Quy Dã - Kim Vụ

Chương 57: Cậu ta đã điên từ lâu rồi




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thẩm Thanh Đường vén mớ tóc rối bên tai nhìn Hứa Kim Dã thật lâu, cảm xúc phức tạp, đến cuối cùng chỉ khẽ một câu phàn nàn: “Anh, anh thật là ngang ngược.”

Không có ai như cô, tức giận cũng dịu dàng đến như vậy.

“Anh đã nghiêm túc suy nghĩ, khi em về nước chúng ta sẽ kết hôn.” – nhắc đến kết hôn, vẻ mặt của Hứa Kim Dã nghiêm túc trở lại, đường viền mắt của anh rất sâu, lúc chăm chú nhìn đều rất chuyên tâm và trìu mến.

Thẩm Thanh Đường ngẩn người.

Cô vừa về nước thôi, hai từ kết hôn này cô còn chưa từng nghĩ tới.

Hai người có thể kết hôn không? Suy cho cùng hai bên gia đình đều sẽ không đồng ý.

Hứa Kim Dã hiểu cô đang nghĩ đến vấn đề gì, bàn tay đang nắm lấy tay cô khẽ siết chặt: “Em không cần bận tâm đến những việc đó, anh sẽ giải quyết, em chỉ cần làm chuyện mà em muốn làm.”

Thẩm Thanh Đường nheo mắt lại không biết đang nghĩ gì.

Lúc Tưởng Thanh quay lại, chủ đề lại trở về cua hoàng đế, mồm miệng Tưởng Thanh như được thoa một lớp mật ong, luôn miệng khen Tiểu Hứa Tổng ra tay hào phóng. Đợi khi cua hoàng đế được bưng ra, Thẩm Thanh Đường ăn không bao nhiêu, Hứa Kim Dã lại càng không đụng đến, chỉ có một mình Tưởng Thanh ăn hết, Tưởng Thanh cảm thấy như toàn bộ những oán giận về công ty đều tan biến hết, công ty công khiến cô ấm ức thì cô sẽ bóc lột lại ông chủ của công ty. Đi làm như thế này cũng vui vẻ phết.

Ăn xong cả ba cùng nhau đến câu lạc bộ Trần Đường mới mở, biết Thẩm Thanh Đường trở về nên mọi người tổ chức một buổi tiệc tẩy trần, Châu Kỳ, Mập Mạp và một vài người nữa cũng tới.

Đây là lần đầu tiên Tưởng Thanh đến những nơi như thế này. Ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng bàn tay đang túm lấy Thẩm Thanh Đường chưa từng buông lỏng. Tưởng Thanh lén lút quan sát cách bài trí của câu lạc bộ này, tuy là Tưởng Thanh không nhận biết được bao nhiêu thứ đắt đỏ nhưng cũng biết mỗi tất đất tất vàng ở chốn đô thành này, từng nhánh cây ngọn cỏ trong khu vườn hẻo lánh này đều có giá trị rất lớn.

Lúc gặp mặt, gọi một câu “Ông chủ Trần” khiến cho Trần Đường cười khúc khích, khiêm tốn nói: “Không phải của mình tôi, xét đầu tư thì Tiểu Hứa Tổng chiếm một nửa.”

Trần Đường là con út của nhà họ Trần, thành tích bình thường, tính cách nổi loạn, không nể nang gì. Người nhà vốn không yêu cầu gì ở anh ta, có thể gọi là nuôi thả, chỉ cần không gây họa thì không lo cơm ăn áo mặc. Ngược lại Trần Đường lại là một người khéo léo và biết chơi, anh ta với Hứa Kim Dã, một người bỏ công một người bỏ của, các khoản đầu tư không những không lỗ mà còn kiếm được rất nhiều.

“Nhờ Tiểu Hứa Tổng đây có tầm nhìn xa trông rộng, vừa nghe phong thanh là đã chốt được mảnh đất này với cái giá khá tốt, chắc chắn kiếm được tiền mà không lỗ thì ai lại không làm, tôi còn phải cám ơn Tiểu Hứa Tổng đã cho tôi cơ hội này nha.”

