác trả lời, sau đó nhìn lên sân khấu, khoảng mười giây sau, cô nghiêng đầu nhìn anh, vẫn nhịn không được mà hừ nhẹ: “Hứa Kim Dã, anh là đồ không biết xấu hổ.”
Có ai đang giận người khác mà hết hôn rồi ôm, rồi cười nữa.
Rõ ràng anh đang tìm cớ để ép buộc bản thân, vả lại rõ ràng còn có xu hướng nghiện nó.
Xung quanh mọi người đã đứng lên, hiện trường cũng tản ra, Hứa Kim Dã kéo cô gái nhỏ vào lòng: “Cho em cơ hội, dỗ dành anh lần nữa đi.”
Thẩm Thanh Đường không quen với kiểu hành động thân mật như thế này ở nơi công cộng, cô sững sờ một lúc, da mặt bắt đầu đổ bừng lên.
“Được, vậy làm lại lần nữa, anh hỏi em có thích show diễn này không đi.”
“Ồ.”
Cổ họng Hứa Kim Dã ồ một tiếng, sau đó phối hợp hỏi lại một lần nữa.
Thẩm Thanh Đường không dám nhìn anh, cô khép hờ mắt, nhìn vào cúc áo sơ mi của anh, chuẩn bị tinh thần một lúc rồi mới nói ra những lời đã chuẩn bị trong cổ họng từ lâu.
Cô ngước mắt lên, trong mắt mang theo sự xấu hổ, khẽ nói: “Em không biết, em chỉ nhìn anh thôi.”
“Em học cái này ở đâu?” – Hứa Kim Dã cười khờ.
“Em mới nghĩ ra.” – Đôi lúc Thẩm Thanh Đường đáng yêu đến lạ.
Lúc đang yêu luôn là như thế, một hai lời tình tứ thốt ra từ miệng của người đặc biệt giống như là một miếng rượu ngon, rót vào sẽ say khướt, men rượu chậm rãi, dư vị lâu dài.
Hoạt động kết thúc, Châu Kỳ có chuẩn bị quà cho khách mời, lúc đến lượt Thẩm Thanh Đường, cô ấy còn đặc biệt dặn dò: “Nhớ tối nay phải mở, cái này được chuẩn bị riêng cho cậu, phần này là làm cho chị em tốt của tớ, hết lòng hết dạ luôn đó.”
“Được, cám ơn.”
Xe không chạy về hướng nhà họ Thẩm như trước, khoảng thời gian này Thẩm Thanh Đường dốc hết tâm trí mua sắm, căn nhà trống trải dần được lấp đầy. Cô thích những món đồ chơi nhỏ xinh, tinh xảo; dù có tính công năng hay chỉ có công dụng để ngắm nhìn thì những món đồ chơi nhỏ đó đều được Hứa Kim Dã đặt riêng vào một vách kệ âm tường, để cô thuận tiện thưởng thức và chơi đùa.
Nơi này họ đã đến rất nhiều lần, lần nào cũng sẽ thêm gì đó vào đây, nhưng cảm xúc lần nào cũng như lần đầu tiên đến.
Thẩm Thanh Đường đã gửi tin nhắn cho mẹ Thẩm, nói tối nay cô không về nhà.
Sau khi tắm rửa xong đi ra, cô quấn áo choàng tắm quanh người. Thẩm Thanh Đường lười sấy tóc, cô giao hết mọi việc cho Hứa Kim Dã, anh vớt mái tóc ướt nước của cô ra phía sau, vì đã được “dạy” rằng sấy tóc phải sấy từ trên xuống, phải làm khô da đầu trước, sau đó mới từ từ xuống phần đuôi tóc. Thẩm Thanh Đường có mái tóc đen, dài và óng mượt, nó không thể bị hủy hoại trong tay Hứa Kim Dã được, vậy nên anh rất kiên nhẫn và cẩn thận.
