Quy Dã - Kim Vụ

Chương 44: Tặng em được không ?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên ban công có đặt thêm vài chậu hoa, chúng đều được Thẩm Thanh Đường thêm vào sau này, một chậu Bách Vạn Tâm (Cây Lan Tim), là một loại cây thân thảo, cô được ông chủ tiệm cây giới thiệu, bảo rằng rất thích hợp với người mới trồng, dù tưới nước nhiều thì lá cũng chuyển sang vàng thôi, sẽ không yếu ớt mà chết, chúng mềm mại mọc theo nhánh rũ xuống, vào tiết trời se lạnh đầu xuân lá sẽ màu xám nhưng đã có chồi non mọc ra từ thân cây.

Chỗ này nằm trên lầu cao, ngài ban công là đêm đen rộng lớn.

“Không hay đâu.” – cô lắc đầu.

“Quà chưa đưa sao có thể mở được?” – giọng nói rất nhẹ nhàng, gần như là sự bướng bỉnh một cách ngây thơ.

Thẩm Thanh Đường suy nghĩ rất lâu xem nên tặng cái gì cho anh, bật lửa Zippo dường như vẫn chưa đủ đặc biệt, cô muốn Hứa Kim Dã sẽ nhớ đến cô mãi mãi, dù cho sau này chia tay anh vẫn nhớ đến cô.

Nhưng cô không đủ gan dạ, chỉ có cách duy nhất là uống rượu, trong tủ rượu có rất nhiều rượu, cô lấy ra cũng tiện.

Đôi khi rượu thực sự là một thứ tốt. Sau khi uống, cô không còn do dự, lo lắng trước sau nữa.

Thẩm Thanh Đường nghiêng đầu, đột nhiên khẽ cười. Dưới hàng mi đen dài của anh có màu hổ phách nhạt, bụng ngón tay lướt qua chiếc cổ thanh mảnh, ngón tay chạm vào cúc áo, mềm mại nhạy cảm, từng nút từng nút được cởi ra, sau khi cởi khoác bằng len dày và nặng ở bên ngoài xuống là một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, hai dây áo mỏng như sợi tơ bám vào bờ vai gầy, uốn lượn đi xuống phần phập phồng trắng như tuyết và mềm mại.

Cô ngước mắt, cánh môi căng mọng tươi đẹp, lông mi run rẩy, vì lạnh hoặc chăng vì điều gì khác.

Gương mặt Hứa Kim Dã vẫn bình thản, đôi mắt sâu hun hút. Vì là khán giả duy nhất nên trông anh có phần quá bình tĩnh và tự chủ, nhưng chỉ có anh biết rõ trong màn đêm tĩnh mịch này, máu anh đang sôi sục và gào thét điên cuồng.

“Em tặng cho anh cái gì?” – Anh biết rõ còn cố ý hỏi, đôi mắt dính chặt vào cô, con mồi được đưa tận miệng, chỉ cần mở miệng là có thể thưởng thức được vị tươi ngon tuyệt mỹ.

Thẩm Thanh Đường buông thõng cánh tay, áo khoác tuột khỏi vai, vắt ngang trên lan can kim loại, hai cánh tay mềm mại thanh mảnh vòng qua cổ anh, nhìn anh và hỏi: “Tặng em được không?”

Tầm mắt cô di chuyển từ mái tóc đen nhánh đi xuống, đến làn da trắng lạnh của anh, sống mũi cao thẳng, đường nét gương mặt lạnh lùng và nổi bật cùng với đường cong quai hàm căng chặt.

Cô duỗi tay, xương ngón tay đi qua gò má, ngón trỏ dừng lại bên môi.

“Rất thích.”

“Nơi nào cũng thích.”

Thẩm Thanh Đường lẩm bẩm, than thở sao người đàn ông này sao lại như vậy chứ, từng bộ phận trên người anh đều như phát triển trong trái tim cô.

Đôi mắt ướt át, trong veo và ngây thơ, không lẫn một chút tạp chất nào.

Yết hầu nặng nề lăn xuống, Hứa Kim Dã nhếch môi, không nặng không nhẹ, hàm răng trắng cắn lên làn da mềm mại, thực tủy biết vị, vị ngọt ngào rất dễ gây nghiện.

Tăng thêm sức lực, anh nghe thấy tiếng cô rít nhẹ, lập tức rụt lại, thân thể theo bản năng lùi về sau tìm chỗ trốn.

