(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhân viên phục vụ bưng hai két rượu đến, nặng nề bỏ xuống mặt đất, tốn không ít sức.
“Tống Nguyên hôm nay đừng hòng trốn, lần nào uống cũng giở trò, lâu rồi không gặp dù sao cũng phải uống ba chai trở lên.”
Tống Nguyên liếc nhìn bàn kế bàn, tâm trạng chợt kích động, âm lượng cũng tăng lên vài phần: “Ba chai thôi mà, lần này anh Hứa uống bao nhiêu tớ uống bấy nhiêu, để các người thấy thực lực thật sự của ông đây.”
“Bớt chém gió lại đi, đòi so tửu lượng với anh Hứa, có khi đến lúc đó bọn tớ phải khiêng cậu về.”
“Không có chuyện đó.”
“Quen anh Hứa lâu nay chưa thấy anh ấy say bao giờ.”
“Hôm nay chuốc thử đi?”
“…”
Sau đó một giọng nói lười biếng vang lên, xen lẫn ý cười: “Ở trước mặt tôi đòi chuốc say tôi, không hay lắm thì phải?”
“Có gì không hay, phục vụ, khui hết két này đi.”
Tiếng cười của các chàng trai hết sức náo nhiệt, vang vọng sang bàn bên cạnh. Thẩm Thanh Đường cầm điện thoại, không khỏi cau mày.
Có một tin nhắn mới bật lên.
[Hứa Kim Dã]: Em nghe rồi đó, đều tại bọn họ chuốc say anh, không ai bảo vệ rất khó thoát thân.
Nói như thể anh rất bất lực, lông mày Thẩm Thanh Đường cau mày hơn.
Tưởng Thanh lén lút liếc nhìn bàn kế bên, nhẹ giọng nói: “Con trai uống được quá ha, còn nhiều hơn mấy bạn nam bên phòng bạn trai của Trương Giai Di nữa.”
“Này cậu đừng nhắc, hôm đó trên đường đưa anh ấy về ký túc xá anh ấy còn nôn nữa, cái mùi kia cả đời này tớ không muốn nhớ lại đâu, ngày hôm sau anh ấy thấy khó chịu lắm, thật tình chả hiểu nổi bọn họ, bia thì khó uống, uống nhiều thì khó chịu, chả hiểu kiểu gì.”
“Chắc do bầu không khí.” – Tống Tuệ Nhu cười cười.
“Đường Đường, cậu ăn xong chưa?” – Tưởng Thanh để ý thấy Thẩm Thanh Đường đang bấm điện thoại nên tò mò hỏi.
“Chưa, chưa xong.”
Trước khi Thẩm Thanh Đường để điện thoại xuống, còn nhắn trả lời anh một câu: Vậy anh chú ý sức khỏe.
Hứa Kim Dã liếc mắt nhìn một cái, khẽ cười một tiếng, thật sự không thèm quan tâm đến sống chết của anh, anh tựa vào lưng ghế, nghe bọn họ tán dóc, thỉnh thoảng tiếp đôi câu.
Đồ ăn đã gọi được kha khá, quay một vòng lại về tay Hứa Kim Dã, Tống Nguyên ghé lại gần, sau khi xem xong các món đã gọi: “Nhiêu đây không đủ, còn gì có thể gọi nữa không?”
Món anh muốn ăn những người khác đã gọi rồi.
Hứa Kim Dã cầm thực đơn bằng một tay, mí mắt uể oải nhướng lên, nói: “Ừ gọi thêm chút gì nữa đi.”
Giọng nói chậm rãi, đoán không được anh đang nghĩ gì.
Tống Nguyên đang muốn đưa tay lật thực đơn nhưng lại không ngờ thực đơn lại đột nhiên bị dời đi, tay anh ta rơi vào khoảng không, nhìn Hứa Kim Dã hơi hơi nghiêng người, dáng cao chân dài, ngồi trên loại ghế gỗ này không hợp lắm, một tay Hứa Kim Dã gác lên ghế, thong thả mở miệng: “Bạn học Thẩm.”
Giọng nói lười biếng không biết tả làm sao, giống như đang cố ý mài mòn thần kinh của người khác.