Quà của Châu Kỳ vẫn đang để trên mặt bàn, Thẩm Thanh Đường lấy qua, cô mở nó một cách chậm chạp, trong túi là một cái hộp giấy, hộp giấy được gói lại bằng giấy gói quà, còn được thắt một sợi ruy băng, từng lớp từng lớp được mở ra, Thẩm Thanh Đường mở hộp với nụ cười tò mò.
Cho đến khi lớp ngăn cách cuối cùng được hé lộ, bộ nội y gợi cảm quen thuộc đang nằm im lìm bên trong, vẫn là màu đen đó, dây áo mỏng manh đó, thiết kế eo xương cá đó, chất liệu vải mỏng manh xuyên thấu đó; bên hông quần lót chỉ là một sợi vải mảnh dễ khiến người ta liên tưởng xa xôi.
Phía trên bộ đồ là một tấm thiệp, được viết bằng chữ viết tay:
[ Biết cậu hay ngại không dám mua đâu nên tớ mua giúp cậu rồi. Đã giặt sạch sẽ, yên tâm và tự tin mặc nó — Kỳ Kỳ tốt nhất thế gian ]
“Bộp” một tiếng, Thẩm Thanh Đường lập tức đóng nắp hộp lại. Cô không biết Hứa Kim Dã có nhìn thấy chưa nhưng chiếc hộp trong tay như củ khoai tây nóng hổi. Đang lúc cô đang do dự không biết vứt nó đi đâu thì tiếng máy sấy tóc dừng lại.
“…”
Cô chột dạ ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Hứa Kim Dã, trong đôi mắt đen láy của anh là sự bình tĩnh lạ thường. Hứa Kim Dã cất máy sấy tóc, quấn dây điện lại rồi cất vào phòng tắm. Thẩm Thanh Đường chỉ nghĩ do mình sợ bóng sợ gió nên cô định mang chiếc hộp ra ban công giấu đi, lại nghe thấy giọng nói lười biếng của Hứa Kim Dã vang lên phía sau.
“Giấu cái gì đó?”
Thẩm Thanh Đường lúng túng muốn giải thích nhưng cô không biết phải nói thế nào, đến cuối cùng chỉ lắp bắp nói: “Châu Kỳ đùa em thôi.”
“Bình thường hai người đều đùa thế này?”
Hứa Kim Dã khẽ ồ một tiếng, tiện tay lấy điện thoại cô đang để trên bàn qua, đại khái là muốn xem ngày thường rốt cuộc hai cô nàng này nói những gì với nhau. Thẩm Thanh Đường nhớ đến cuộc hội thoại bên trong, cô gấp đến muốn xóa sạch lịch sử trò chuyện còn đang dở dang kia đi, Thẩm Thanh Đường muốn lấy điện thoại lại nhưng Hứa Kim Dã giơ tay lên cao, dễ dàng tránh đi, một tay khác thì ấn eo cô dán sát vào người mình.
Anh cúi đầu, nhìn cô nhảy lên nhảy xuống, gương mặt gấp đến đỏ bừng: “Có bí mật nào đó không thể nói với người khác, cũng không muốn cho anh biết?”
“Không có.”
“Không có thì sao không cho anh xem?”
Hứa Kim Dã là một tên cáo già lão luyện, anh chỉ thản nhiên cười: “Là lần trước ở trên xe em cầu cứu Châu Kỳ, còn đây là chiêu mà cô ấy định cứu em?”
“!”
Thẩm Thanh Đường giống như một vật thể trong suốt, không có bí mật nào có thể giấu.
Thẩm Thanh Đường xấu hổ đến chân tay xoắn xuýt, cô không thèm cướp lại điện thoại nữa. Cô chỉ ước có cái lỗ để chui xuống, chôn quách đầu xuống dưới nhưng lại bị giữ chặt, cô không trốn được.