Thật ra cô không có chỗ lùi, cô đã sớm bị trói vào một khu vực nhỏ, bị vây chặt trong vòng tay anh, sau lưng là một khoảng không rộng lớn.

Giây tiếp theo, Hứa Kim Dã giữ chặt cổ cô, một cái hôn mãnh liệt rơi xuống nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng liếm mút, gặm cắn nhè nhẹ trên đôi môi mềm mại của cô, nếm được vị rượu thoang thoảng.

Anh mở miệng nói chuyện nhưng cũng chẳng buông lỏng, dán trên cánh môi, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười.

“Anh đi ra phát hiện cửa tủ rượu bị mở, chai rượu vang trắng Burgundy đã bị mở, có một tên trộm rượu đã uống hết một nửa.”

“Rượu Burgundy không giống với những loại khác, hiệu quả mạnh nhưng dai, tác dụng chậm nhưng sâu. Uống rượu để để tăng thêm can đảm mà chọn nó thì không phải lựa chọn sáng suốt.”

“Em nên chọn Rượu Sherry bên cạnh, trước bữa ăn là dư dả cho em rồi.”

Thẩm Thanh Đường mở mắt mông lung, cô có biết gì về rượu đâu, chỉ theo bản năng chọn một chai thôi, tửu lượng cô kém, uống gì cũng say.

Có điều lần này không phải rượu được điều chế, không có mùi vị của mojito, vì vậy vị rượu rất cay nồng, cô cau mày uống sạch nó như uống thuốc.

Cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, môi mấp máy, nhỏ giọng nói: “Lần sau sẽ thử.”

“Còn có lần sau?”

Hứa Kim Dã bật cười.

Là tức mà cười, tiếng cười dường như đặc biệt sảng khoái trong màn đêm trống trải.

“Thẩm Thanh Đường, em cũng gan lắm, ai dạy em uống rượu để quyến rũ đàn ông vậy?” – một tay Hứa Kim Dã nâng mông cô, cánh tay cơ bắp đột nhiên dùng sức khiến cô bị kéo lại gần, theo phản xạ cô kêu một tiếng, làn da ở đùi trong cô chợt căng lên, cảm nhận được cơ bắp săn chắc ở eo anh.

Làn váy bị đẩy xếp chồng lên phía trên, giống như dải ruy băng sau khi tháo quà rũ xuống ngẫu nhiên. Dưới dải ruy băng là làn da trắng tựa sương tuyết, là dương chi bạch ngọc tốt nhất thế gian.

“Em không có.”

Từ kia quá khó để cô thốt ra thành lời, Thẩm Thanh Đường lắc đầu phủ nhận, sắc mặt đỏ bừng đính chính: “Chỉ tặng quà thôi.”

Cô lắp ba lắp bắp giống như một con chim non đang sợ hãi, đáng lý nó phải vỗ cánh bay đi nhưng lại bị kẻ có lòng dạ xấu xa bắt lấy đôi chân, trốn không thoát bay không được, chỉ có thể réo rắt kêu.

Bàn tay nóng như lửa đốt không kiêng nể gì tác oai tác quái, Hứa Kim Dã dán bên tai cô, giọng nói run rẩy: “Em có.”

Cơ thể Thẩm Thanh Đường căng chặt, đầu óc choáng váng vì tác dụng của rượu, cơ thể cũng bị thiêu đốt khiến cô sớm không còn khả năng suy nghĩ, cô túm lấy vai Hứa Kim Dã theo bản năng, hai mắt đỏ hoe, lông mi ươn ướt, cánh môi mấp máy, cô bị mê hoặc mà hỏi: “…Có không?”

“Ừ.”

“Ôm chặt.” – Hứa Kim Dã nắm tay cô đặt lên giữa eo mình, xuyên qua vải trực tiếp chạm lên da thịt, cô co rúm lại vì nóng, anh ấn chặt mu bàn tay cô không buông, bắt cô từ từ thích ứng.

Sau đó, anh duỗi tay nắm gấu áo hoodie, hơi hơi cong người, dễ dàng kéo áo qua khỏi đầu, phất tay tùy tiện ném nó lên chiếc ghế bằng mây trong góc, dúm dó như một miếng giẻ cũ.

Ánh mắt Hứa Kim Dã tối sầm u ám, giống như dã thú chực chờ trong bóng tối đã lâu, cơ bắp trên cánh tay căng lên như thể đang chuẩn bị cho một cuộc đi săn.