Vào khoảnh khắc đó, như có một luồng điện chạy vào, động tác cầm đũa của Thẩm Thanh Đường chợt dừng lại, lưng đã căng cứng từ lâu.
Cô không biết anh muốn làm gì.
Chỉ cảm thấy chuyện mà Hứa Kim Dã sẽ làm thì không phải chuyện tốt lành.
“Đường Đường, hình như đang gọi cậu kìa.” – Trương Giai Di ngẩng đầu, để ý thấy hướng mắt Hứa Kim Dã đang nhìn đúng thật là đang nhìn về phía chỗ bọn cô, trong đầu cảm thấy có chút mông lung, Trương Giai Di cảm thấy hình như mình đã bỏ qua điều gì đó, nếu không tại sao Hứa Kim Dã lại gọi Đường Đường?
Tưởng Thanh mới vừa cắn một miếng củ từ, đánh hơi thấy động tĩnh vì thế động tác nhai cũng dần chậm lại, sau khi nuốt xuống nói: “Đúng đó, Đường Đường, Hứa Kim Dã đang gọi cậu.”
“Chuyện gì vậy?” – Tống Tuệ Nhu chớp mắt, nhỏ tiếng hỏi.
Trương Giai Di không chớp mắt lắc đầu, Trương Giai Di cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ có một loại cảm giác xuyên qua một khoảng không gian vô hình.
Điều bất ngờ là không chỉ có bọn cô, một tiếng gọi bạn học Thẩm này đã thành công khiến cho âm thanh ở cả hai bàn yên tĩnh lại. Ngơ ngác vì tình huống bất ngờ cộng thêm ánh mắt tò mò di chuyển qua lại giữa Hứa Kim Dã và Thẩm Thanh Đường, luôn cảm thấy như sắp có một sự kiện kinh hoàng gì đó chuẩn bị xảy ra.
Tống Nguyên đang ngậm bia trong miệng vẫn chưa nuốt xuống, khó khăn nuốt ực một phát, đè thấp giọng hỏi: “Anh Hứa, anh đang làm gì vậy?”
Nói xong, bầu không khí lại càng yên tĩnh hơn.
Trong khoảng thời gian mấy giây ngắn ngủi này, Thẩm Thanh Đường điều chỉnh nhịp thở, mím môi, vừa xoay người vừa cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, sau đó dễ dàng bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của Hứa Kim Dã.
Cô không nhịn được lén lút nuốt nước bọt, nếu không quan sát kỹ sẽ không phát hiện.
Bàn tay đặt trên bắp đùi, ngón tay hơi nắm lại, giọng điệu lạnh nhạt lại bình tĩnh: “Có chuyện gì không?”
Thẩm Thanh Đường rất dễ bị đỏ mặt, Hứa Kim Dã đã nhìn thấy rất nhiều lần, không những không chán mà ngược lại anh rất thích nhìn thấy dáng vẻ mặt cô đỏ ửng, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Những khi ở riêng với nhau, đa phần anh đều có ý đồ xấu.
Lần này nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc, dáng vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh của cô, sự tương phản quá lớn này khiến anh thật sự xẹt qua một suy nghĩ nếu như anh nói câu gì đó như vợ ơi chẳng hạn, có khi nào cô sẽ không giả vờ nỗi nữa không.
Chắc sẽ tức giận nhỉ.
Nhưng hẳn là sẽ không giận lâu đâu, tính khí của cô vẫn luôn tốt mà.
Thời gian như đọng lại trong giây lát, ánh mắt của Hứa Kim Dã không hề kiêng nể điều gì. Tự nhiên Thẩm Thanh Đường có chút chột dạ, không muốn nhìn thẳng anh nhưng nếu cô quay đi thì lại lộ ra vẻ đáng nghi quá rõ.
Thẩm Thanh Đường căng thẳng vô cùng, ngón tay đang giấu dưới gầm bàn đã bắt đầu đầu siết chặt quần áo.
Hứa Kim Dã rũ mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên bàn ăn của cô, hơi nhướng nhướng cằm lên hỏi: “Bên bàn các cậu ăn gì vậy, trông cũng khá ngon.”
“…..”
Một chuỗi dấu ba chấm màu đen trải dài trên đầu mỗi người.