“Thôi dừng, khen hai câu được rồi.” – mi mắt Hứa Kim Dã giật giật, lúc cười lên lộ ra sự lười biếng không để tâm: “Khen thêm hai câu nữa là thành giả tạo.”

Anh nói với Thẩm Thanh Đường: “Em đừng có nghe bọn họ nói linh tinh.”

“Ôi, còn giả vờ.” – Châu Kỳ cười lạnh: “Tôi còn chưa bắt đầu khen nữa kìa.”

Trong hội sở đều là bạn bè cũ, đã lâu không gặp thế nên đôi khi phải chào hỏi lại, có một số người trước kia chỉ có duyên gặp nhau một lần nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn còn nhớ; sau đó cô giới thiệu Tưởng Thanh với mọi người. Tiệc mừng không ăn gì mấy, cũng đã bỏ bớt một số nghi thức thông thường, chỉ trò chuyện chơi bài, mỗi một người đều là nhân tố tạo nên bầu không khí náo nhiệt, vui vẻ quên trời đất ở nơi này.

Tưởng Thanh dùng chip của Hứa Kim Dã chơi mạt chược, có thua cũng không cảm thấy đau lòng, chơi đến vui vẻ vô cùng.

Hứa Kim Dã ngồi bên bài chơi bài, với kỹ năng chơi bài thần kỳ, Hứa Kim Dã chỉ có thu tiền của ba người còn lại. Thẩm Thanh Đường chưa từng chơi qua cách chơi này, chỉ ở sau lưng xem anh chơi, sau mỗi lần ra bài Hứa Kim Dã đều giải thích luật chơi cho cô, khả năng nhớ bài và tính toán của anh cực kỳ mạnh, trong lúc giải thích luật chơi cho cô còn thuận tiện đoán luôn bài của ba người còn lại.

Châu Kỳ cúi đầu nhìn lại bài của mình, tự cảm thấy mấy lá bài của mình trở nên trong suốt: “Ôi mẹ ơi, chơi như thế không công bằng chút nào.”

Trần Đường cười: “Vậy nên tại sao chúng ta không nghĩ cách đập cậu ta đi.”

“Đổi người đổi người!”

“Đổi em gái Thẩm lên, bữa tiệc hôm nay chính là để đón em trở về.” – Mập Mập lanh lẹ đề xuất.

Thẩm Thanh Đường lắc đầu: “Tớ không biết chơi.”

“Cậu biết, chơi bài kiểu này chỉ nghe thôi không được, phải thực hành.”

Thẩm Thanh Đường bị đẩy lên bàn, đổi vị trí với Hứa Kim Dã. Vì để công bằng nên Hứa Kim Dã không thể trực tiếp cầm tay hướng dẫn cho cô, Thẩm Thanh Đường chỉ có thể căng não bốc bài, sắp xếp chung lại, lúc bỏ bài cô cũng không tự tin lắm, đôi khi sẽ nghiêng đầu hỏi: “Lá này?”, sau khi nhận được sự đồng ý cô mới thận trọng đánh xuống, mọi người thấy dáng vẻ này của cô còn nghĩ rằng sẽ có cơ hội lấy lại hết những gì đã mất, mãi cho đến khi Thẩm Thanh Đường với trạng thái dè dặt thận trọng mà đánh hết tất cả lá bài ra, sau đó chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Thắng được bao nhiêu tiền?”

“…”

Bà mẹ.

Mập Mạp hoài nghi nhân sinh hỏi: “Cậu thật sự chưa từng chơi lần nào hả?”

“Chưa chơi qua kiểu này, nhưng bài thì đã từng, chỉ là cách chơi khác với cách chơi lúc đi du học.” – Thẩm Thanh Đường thú nhận

Châu Kỳ vuốt tóc nói: “Tớ rõ mười mươi hai người các người rồi, một người là cáo, một người giả heo ăn thịt cọp, ai mà chơi lại cặp đôi hai người?”

Dường như từ “cặp đôi” đã đánh trúng tâm lý Hứa Kim Dã, anh nhấc tay, chip trên bàn trượt đổ, cuối cùng chúng được đẩy đến trước mặt Châu Kỳ, còn nhiều hơn phần cô đã thua.

