Quy Dã - Kim Vụ

Chương 5: Cậu quét mã đi




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bầu trời tối dần.

Không còn ánh mặt trời, nhiệt độ cũng giảm xuống, trong cơn gió cất giữ cảm giác mát mẻ.

Người trên sân bóng lần lượt rời đi, chỉ còn lại bảy tám người ầm ĩ muốn đến tiệm thịt nướng ngoài trường ăn thịt uống rượu.

Phía trước có người quay đầu hỏi Hứa Kim Dã: “Đi thôi ông cố Hứa.”

Đây là giao kèo giữa nam sinh với nhau, trước khi chơi bóng ai cũng tranh nhau cái chức danh này, ai cũng không muốn làm cháu trai người khác.

Nhưng sau khi thật sự đặt chân đến sân bóng, bị Hứa Kim Dã ngược đãi thảm hại, cả ngày không thắng nổi một trận, thua như cháu trai, cuối cùng đành phải cam tâm tình nguyện gọi một tiếng “ông cố Hứa”.

“Mấy cậu đi trước đi.”

Hứa Kim Dã nhặt túi ở dưới đất lên, lấy khăn lông lau mồ hôi sau đó nhét trở vào, đeo túi lên một bên vai, thủng thẳng bước đi.

Anh lấy điện thoại ra xem, trạng thái kết bạn Wechat vẫn hiển thị đang chờ xác nhận.

Hứa Kim Dã liếm khóe môi, mỉm cười trong im lặng.

Tống Nguyên vừa uống xong nửa chai nước khoáng, giơ tay đệm chân, bắt chước động tác ném bóng vào rồ, một đường parabol hoàn mỹ, chai nước bay  vào thùng rác,.

“Tuyệt vời!”

“Xem gì vậy?” – Tống Nguyên cảm thấy lạnh nên mặc áo khoác vào.

Hứa Kim Dã lười biếng nhướng mí mắt: “Cậu nói xem làm sao để biết yêu cầu kết bạn của mình có bị từ chối hay không?”

“Hả?”

Tống Nguyên khó có thể tin được, ánh mắt trở nên sâu xa, ý tứ thăm dò: “Cậu kết bạn với ai mà không được đồng ý? Ai, con gái? Người nào, tớ gặp qua chưa, tớ biết không?”

“Lắm chuyện.”

“Được được được, từ chối yêu cầu kết bạn sẽ không hiển thị đâu, nếu không sẽ tổn thương lòng tự trọng biết bao, có điều qua thời gian dài không có tin tức thì tám chín mười phần là bị từ chối rồi.”

“….”

Nói xong, Tống Nguyên ghé lại gần: “Ai vậy?”

Cậu ta rất tò mò, thấy Hứa Kim Dã thuận buồm xuôi gió quen rồi, muốn gì mà không có, thậm chí Hứa Kim Dã còn không cần mở miệng đã có người dâng đến tay.

Lúc này biết Hứa Kim Dã gửi yêu cầu kết bạn bị từ chối, thật sự là chuyện hiếm thấy.

Tống Nguyên rất muốn biết người đó là ai mà trong sạch thoát tục như vậy.

Hứa Kim Dã hơi híp mắt lại, trên mặt không có cảm xúc  gì, không giống với dáng vẻ lười biếng của ngày thường, bầu không khí quanh người đều lộ vẻ người sống chớ đến gần.

“Cậu hiểu rõ như vậy là bởi có kinh nghiệm gì ở chỗ nữ thần của cậu?” – giọng điệu lạnh lẽo, giống như chỉ thuận miệng nhắc tới.

Sự chú ý của Tống Nguyên nghiêng về hai chữ nữ thần, cười xấu hổ: “Nữ thần sở dĩ là nữ thần bởi vì nhiệm vụ của cô ấy đến là để đổ phổ độ chúng sinh?”

“Nói tiếng người.”