Hóa ra nguyên nhân gây ra sức ép nãy giờ chính là vì để hỏi bàn bọn cô ăn cái gì. Ngoài việc giật mình thon thót ra, Thẩm Thanh Đường còn cảm thấy mình bị trêu đùa cảm xúc.
Vốn dĩ Thẩm Thanh Đường đang căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay túa mồ hôi, tình huống thay đổi đột ngột khiến cô đơ ra trong chốc lát, lông mi chớp chớp, sau khi phản ứng kịp cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô mím môi, vẫn trả lời anh bằng giọng không mặn không nhạt: “Không nhớ, cậu có thể hỏi phục vụ.”
Hứa Kim Dã cười, ý cười giấu ở đuôi mắt có chút hư hỏng: “Ừ, cám ơn, đã làm phiền cậu rồi.”
“Không có gì.”
Thẩm Thanh Đường xoay người lại, việc đầu tiên là cầm đũa lên ngay, chỉ có mình cô biết, vào khoảnh khắc vừa rồi cô thật sự căng thẳng, thậm chí tay cô còn chẳng còn tí sức nào.
Hứa Kim Dã lười biếng uể oải quay người lại, vẫy tay gọi phục vụ, bảo phục vụ bưng thêm món ăn giống với bàn của các cô.
Trải qua một màn vừa nãy, hai bàn yên tĩnh được vài giây. Mọi người còn tưởng sẽ là sẽ có một trận cuồng phong ập tới, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần kết quả chỉ có sấm chớp thôi, cuối cùng chẳng có gì xảy ra.
Thẩm Thanh Đường cúi đầu, giống như chẳng có gì xảy ra, tiếp tục ăn.
Mà đoạn nhạc đệm này cũng trôi qua như vậy.
Ăn được kha khá, Thẩm Thanh Đường đứng đậy đi đến quầy thu ngân: “Tớ đi thanh toán trước.”
“Được.”
“Tớ đến nhà vệ sinh.”
“Tớ cũng đi.”
“Vậy tớ ở đây trông đồ, các cậu đi đi.”
Trương Giai Di và Tưởng Thanh dắt tay nhau đến nhà vệ sinh, Tống Tuệ Nhu ngồi tại chỗ chơi điện thoại.
Thẩm Thanh Đường đến quầy thu ngân, lúc đang định thanh toán mới được chị gái thu ngân báo bàn của bọn họ đã được thanh toán rồi.
“Có phải nhầm rồi không, chúng tôi chưa trả tiền.”
Thẩm Thanh Đường cầm điện thoại đã để sẵn chế độ quét mã thanh toán, theo bản năng hỏi lại.
“Không có nhầm, có một bạn nam đã thanh toán rồi, tôi nghĩ mọi người quen biết nhau.”
Thẩm Thanh Đường nghĩ đến một người nên không hỏi nữa: “À, cám ơn cô.”
Cô đứng đợi ở quầy thu ngân một lát, mấy người Tưởng Thanh cũng đi ra. Sau khi rời khỏi quán ăn, Trương Giai Di hỏi: “Đường Đường, bao nhiêu tiền vậy, bọn tớ chuyển lại cho cậu.”
Bọn cô cùng đi ăn cơm bên ngoài vẫn luôn chia đều.
“Không cần, lần này tớ mời.” – Tưởng Thanh nói.
“Sao vậy được, đã nói là chia đều mà, không thể để cậu trả được.”
“Không sao mà.”
Thẩm Thanh Đường vẫn kiên quyết sau cùng Tưởng Thanh nói sẽ mời trà sữa thì mọi chuyện mới dừng lại. Bốn cô gái trò chuyện cười đùa trên đường trở về, sau khi trải qua kì nghỉ dường như bốn người có vô số điều để kể.
Dường như ánh trăng trong sáng và dịu dàng hơn vài phần.
Sau khi Thẩm Thanh Đường rời đi, nhân viên phục vụ bưng từng món lên bàn bên cạnh, họ mới bắt đầu ăn uống.
Tống Nguyên thở dài: “Nữ thần của em bị anh dọa chạy mất rồi.”
“?”
Hứa Kim Dã nhướng mày.