“?”

“Biết ăn nói thì nói thêm vài câu.”

Châu Kỳ lập tức phản ứng lại, thử thăm dò nói: “Hai người quả là trời sinh một đôi!”

Chip lại tăng lên gấp đôi.

Trần Đường và Mập Mạp nhìn nhau, ý tứ trong mắt chính là Hứa Kim Dã không làm người nữa rồi. Hai người họ đã thua tiền, giờ còn muốn đâm chọt, vì thế không khỏi phản kháng, mỉa mai hỏi: “Cặp đôi cái gì, trời sinh một đôi cái gì, còn chưa hỏi em gái Thẩm đã đồng ý chưa kìa?”

Lại quay sang hỏi Thẩm Thanh Đường: “Em gái Thẩm, em đồng ý không? Em cứ nói thật lòng, không cần sợ, phe ta đông.”

Mọi cặp mắt đều đổ về Thẩm Thanh Đường, bao gồm cả Hứa Kim Dã, anh dựa ra sau, điệu bộ nom lười biếng thong dong, trong đáy mắt đen ánh lên ý cười, cũng đang đợi cô trả lời.

“À…”

Thẩm Thanh Đường ngập ngừng vài giây, lại quay sang nhìn Hứa Kim Dã.

‘“Chắc chắn là không đồng ý rồi, không tiện nói đúng không, thôi không cần nói nữa, hiểu mà hiểu mà.”

“Cút.”

“Da mặt cô ấy mỏng, không chịu được mấy người chọc ghẹo.”

Một ngón tay của Hứa Kim Dã đang quấn quanh lọn tóc của Thẩm Thanh Đường. Chơi bài lâu cũng nhàm chán bèn hỏi cô muốn ra bên ngoài dạo không. Tuy ghét bỏ thiết kế nơi này có vẻ như học đòi làm sang nhưng chúng cũng có giá trị để thưởng thức.

Thẩm Thanh Đường vẫn không yên tâm Tưởng Thanh lắm nhưng quay đầu nhìn thấy cô nàng đang thắng đến mặt mày rạng rỡ, lúc nói chuyện với Tưởng Thanh, cô nàng còn xua xua tay bảo Thẩm Thanh Đường tự lo cho mình đi không cần quan tâm mình nữa.

Màn đêm lặng như nước, bên ngoài lạnh hơn trong phòng rất nhiều nên phải quấn chặt áo khoác.

Trong sân vẫn còn tuyết đọng nhưng phần lớn đã được quét dọn. Mặt hồ nhân tạo được phủ một lớp băng mỏng, có thể nhìn thấy những viên sỏi dưới đáy hồ, còn có đàn cá đang nhàn nhã bơi qua lại. Đi bộ dọc theo con đường rải sỏi sẽ lại nhìn thấy một cảnh tượng khác, nụ hoa mai vàng chớm nở trong tuyết, cành cây vừa mảnh vừa nhỏ…Hội sở tư nhân rất lớn, để đi dạo hết một vòng phải mất hơn mười phút.

Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu, không khí lạnh tràn vào phổi, sự mát mẻ mang theo mùi hương lành lạnh của hoa mai.

Muốn nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời phải cực kỳ kiên nhẫn, hơn nữa trăng sáng vằng vặc; tuy trăng vẫn chưa tròn nhưng những đường cong lại đầy đặn và căng bóng.

“Đẹp thật.” – Thẩm Thanh Đường trầm trồ.

Hứa Kim Dã nhìn cô, nhìn sườn mặt thanh tú của cô, làn da trắng như tuyết, hàng mi đen cong vút, sóng mũi thẳng tắp. Anh không lên tiếng, chỉ yên lặng ngắm nhìn.

Một lúc sau, Thẩm Thanh Đường nói lạnh, chủ động dựa gần tìm kiếm sự áp. Hứa Kim Dã đút hai tay vào túi áo, mở rộng vạt áo, thư thả đón cô tiến vào. Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu nhìn anh, Hứa Kim Dã cúi đầu, tầm mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc, hơi thở cũng dần nặng nề hơn.