Ánh mắt Thẩm Thanh Đường mông lung, cánh môi mềm nửa khép nửa mở, thuần khiết như một đứa trẻ mới sinh, cô bị nhìn chằm chặp đến thở không thông, nhịp thở tăng nhanh, lồng ngực phập phồng.

Dây cung kéo căng chặt. Một sợi dây cực kì dài và mảnh, màu trắng bạc yếu ớt.

Khoảnh khắc tiếp theo, trời đất quay cuồng, cô bị ôm lên, cô không còn gì ngoài đôi bàn tay rắn chắc đó. Cảm giác không trọng lượng buộc cô phải ôm chặt lấy anh.

Hứa Kim Dã nhấc chân bước đi, sau khi đi mấy bước thì đột nhiên ngồi xuống, chiếc ghế mây không chịu nổi sức nặng kêu lên hai tiếng kẽo kẹt.

Thẩm Thanh Đường mềm mại kêu thành tiếng, yêu kiều ngoài sự tưởng tượng của cô. Cô ngẩn ngơ, âm thanh này thật không giống cô ngày thường, cô bị dọa sợ đến mức hoảng hốt đưa tay lên che miệng.

Không phải hai người chưa từng ngủ cùng giường kề chung gối. Trước kia đã trao đổi hơi ấm cho nhau rất nhiều lần nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, chưa hề thực sự làm tới bước cuối cùng.

Lần này thì khác.

Thẩm Thanh Đường kiên quyết che miệng, có quá nhiều âm thanh không phải của cô tràn qua cổ họng, cô cảm thấy thẹn thùng bỡ ngỡ, vành mắt là một mảnh ướt nước mờ mịt, lúc nào cũng có thể rơi nước mắt, cô muốn khóc nhưng lại cảm thấy khóc còn xấu hổ hơn.

Dường như kế uống rượu đã thất bại, cô không còn sự gan dạ như lúc đầu. Trái tim từ lâu đã không còn gánh vác nổi sự nặng nề lặp đi lặp lại mà nhảy loạn bình bịch, bàn tay Hứa Kim Dã dán lên khiến nó từ đập loạn xạ thành đập điên cuồng, bên môi tràn ra nụ cười khàn, nói với cô rằng bảo bối tim em đập rất nhanh nha.

Hai mắt Thẩm Thanh Đường nhắm nghiền, lông mi vẫn run rẩy không ngừng, suy nghĩ của cô bị chia cắt thành từng mảnh nhỏ rơi xuống như những bông tuyết nhưng làm sao anh có thể buông tha cho cô, môi anh khăng khăng đuổi theo, tựa lên vành tai cô, dùng giọng nói trầm khàn nói vài câu dirtytalk khiến người ta xấu hổ.

Trước nay cô chưa từng là đối thủ của anh, cô mặt đỏ tía tai.

Hứa Kim Dã giữ chặt tay cô không buông, lòng bàn tay thấm ướt, như có dòng điện chạy qua người, khi cô muốn rút tay ra nhưng anh bảo cũng là của cô mà trốn cái gì.

Tình ý khắc sâu, áo khoác lại đột nhiên rơi trên vai, Hứa Kim Dã ôm cô đi vào trong phòng, không bật đèn, toàn bộ đều nương theo ánh sáng phòng khách chiếu vào, cuối cùng rơi trên tấm ga trải giường tối màu, như ánh đèn sân khấu.

Hứa Kim Dã kéo tủ đầu giường, không kiên nhẫn xé hộp giấy, bởi vì động tác quá thô bạo, hộp giấy bị giày vò không ra hình dạng.

Thẩm Thanh Đường khép hờ mắt lại, run rẩy đồng cảm.

“Trong trí nhớ của anh, lúc đi học anh học lệch, thiên về môn khoa học, nên sau này anh chọn học khoa học tự nhiên, trong ba môn khoa học tổng hợp, giáo viên vẫn luôn thắc mắc bài nào của môn sinh học anh cũng làm không được, tại sao chỉ mỗi môn sinh học này học không được.”

Tay trái của anh bắt lấy ngón tay cô, mở ra từng ngón từng ngón, sau đó lại đưa ngón tay của mình tiến vào, ép buộc mười ngón tay đan vào nhau không kẽ hở, giọng nói cực kỳ chậm rãi giống như để phối hợp với tiết tấu, anh ở trên cao, ánh mắt tối đen như mặt hồ sâu hút.