“Dạy cũng đã dạy, sao em không thực hành đi?” – Hứa Kim Dã cong cổ tay như đang ném quả bóng, điện thoại bị ném lên giường. Hứa Kim Dã cúi người, khuôn mặt anh tiến sát lại gần, chóp mũi anh chạm vào cô, lời nói rơi trên gò má, trầm thấp và nóng bỏng.
Lông mi Thẩm Thanh Đường khẽ run: “Em nghĩ cái này chắc là không có tác dụng gì với anh đâu.”
Cô bắt đầu nói mấy lời trái lương tâm: “Mỗi ngày anh đều bận bịu, công việc cũng mang về nhà. Em biết bây giờ anh lấy sự nghiệp làm trọng, em hết sức ủng hộ anh. Em thấy lúc anh làm việc là hấp dẫn nhất, có câu nói thế nào ấy nhỉ: Người đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất.”
Cảm nhận được bàn tay đang đặt trên eo mình dần nóng hơn, đầu óc cô nóng bừng đến trống rỗng, những lời không qua sự kiểm duyệt của não bộ cũng bật ra thành lời.
“Vớ vẩn, em biết rõ anh không muốn đi làm.”
“Anh nghĩ mà xem.” – Thẩm Thanh Đường cố gắng thôi miên Hứa Kim Dã, nhưng từ đôi mắt anh cô không thấy chút hiệu quả nào.
Hứa Kim Dã cười, nụ cười kia lại có chút xấu xa, giống như dã thú lúc chuẩn bị hạ gục con mồi, con mồi sẽ chống cự giãy dụa nhưng lại càng khiến dã thú hưng phấn và kích thích hơn. Hứa Kim Dã không phải ngoại lệ.
“Được, vậy làm phiền bạn học Thẩm tăng ca với anh.”
Hả.
Gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Thanh Đường hốt hoảng, ánh mắt muôn phần cảnh giác.
Tăng ca ở đâu, đây là nhà mới, máy tính và tài liệu đều không ở đây. Sách trong phòng làm việc cũng đều do Thẩm Thanh Đường chọn và đặt trên kệ, ngoài ra nơi này cũng chỉ có một cái bàn làm việc lớn và một cái ghế văn phòng.
Thẩm Thanh Đường nhanh chóng hiểu ra, cô giả vờ bình tĩnh nói: “Ở đây không có cái gì hết, cũng không có…không có bao.”
Hứa Kim Dã hơi cúi xuống, mở ngăn kéo ở đầu giường, nguyên một ngăn đầy ắp các loại bao đủ màu sắc chủng loại, nhìn qua cũng có thể phải hơn trăm cái.”
“…Nhiều như thế này chắc không hết hạn sử dụng đâu?”
“Nhiều? Chừng này là số lượng của một tháng.” – Hứa Kim Dã không cho là vậy.
“Hứa Kim Dã!”
Anh cười vui vẻ: “Không trêu em, bao nhiêu đây dùng hết trước tết là được.”
Hai tháng hơn chút xíu là đến Tết rồi!
Thẩm Thanh Đường biết rõ cô đã không còn bất cứ lý do gì để thoái thác. Đầu tiên là trên giường, sau đó đến phòng làm việc là lập tức mất kiểm soát.
Mặt bàn bằng gỗ chạm vào có cảm giác rất lạnh lẽo. Thẩm Thanh Đường cảm thấy lạnh nên ôm chặt lấy Hứa Kim Dã. Cô chỉ mặc bộ nội y mà Châu Kỳ tặng, màu đen tương phản với làn da khiến cho cô trở nên trắng như tuyết, chiết eo hình xương cá khiến cho eo Thẩm Thanh Đường vốn đã thon nay lại càng mềm nhuyễn hơn. Đôi chân thon dài, mu bàn chân căng chặt, những ngón chân tròn tròn yêu kiều cuộn chặt lại.
Những nụ hôn tít tắp rơi xuống, giống như một tấm lưới dệt, một chiếc mũ trùm đầu có sức sống dồi dào, Thẩm Thanh Đường cảm giác được mỗi một động tác nhỏ sẽ khiến tấm lưới đó siết chặt lại, càng lúc càng chặt hơn, cô bị quấn quanh đến mức không thở được, chỉ có thể hết lần này đến lần khác gọi tên Hứa Kim Dã.