Cơ thể là thứ không giấu giếm được điều gì, toàn bộ chỉ còn lại bản năng.

Hứa Kim Dã nói “Đường Đường của chúng ta”, giống như câu mở đầu của một câu chuyện, ý nhị dài lâu, anh khẽ hôn lên môi cô: “Sao lại ngoan như vậy, ngoan đến nỗi luôn khiến người ta muốn bắt nạt.”

Thẩm Thanh Đường buồn cười: “Rõ ràng là anh quá xấu xa.”

Đây không phải là một lời buộc tội quá mức mạnh mẽ, ngược lại nó giống như một chiếc lông vũ lướt nhẹ qua khiến cho yết hầu Hứa Kim Dã phát ra một tiếng cười khẽ: “Câu này về sau để dành nói lúc trên giường ấy.”

“…”

Thẩm Thanh Đường hết cách trừng mắt với anh, còn chưa kịp hé môi đã bị nụ hôn chặn lại, cực kỳ quen lối quen đường cạy mở môi răng một cách khéo léo, mút mát vấn vít, Thẩm Thanh Đường không chịu nổi, eo bị ôm chặt, nụ hôn vừa nhanh vừa quấn quýt, không có một kẽ hở nào để thích ứng, cô muốn hít thở nhưng không thể điều chỉnh được nhịp điệu, càng cố gắng càng hỗn loạn.

Cùng lúc đó, Tưởng Thanh đánh xong một ván mạt chược, cảm thấy đã đủ đầy, sơ sơ cũng được thu nhập một năm vì vậy miễn cưỡng tìm cớ chuồn đi. Lúc ra ngoài tìm Thẩm Thanh Đường thì gặp Trần Đường, cả hai còn trò chuyện vài câu, chủ đề không nằm ngoài việc Tưởng Thanh làm việc ở đâu, mối quan hệ bạn cùng phòng giữa cô và Thẩm Thanh Đường. Đột nhiên Trần Đường im lặng, đột ngột ho khan.

Tưởng Thanh ngẩng đầu, nhìn theo hướng nhìn của Trần Đường.

Trước mặt Tưởng Thanh là hòn non bộ chập chùng đồ sộ, dưới ánh sáng mờ ảo bóng lưng rộng lớn như tủ lạnh hai cửa trong tranh vẽ, gần như che chắn hết bóng dáng của Thẩm Thanh Đường. Anh nâng cánh tay, bàn tay siết chặt gáy cô, tư thế hôn vừa gấp gáp vừa mạnh mẽ, có lẽ Thẩm Thanh Đường đã không chịu nổi, những ngón tay trắng nõn của cô siết chặt quần áo anh.

“…”

Cảnh tượng này làm Tưởng Thanh nhớ lại tấm ảnh hôn nhau khiến diễn đàn trường bùng nổ.

Năm đó là nhìn qua ảnh mà lúc này là tận mục sở thị.

“Không phải, hôn nhau làm gì có kiểu như thế này, Đường Đường của chúng tôi từ trên xuống dưới chỉ được có mấy lạng thịt sao có thể chịu được chứ? Tôi phải qua đó cứu người!”

Tưởng Thanh vừa trông thấy cảnh này máu đã xông lên não, quá đáng hết sức, thân là một người mẹ già sao có thể nhịn nhục được, Tưởng Thanh bước lên phía trước theo bản năng, cũng không quan tâm có phải ông chủ mình  hay không, cô chỉ muốn cứu người từ trong miệng cọp ra trước rồi hẵng tính. Còn chưa bước được một bước đã có một cánh tay chắn ngang, cố gắng kéo Tưởng Thanh về.

“Anh đừng có cản tôi!” – Tưởng Thanh tức tối.

“Tôi phải đi cứu người!”

“Anh như thế này là tiếp tay làm ác!”

“…..”

Lý lẽ của Tưởng Thanh không sai nhưng rõ ràng không hề có tác dụng gì.

“Anh cũng thấy mà, Hứa Kim Dã điên rồi?”

Tưởng Thanh bị kéo khỏi hiện trường, cô túm cánh tay của Trần Đường, khó nhọc nghiêng đầu hỏi.