“Buổi tối lập nhóm hôm đó tớ có kết bạn với nữ thần, vốn cũng chỉ ôm tâm trạng thử xem sao, ai ngờ đâu nữ thần thật sự đồng ý!”

Tâm trạng của Tống Nguyên kích động đến nỗi nửa đêm không ngủ, kết bạn xong cũng không dám làm gì bậy, ngoài gửi một biểu tượng cảm xúc chào hỏi ra cậu ta cũng không dám nói thêm gì.

Nữ thần mà, chỉ nên đứng từ xa ngắm nhìn.

“….”

“Nữ thần tốt tính như vậy, tớ còn thật sự lo lắng tài khoản của cô ấy thêm bạn tới đầy bộ nhớ mất.” – Tống Nguyên khẽ chậc một tiếng.

“Phải không?”

Giọng nói khàn khàn giống như gió cuốn lá khô, âm thanh phát ra rất nhỏ.

Hứa Kim Dã rũ mí mắt, sự cáu kỉnh vô cớ dâng lên trong lồng ngực ngày càng dữ dội.

Anh vân vê màn hình điện thoại tối đen, điện thoại của anh không có ốp lưng, không quen dùng, rớt hư thì đổi, Hứa Kim Dã không có thói quen giữ lại đồ cũ.

*

Thứ tư, trời bắt đầu mưa.

Mưa không lớn, từng sợi màu bạc tí tách tí tách, nhưng nhiệt độ đột ngột giảm xuống mười mấy độ, sinh viên không kịp đề phòng vì vậy lúc này mới  bắt đầu lục tủ quần áo, lôi  quần áo dày ra mặc.

Thẩm Thanh Đường mặc váy màu đơn sắc dài đến đầu gối, bên ngoài khoác một chiếc áo len, dáng người cô vừa cao vừa gầy. Khi gió thổi qua một sợi tóc vướng vào mi mắt, trong sự ngây thơ lại có một loại cảm giác yên tĩnh đến vụn vỡ.

Trương Giai Di vô tình liếc mắt qua, kêu một tiếng mẹ kiếp, trong lúc mọi người nhìn sang bên này, cô ấy lấy điện thoại từ trong túi ra: “Đừng cử động, đại mỹ nhân Đường Đường, tớ chụp cho cậu một tấm.”

“……”

Đang lúc muốn ngồi xổm tìm một tư thế đẹp, sau gáy Trương Giai Di liền bị bộp một phát, Tưởng Thanh giơ ô lên, đưa tay ra khoảng trống cho cô ấy xem đồng hồ: “Nhìn nhìn nhìn, sắp đến muộn rồi đấy!”

Trương Giai Di bị cưỡng ép rời đi, thở dài nói: “Nhưng mà lúc nãy thật sự rất đẹp, có cảm giác lắm.”

“Phí lời, có khi nào mà không đẹp?”

“Cũng phải.”

Trương Giai Di bị thuyết phục, không còn giãy dụa nữa.

Tiết tự chọn buổi chiều chỉ còn lại Tưởng Thanh và Thẩm Thanh Đường, Giám định và thưởng thức du lịch –  lúc chọn môn thì môn này rất hot, dễ học lại có thể tăng thêm kiến thức.

Nhưng lúc này, hiển nhiên nó không còn dễ học nữa.

Trước khi vào phòng học, Thẩm Thanh Đường đang nghĩ không chắc Hứa Kim Dã sẽ đến, trước kia anh có bao giờ xuất hiện đâu.

Tuy nhiên mọi thứ không như mong đợi, gần đây anh đóng vai học sinh giỏi, không những không vắng mặt mà còn không ngủ gật, anh ngồi ngay ngắn, chân gập lại vẫn còn hơi dài, trông dáng vẻ rất tủi thân.

Vây quanh Hứa Kim Dã có mấy nam sinh, anh uể oải dựa vào họ, khóe môi nhếch lên nụ cười thờ ơ, cũng không nói gì nhiều.