Thẩm Thanh Đường cắn chặt môi, không hiểu sao đột nhiên anh lại nhắc đến chủ đề này, cô nghiêng mặt, quai hàm mềm mại, vết ửng hồng trên mặt vẫn chưa phai.

Hứa Kim Dã chậm rãi vuốt ve chiếc cằm thanh tú trắng nõn của cô, ngón tay véo nhẹ ép buộc cô quay mặt đối diện với anh, sau khi thành công mới khẽ nói: “Hay là cô giáo Thẩm, cô dạy anh nhé, được không?”

Tựa như lời nỉ non nhẹ nhàng, êm dịu đến cực điểm nhưng ngữ cảnh thì thế này đây…

Mưa phùn gió bấc vĩnh viễn chỉ là một khúc nhạc dạo.

Không kịp đề phòng chính là cơn mưa như trút nước, trong nháy mắt là vẻ đẹp của đường cong dịu dàng, là tỉ lệ vàng được nhắc đến trong môn sinh học, những giọt mưa dày đặc, hăng hái quất vào đám cỏ dại bên đường. Sức sống mãnh liệt cứ như vậy bộc phát, lặp đi lặp lại, uốn cong rồi duỗi thẳng, hết lần này đến lần khác, làm không biết mệt.

Miệng Thẩm Thanh Đường khô khốc, đến cả ngón tay cũng lười cử động, trong mơ hồ hình như có nước được đưa tới, đột nhiên trong cơn khát nhận được sự ngọt ngào ngoài ý muốn, cô theo bản năng muốn nhiều hơn, mắt vẫn nhắm, dáng vẻ rã rời, cô cũng không nhớ mình ngủ lại thế nào.

Hứa Kim Dã không hề buồn ngủ.

Sau khi được ăn no dường như sự kiên nhẫn và sức lực của anh dùng mãi không hết, anh cẩn thận, tỉ mỉ làm hết những công việc sau đó. Trước kia anh chưa bao giờ chăm sóc ai, nhưng lúc này không học mà thành tài, ân cần tinh tế đến mức chính anh còn thấy ngạc nhiên.

Rèm cửa chưa đóng hẳn, ánh sáng từ bầu trời lấp ló qua khe hở, có thể thấy sắc trời đang dần sáng.

Lúc Thẩm Thanh Đường tỉnh lại, bên gối không có ai, cô nghiêng đầu, ngơ ngác chớp mắt. Chuyện xảy ra tối qua giống như một bộ phim, đầu óc cô vẫn chậm chạp nhưng cảm giác trên cơ thể nhạy cảm hơn, sau khi cô nhận ra điều gì đó sắc mặt cũng dần đỏ, cô kéo chăn che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt hạnh mơ màng ngấn nước.

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Hứa Kim Dã bước vào, nhìn thấy con mèo nhỏ làm tổ trên giường, anh đi vòng qua thành giường ngồi xổm xuống, đặt tay lên trán cô, không ốm không sốt, còn về tại sao lại sờ trán cô anh cũng không có câu trả lời.

Thẩm Thanh Đường nhìn anh, trong thoáng chốc cô cảm thấy rất bỡ ngỡ, không biết đối diện với anh thế nào nên lại cúi đầu thấp xuống một chút, ước gì có thể vùi bản thân vào trong chăn.

Hứa Kim Dã cười khẽ, giơ tay lôi người trong chăn ra, để lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh ước chừng chỉ to bằng lòng bàn tay, chắc là do thức khuya và vận động nên đôi mắt có màu xanh nhạt vì quá mệt mỏi.

“Có đau không?” – anh hỏi.

Không thể trốn tránh, Thẩm Thanh Đường chỉ có thể rụt rè mím môi, chậm chạp lắc đầu.

“Anh mua đồ ăn sáng rồi, dậy ăn đi rồi ngủ tiếp. Em có thể đứng dậy không?” – Ý anh là, nếu như không thể thì anh có thể giúp cô, Thẩm Thanh Đường lập tức gật đầu, ngọ nguậy muốn đứng lên, trên người đã được mặc lại đồ ngủ vì vậy cô không cảm thấy xấu hổ vì không mặc đồ.

Nhổm dậy được một nửa cô thoáng thấy trên tay anh có một cái túi nhựa, trong túi nhựa đựng thuốc, cô nhận ra là thuốc mỡ lập tức dời tầm mắt nhìn đi chỗ khác.

Vành tai dưới mái tóc dài mềm mại đỏ như máu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.