Trần Đường ngược lại chỉ yên tĩnh cười cười, cậu ta kéo được người đi khỏi không tốn chút sức nào, không thèm để tâm nói: “Đúng, cậu ta đã điên từ lâu rồi.”

*

Hai năm nay, Hứa Kim Dã vẫn luôn ở nhà.

Người vui nhất không ai khác chính là mẹ Hứa, bà còn làm một cái thực đơn bảo Hứa Kim Dã đặt món mỗi ngày, hai người còn lại ở nhà họ Hứa cũng không có cái đặc quyền này, chỉ có thể hưởng ké hào quang của Hứa Kim Dã.

Một nhà bốn người, có thể hòa bình ăn xong một bữa cơm cũng là một kỳ tích.

Ba Hứa chỉ hỏi về chuyện công ty đôi ba câu sau đó chuyển đề tài, ông có ý định để Hứa Kim Dã phụ trách thị trường nước ngoài: “Con làm thì ba yên tâm, tuy với con mà nói thì có chút khó khăn nhưng có thử thách mới có tiến bộ. Các hạng mục trong nước có ba và anh trai con lo liệu, môi trường quá thoải mái dễ dẫn đến kiêu ngạo.”

“Con vẫn còn non, cơ hội trải nghiệm như vậy ba vẫn giao cho anh đi.” – Hứa Kim Dã vẫn trả lời bằng giọng điệu lười biếng thường ngày.

“Con tưởng anh con không muốn đi à, có điều tính cách hai đứa trái ngược nhau, anh con thiên hề phòng thủ, con thì năng lực tấn công mạnh, suy tính kỹ càng thì con thích hợp hơn.”

“Không đi.”

Hứa Kim Dã nói, trả lời một cách dứt khoác.

“Hứa Kim Dã!” – Ba Hứa quát lớn, lông mày nhíu lại, có chút tức giận.

Hứa Kim Dã bưng bát cơm, bình tĩnh gắp thức ăn, đến khi nhìn thấy đáy bát mới dừng lại nói: “Con hiểu dự tính của ba, trừ khi cô ấy trở về muốn đuổi con đi nước khác.”

“Ai về?”

Ba Hứa bị chọc trúng, sắc mặt đã không còn tốt nữa: “Một câu thôi, con nói với ba, con đi hay là không đi?”

“Vẫn là câu trả lời đó.”

Bầu không khí trên bàn ăn căng thẳng, mẹ Hứa lo lắng nhưng cũng không biết can ngăn thế nào, tuy bà xót con nhưng lại nghiêng về phía chồng mình hơn.

“Thẩm Thanh Đường về nước cũng không phải bí mật gì, không cần che giấu làm gì.”

Từ “Thẩm” xuất hiện càng khiến cho sắc mặt của ba Hứa tệ xuống cùng cực, ông cắn răng, không muốn nhớ lại vụ bê bối trước kia.

“Con câm miệng!”

Hứa Kim Dã buông bát, sắc mặt bình tĩnh, hỏi: “Chuyện con làm trong hai năm qua ba vẫn chưa hài lòng sao, nếu ba để con tự do theo ý con thì con sẽ giúp ba càng mãn nguyện hơn.”

“Nếu không thì?”

“Ba không đồng ý cũng không sao, con cút khỏi căn nhà này, biết đâu một năm sau sẽ sinh được một đứa bé xinh đẹp như mẹ nó. Ba cũng đừng nghĩ đến việc gặp cháu, nếu lỡ có gặp trên đường cũng chỉ có thể bảo nó gọi ba một tiếng ông Hứa thôi.”

Những lời Hứa Kim Dã nói cũng chẳng phải châm chọc bất cứ ai, nhưng tất cả những người ngồi đó đều hiểu rõ anh có thể làm ra loại chuyện này.

Ba Hứa tức giận vô cùng: “Thằng khốn, thằng khốn nạn, mày đúng là một thằng khốn khiếp. Mày còn muốn làm hại con gái nhà người ta, còn muốn người ta sinh con cho mày, mày là thằng súc sinh. Tao không cần biết mày nghĩ gì, dù sao thì cô ta cũng không thể bước chân vào cửa nhà họ Hứa.”