Có nữ sinh lén lút dòm qua nhưng lấy sách che lại.

Quanh anh vẫn luôn rực rỡ gấm hoa như thế, náo nhiệt đông đúc, anh vĩnh viễn là tiêu điểm, bây giờ như vậy, sau này cũng sẽ như vậy.

“Ngồi đây đi.” – Tưởng Thanh tìm được chỗ trống ở giữa lớp, kéo Thẩm Thanh Đường ngồi xuống.

Chỗ này, cách Hứa Kim Dã không đến ba dãy ghế.

Gần đến mức có thể nghe thấy câu chuyện phiếm họ đang nói, liên quan đến đua xe, giải đấu, điểm xếp hạng gì gì đó, cô hoàn toàn xa lạ với lĩnh vực này.

Chỉ loáng thoáng nghe thấy có người nhắc đến bảng xếp hạng, Hứa Kim Dã đang đứng đầu bảng.

“Anh Dã rất cừ, nếu thật sự giành được quán quân có thể lái xe chở em một vòng không, lúc ấy em sẽ có thể mạnh miệng khoe khoang với người khác, tôi đã từng ngồi xe của quán quân.”

“Cậu cút ra giùm, chiếc xe bảo bối đó của anh ấy là xe gì, quý báu thân thiết hơn cả vợ đấy, ghế sau còn chưa có ai ngồi qua đâu.” – Tống Nguyên cười mắng.

Cậu ta còn nhớ lần đầu tiên thấy Hứa Kim Dã, là lúc  sinh viên năm nhất mới nhập học, cậu ta nghe được tiếng động cơ gầm rú chấn động khiến cho không khí nóng nực của mùa hè càng thêm oi bức.

Một chiếc xe moto màu đỏ rực lướt qua người cậu ta như một cơn gió, Tống Nguyên ngơ ngác đứng im tại chỗ, vuốt lại kiểu tóc bị gió thổi bay tán loạn rồi cảm thán ngầu chết mẹ đi được, pha làm màu này xịn đét.

Tống Nguyên còn chưa nghe ngóng được ai mà ngầu đến vậy thì khi đẩy cửa ký túc xá, đúng lúc nhìn thấy mũ bảo hiểm đỏ rực, sau đó Hứa Kim Dã từ trong toilet đi ra, đuôi mắt Hứa Kim Dã nhướng lên: “Ồ bạn cùng phòng.”

Sau khi thành bạn cùng phòng, Tống Nguyên bất ngờ phát hiện “vua ngầu lòi” rất dễ ở chung. Sau lần đó, cậu ta không chỉ một lần cầu xin Hứa Kim Dã chở cậu ta một đoạn nhưng đều bị từ chối.

Lý do: “Tôi không chở đàn ông.”

Sau đó Tống Nguyên theo sau quan sát, trên cơ bản Hứa Kim Dã cũng chẳng chở phụ nữ, tóm lại là yên sau xe Hứa Kim Dã không chở người.

“Được thôi, không làm bóng đèn nữa.”

Hứa Kim Dã gõ xuống mặt bàn: “Đến giờ lên lớp, giải tán.”

Mấy nam sinh lúc này mới tản ra, có bốn người rời khỏi phòng học, họ không phải sinh viên của lớp này.

Thẩm Thanh Đường lấy sách ra, lật sách, cô cầm bút theo thói quen, đầu bút dừng trên giấy quá lâu làm vết mực nhòe ra.

Tưởng Thanh chống cằm nhìn cô: “Đường Đường, cậu học hành nghiêm túc quá, tớ thật sự khâm phục cậu, loại thời gian nhỏ lẻ này mà cũng có thể tận dụng triệt để.”

Cái gì gọi là càng xuất sắc thì càng nỗ lực, đột nhiên Tưởng Thanh cảm thấy bản thân là một phế vật.

Thẩm Thanh Đường khẽ cười.