Dư âm của đợt trước còn chưa tiêu tan, một đợt chìm nổi khác lại bắt đầu.
Trong hơi thở dồn dập ngập tràn mùi hương của Hứa Kim Dã, là mùi gỗ lạnh lẽo trên người anh, là mùi hương sảng khoái sau khi tắm rửa, là mùi thuốc lá rất nhẹ, tất cả đều tràn vào, thâm nhập sâu vào phổi.
Thẩm Thanh Đường cắn môi, không thể không thừa nhận chúng, cánh tay mảnh khảnh chống lên mặt bàn, mặt bàn trơn nhẵn, không có gì để cô bấu víu.
Một tiếng nức nở thoát ra từ cổ họng.
Hứa Kim Dã tranh thủ hôn lên môi cô, nuốt hết những âm thanh đứt quãng trong cổ họng cô. Giống như những khối băng trượt xuống theo động tác gấp gáp, lúc nhanh lúc chậm, như đang mài mòn thần kinh con người. Sau đó là sự vui sướng ngoài dự tính, là thiên đường là địa ngục, toàn bộ đều bị Hứa Kim Dã nắm trong tay.
Cuối cùng cô vẫn sống sót, nhưng lại chẳng thấy may mắn.
Bộ nội y kia đến phút cuối vẫn không được cởi hết, những sợi dây mỏng manh vẫn còn vắt vẻo trên cánh tay cô. Đến cuối cùng vẫn do cô cố ý cởi chúng ra. Cô thà mặc quần áo của Hứa Kim Dã cũng không muốn mặc nó thêm lần nào nữa.
Hứa Kim Dã ôm cô về phòng, đầu cô tựa lên vai anh, khóe mắt nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trên bàn gỗ. Chúng là những dấu vết không thể che đậy, là của cô. Lúc làm Hứa Kim Dã sẽ xấu xa giữ chúng trên đầu ngón tay rồi đưa cho cô xem.
“Toàn bộ đều là của em.”
“Rơi xuống thảm thì phải làm thế nào?”
“Nếu thêm chút nữa, chắc là phải chuẩn bị thảm chống thấm.”
“…”
Những lời đáng xấu hổ như thế này lại có thể phát ra một cách hồn nhiên từ miệng anh. Anh không chỉ dám nói lại còn muốn cô phải nghe.
Hứa Kim Dã luôn là người chịu trách nhiệm thu dọn hậu quả. Giống như Hứa Kim Dã luôn có một nguồn năng lượng vô hạn khiến Thẩm Thanh Đường rất ngạc nhiên, thật khó để khiến người khác không nghi ngờ một phần sức lực của Hứa Kim Dã hoàn toàn là hút từ cô mà ra. Vì thế lúc ôm nhau ngủ, cô kể cho anh nghe chuyện trước đây Tưởng Thanh gọi anh là nam yêu tinh.
Bây giờ nghĩ lại, cũng khá hợp lý.
“Em để ý anh sớm vậy sao? – Hứa Kim Dã nắm được ý chính, hỏi cô biết anh từ lúc nào. Cô ngập ngừng nói lúc chơi bóng rổ, sau đó không thể chặn từng cái hôn của anh được nữa, sau cùng thì sửa lại là vào lúc làm lễ nhập học.
“Vương Đại Cường?” – Cô không khỏi bật cười, sao mà có người có thể nghĩ ra một cái tên quê mùa như thế cơ chứ.
Hứa Kim Dã cũng buồn cười, tóc mai và vành tai hai người chạm vào nhau, anh ôm cô, nói muốn đưa cô đi gặp ông cụ Hứa: “Ông cụ đã mong muốn được gặp cháu dâu của mình từ rất lâu.”
Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu, nói được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");