“Mặt mũi tao bị mày làm mất một lần, sẽ không có thêm một lần nào khác!”

Ba Hứa đập đũa xuống bàn, đứng dậy đi lên lầu.

Cuộc trò chuyện kết thúc trong không vui, không ai chịu ai.

Buổi tối, mẹ Hứa bưng dĩa trái cây lên lầu, thực tế là bà muốn khéo léo khuyên nhủ con trai, ở chung lâu ngày bà hiểu rõ con trai út của mình chỉ ăn mềm không ăn cứng, là một đứa bướng bỉnh, giống hệt bố nó, là hai kẻ cứng đầu gặp nhau làm gì có chuyện sóng yên biển lặng.

Bà ngồi góc giường, nhỏ nhẹ nói: “Mẹ còn nhớ lần đầu nhìn thấy Thẩm Thanh Đường, con bé rất lễ phép, cư xử rất tốt, nói năng nhẹ nhàng, đẹp người đẹp nết khiến cho người ta yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Gặp gỡ vài lần mẹ cảm thấy con bé quả đúng là xuất sắc về mọi mặt, nội tâm đơn giản, toàn tâm vào việc học hành.”

“Không hề giống với những cô gái xuất thân từ gia đình giàu có, đối xử với mọi người rất chân thành. Lúc nói chuyện với con bé, đôi mắt nó ngấn nước sẽ nhìn về phía người đối diện khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.”

Hứa Kim Dã cũng nhớ lần đầu tiên gặp Thẩm Thanh Đường.

Đúng thật là như vậy.

Lúc đó lòng dạ anh đang bồn chồn, qua làn khói thoáng nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của cô, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh dụi tàn thuốc đi, cô quá sạch sẽ, như một đóa hoa nhài cô độc nở trong đêm, không nên bị nhuốm chút bụi trần nào.

Mẹ Hứa nói rất nhiều, đến cuối cùng giọng điệu dịu dàng: “Một cô gái như vậy rất khó gặp, ngoan ngoãn dịu hiền, nhìn thì có vẻ rất yếu đuối. Mẹ biết chuyện của nhà họ Đoạn, con bé….quả thực là không dễ dàng gì, phải ra nước ngoài để quên đi, lúc này về nước chính là một khởi đầu mới.”

Tuy từ ngữ thận trọng nhưng Hứa Kim Dã có thể nghe được ẩn ý trong một đoạn văn dài này, ý tứ chính là nếu như anh còn chút lương tâm thì hãy buông tha cho cô gái nhỏ này đi.

Hứa Kim Dã không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Mẹ, mẹ ưng ý Thẩm Thanh Đường đúng không?”

“Đúng vậy, mẹ vẫn rất thích con bé.” – mẹ Thẩm ngập ngừng đôi lúc, nhưng vẫn nói ra suy nghĩ thật trong lòng, thậm chí về sau này bà có ý định tác hợp Hứa Tri Hành với vài cô gái môn đăng hộ đối, lúc bà trông thấy các cô ấy cũng không tránh khỏi nhớ đến Thẩm Thanh Đường, cuối cùng không khỏi thở dài.

Một cô gái tốt nhưng đáng tiếc hai nhà không có duyên.

“Vậy để cô ấy làm con dâu mẹ được không?”

Mẹ Hứa hoảng hốt, buộc miệng nói: “Con không thể cướp người ta được!”

Cái từ “cướp” này là một sự tưởng tượng quá mức sống động và mạnh mẽ, Hứa Kim Dã có lẽ đã tưởng tượng ra hình ảnh đó, Thẩm Thanh Đường sẽ tức giận đến đỏ mặt, đáy mắt mờ mịt hơi nước, trong hốc mắt đong đầy nước mắt. Cuối cùng, dù có như thế nào cũng chỉ biết mắng “anh là đồ khốn, là kẻ khốn tệ hại”, âm thanh vụn vỡ, giòn tan không nhưng không có tính công kích, trái lại còn tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm.

Hứa Kim Dã bật cười, nụ cười buông thả và lưu manh.

“Thế thì cướp vậy.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.