Chỉ có bản thân cô biết, một chữ trên trang sách cô cũng chẳng để vào mắt.

Tiếng chuông vang lên, giảng viên cầm cặp tài liệu bước vào.

Sau khi tan học có giao bài tập nhóm, môn tự chọn mọi người chọn là Giám định và thưởng thức du lịch, cho nên bài tập sẽ liên quan đến du lịch: Chọn một quốc gia để tuyên truyền, giới thiệu rõ ràng phong tục tập quán con người, có thể thu hút được khách du lịch đến.

“Vẫn ổn, không khó lắm.” – Thẩm Thanh Đường nói, nhóm phân công thành viên lên mạng thu thập tài liệu, sau đó tổng hợp lại làm thành PPT là được.

Tưởng Thanh nêu cách nghĩ của mình trong nhóm.

Sau đó, Tưởng Thanh chủ động gánh vác phần PPT với Thẩm Thanh Đường, dù sao bước này cũng liên quan trực tiếp đến điểm số cuối cùng.

Tống Nguyên đáp không thành vấn đề, toàn bộ đều nghe theo sự phân công.

Nam sinh kết bạn Wechat với Thẩm Thanh Đường tên là Ngụy Chí, khoa máy tính, nói mình sẽ mã hóa một số chương trình đơn giản, biết cách đưa một số plug-in vào PPT, về mặt kỹ thuật có thể được cộng điểm.

Nói xong lại tự tag @Thẩm Thanh Đường, nói rằng đến lúc đó sẽ gửi tin nhắn cụ thể thảo luận riêng với cô, nếu như online không tiện thì có thể offline, thời gian của cậu ta có nhiều thời gian trống.

Tống Nguyên nhìn chằm chằm tin nhắn trong nhóm, tức cười nói: “Ai nói con trai học khoa học kỹ thuật thì thành thật, tên này phải có tới tám trăm lòng riêng, gửi tin nhắn riêng còn chưa đủ, lại còn đòi gặp mặt?”

Thủ đoạn kém cỏi này Tống Nguyên nhìn không vào mắt, trước kia sao mình không học khoa máy tính.

Còn chưa nói xong Tống Nguyên nhìn thấy trong nhóm có tin nhắn mới.

[ Hứa Kim Dã ]: Nếu đã là bài tập nhóm, có vấn đề gì thì nói trong nhóm, để một mình cậu gánh vác vấn đề to lớn này, tôi không đành lòng.

[ Hứa Kim Dã ]: Dù sao, đục nước béo cò lấy tín chỉ không phải phong cách của tôi.

[ Hứa Kim Dã ]: Bạn học Thẩm thấy thế nào?

Thẩm Thanh Đường cau mày, đột nhiên không biết trả lời câu hỏi kia của Hứa Kim Dã như thế nào, cô ngập ngừng cầm điện thoại gõ chữ trả lời tin nhắn đầu tiên.

[ Thẩm Thanh Đường ]:  Ừ, gửi trong nhóm nhé, mọi người nhìn thấy có thể cùng nhau thảo luận.

[ Ngụy Chí ]: Được được được, tôi chỉ lo lắng tin nhắn trong nhóm quá nhiều sẽ làm phiền đến mọi người. Nếu đã vậy, tôi nghĩ ra cái gì sẽ gửi vào nhóm.

“…”

Tống Nguyên khẽ chậc một tiếng, tuy rằng kết quả đại khái làm người khác vui vẻ nhưng không tránh khỏi muốn trêu chọc Hứa đại gia một câu, bắt đầu thôi: “Ồ, đục nước béo cò lấy tín chỉ không phải phong cách của tôi, anh à sợ là anh đã quên mấy môn tự chọn của học kỳ một anh có thể đến lớp được hai tiết đã là kỳ tích rồi.”

Nói xong Tống Nguyên còn bật hai ngón tay ra: “Môn này anh đã đạt KPI rồi.”

Hứa Kim Dã khẽ cười một tiếng. Đã cười rồi.

Tống Nguyên cũng cười theo.

Nhưng chẳng bao lâu Tống Nguyên lại không cười nổi nữa.

Hứa Kim Dã thong thả nói: “Thật ra thì…không muốn sống nữa có thể nói thẳng.”

Tan học, Ngụy Chí từ phía sau đi đến, tới lối đi bên cạnh Thẩm Thanh Đường thì dừng lại.

Cậu ta đỏ mặt nói suy nghĩ của mình về bài tập nhóm, còn nói cậu ta có nhiều thời gian, có gì cần thì cứ nói với cậu ta một tiếng là được, cậu ta rất vui khi được “cống hiến” cho nhóm.

Tưởng Thanh mím môi nín cười, cái gì mà “cống hiến” cho nhóm, vì nữ thần mà “cống hiến” thì có.

Lúc Thẩm Thanh Đường lắng nghe đều sẽ nhìn vào mắt của đối phương, kiên nhẫn nghe anh ta nói hết.

Cô gật đầu, mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Được, tôi nhớ rồi.”

Trong nháy mắt mặt Ngụy Chí đỏ bừng, gãi gãi đầu, nói lần sau gặp rồi chạy đi mất.

“Thiếu niên thuần khiết.” – Tưởng Thanh đặt biệt danh.

Tống Nguyên thấy vậy mà bốc hỏa, trong miệng lầm bà lầm bầm – kẻ mưu mô.

Tống Nguyên phẫn uất bất bình: “Cháu trai này thấy tính tình nữ thần của tớ quá tốt, đối với bất cứ ai cũng lịch sự nên mới được đằng chân lân đằng đầu.”

“Nữ thần còn cười với anh ta, trái tim tớ tan nát rồi, mẹ kiếp!”

“…”

Hứa Kim Dã nhướng mi mắt, ánh mắt dời xuống.

Mí mắt anh rất sâu, khi nhướng mắt, dường như cũng đang thu lại sự phóng túng của mình, có chút gian tà.

Trong ấn tượng của anh, cô chưa cười với anh lần nào.

Nụ cười ban nãy, có chút chói mắt.

Trong ký túc xá phòng 302, ngoài hai người bạn cùng phòng có tiết tự chọn vốn không ở đây.

Tưởng Thanh ngồi xuống duỗi thắt lưng: “Hầy, tớ còn tưởng bài tập nhóm lần này lại bị lợi dụng, ai ngờ được mọi người đều tích cực.”

“Ngay cả Hứa Kim Dã cũng nghiêm túc, tớ muốn gọi cho mẹ tớ quá, hỏi bà ấy có phải năm nay đã đi thắp nhang cho tớ không.”

Thẩm Thanh Đường đã thay sách trong túi, cười nói: “Dù sao môn tự chọn cũng rất quan trọng, liên quan đến xếp hạng, học bổng và tuyển thẳng.”

“Cũng phải.”

Tưởng Thanh chống cánh tay lên ghế nhìn Thẩm Thanh Đường: “Lại đến thư viện sao?”

“Ừm, tớ phải đi tìm tư liệu.” – thật ra mẹ Thẩm gửi tin nhắn bảo cô về nhà, cô lấy cớ nói tuần này bài vở nặng nề, cuối tuần cô về sau.

Mẹ Thẩm quan tâm đến việc học của cô, vì vậy cũng không bắt ép nữa.

Thẩm Thanh Đường biết bản thân cô không muốn về nhà, không muốn nghe mẹ Thẩm nói về chuyện của Hứa Tri Hành.

“Được rồi, đi đường cẩn thận, tớ ở ký túc xá học trực tuyến.” – Tưởng Thanh nói.

“Ừm.”

Thẩm Thanh Đường đẩy cửa phòng ký túc xá ra, đi đến trạm chờ xe buýt trong khuôn viên trường.

Mưa mãi không tạnh, cô cầm ô, nhìn mấy đôi tình nhân cũng cầm ô đi ngang qua, chàng trai nói chuyện, cô gái  giả vờ giận dỗi, sau đó lấy nắm tay nhẹ nhàng đập vào vai chàng trai.

Thẩm Thanh Đường mỉm cười, cảm thấy rất đáng yêu, không khỏi nhìn thêm hai lần.

Một bóng đen che khuất tầm nhìn của cô.

Cô nghiêng ô, chậm rãi ngước mắt lên. Từ dưới nhìn lên cô nhìn thấy đường nét khuôn mặt rất rõ ràng, người đó đang nhướng mí mắt nhìn cô.

Vóc dáng Hứa Kim Dã cao ráo, lúc đứng gần nhìn người khác luôn là hướng nhìn xuống, giống như bị một ngọn núi đè lên, cảm giác áp bức rất mạnh mẽ.

Anh không che ô, mưa phùn rơi xuống áo khoác của anh, nước mưa thấm lan  ra thành một màu đen thẫm.

“Bạn học Thẩm.” – Hứa Kim Dã nhếch môi.

Tay Thẩm Thanh Đường cầm hơi cử động, cô có ý định muốn cầm ô đưa qua một chút nhưng anh quá cao, dù có duỗi thẳng tay, đỉnh ô cũng sẽ chạm vào đầu anh, làm cho Hứa Kim Dã không thể không cúi người.

Ý định trong đầu cũng chỉ chợt lóe lên, cô vốn cũng không định làm vậy, không thích hợp.

Dáng đứng của Hứa Kim Dã cũng rất thong dong, giọng điệu cũng vậy: “Tôi còn nợ cậu một ly trà chanh.”

“Không cần đâu, tôi mời.” – Thẩm Thanh Đường nói khẽ, ánh mắt yên tĩnh, lễ phép lại xa cách.

Hứa Kim Dã cười khẽ: “Tôi không quen để con gái mời.”

“…”

Hôm đó cũng không thấy anh có chút xíu nào gọi là ngại ngùng.

Thẩm Thanh Đường lại nghe thấy anh chậm rãi nói: “Khoản tiền đó tôi phải trả.”

Đây có lẽ là nguyên nhân anh thêm bạn lần trước.

Thẩm Thanh Đường cảm giác được càng có nhiều ánh mắt xung quanh nhìn qua, tò mò đánh giá mối quan hệ của hai người, mặt cô có chút nóng lên.

Một ly trà chanh thôi thực ra cũng không cần như vậy.

“Được, chắc khoảng mười tệ.”

Thẩm Thanh Đường lấy điện thoại ra, mở khóa điện thoại.

Cô cúi đầu, lộ ra một phần cổ nhỏ dưới mái tóc dài được kẹp lên bằng kẹp cá mập, trắng nõn mịn màng, giống như một loại ngọc bội cao cấp.

Mí mắt Hứa Kim Dã giật giật, dời tầm mắt đi.

Anh lấy điện thoại, đợi yêu cầu kết bạn hiện lên.

Mấy phút sau vẫn không có động tĩnh gì.

Anh kiên nhẫn chờ đợi.

Đến khi dưới mắt có một bàn tay vươn ra, giọng Thẩm Thanh Đường vừa nhỏ vừa nhẹ: “Cậu quét mã đi.”

Hứa Kim Dã tập trung nhìn, ồ, giao diện điện thoại là mã thu tiền.

Anh bật cười.

Giương mắt nhìn thấy đôi mắt hạnh trong suốt sạch sẽ, có thể cảm giác được sự thẳng thắn trong đó, ý tứ chính là  không muốn có liên quan gì đến anh rất rõ ràng.

Hứa Kim Dã chống lưỡi lên vòm răng trên, trong cổ họng tràn ra tiếng cười nhạo: “Hay, khá lắm.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.