“Không tại anh thì tại ai, khi nãy ánh mắt anh nhìn người ta cũng không chịu dịu dàng một chút, như sói như cọp, Nữ Thần đã bao giờ thấy loại ánh mắt đó, chắc chắn bị anh dọa rồi.”
Tống Nguyên kiên định nói: “Khó khăn lắm em mới được gặp Nữ Thần, duyên phận hiếm có, nói không chừng Nguyệt Lão đang âm thầm bện dây tơ hồng cho em, giờ bị anh phá hỏng hết.”
Bện tơ hồng trước mặt anh?
Hứa Kim Dã hừ cười, cũng dám nghĩ lắm: “Vớ vẩn.”
“Em nói thật, hồi nãy anh gọi người ta một tiếng làm cho nguyên bàn ngu người luôn, còn tưởng câu sau anh sẽ nhiệt tình mời người ta ăn cùng. Rồi nếu mà Nữ Thần không đồng ý thì giây tiếp theo anh sẽ cưỡng ép con gái nhà lành. Anh Hứa, vừa vừa thôi, đừng nhìn con gái người ta như vậy.”
Biết là Hứa Kim Dã lớn lên với đôi mắt đượm tình, nhìn ai cũng tình cảm, một vài cô gái có lẽ sẽ thích kiểu như vậy nhưng Tống Nguyên từ phản ứng của Thẩm Thanh Đường suy ra chẳng những cô không có cảm giác gì mà còn thấy sợ hãi.
Có thể hiểu được cô gái ngoan luôn sợ học sinh hư.
Hứa Kim Dã miết ly rượu giữa những ngón tay, theo động tác di chuyển của anh, rượu trong sóng sánh chạm đếm mép ly, anh cười nhạt: “Sao nào, bạn gái của mình cũng không được nhìn?”
Tống Nguyên sững sờ, sau đó cười toe toét, híp mắt như không nghe rõ hỏi lại: “Xin lỗi, bạn gái của anh là ai?”
“Thẩm Thanh Đường, Nữ Thần của cậu.” – bảy chữ, lời ít ý nhiều
Mới đầu Tống Nguyên mím môi, sau đó nhịn không được mà cười lớn, cậu ta không hề xem là thật, thậm chí còn chưa từng liên kết Thẩm Thanh Đường và Hứa Kim Dã lại với nhau, người của hai thế giới sao có thể va nhau được. Giữa hai người họ chỉ có duy nhất một giao điểm, đó là bài tập nhóm của môn tự chọn.
Sau đó thì?
Không thể nào không thể nào.
“Thôi đi anh ơi, anh còn chưa uống được bao nhiêu đã say rồi, ngày mai tỉnh lại rồi mơ tiếp cũng được.” – Tống Nguyên cười đến nỗi nước mắt sinh lý cũng trào ra: “Nói như thật, suýt chút em tin luôn.”
Hứa Kim Dã quay đầu nhìn Tống Nguyên, đôi mắt hơi cụp xuống, tiếng cười quá lớn, ảnh hưởng đến ánh mắt anh, đầu lưỡi anh đè lên hàm răng trên, bị tức đến phải cười.
Cũng trong lúc này, trong tiệm xuất hiện anh shipper mặc đồng phục màu vàng giao thức ăn nhanh, trong tay xách một túi ni lông, thò cổ vào hỏi: “À, ai là Hứa Kim Dã?”
Âm thanh đủ lớn để khách của nguyên tầng đều nghe thấy.
Mọi người đều nhìn sang đó, bao gồm cả Tống Nguyên và Hứa Kim Dã.
Tống Nguyên hỏi: “Anh còn đặt đồ ăn hả?”
“Không có.”
“Thế xảy ra chuyện gì đây?”
Hứa Kim Dã lười biếng giơ cánh tay trả lời: “Đây.”
Anh trai giao hàng đi qua, đưa túi nilon cho Hứa Kim Dã: “Đây là thuốc giải rượu của anh, đúng rồi, người ta còn dặn tôi gửi lời cho cậu?”
“Hả?”
Hứa Kim Dã cầm túi nilon, không nặng, bên môi lại nở nụ cười âm thầm, anh biết là ai mua.
“Ừm..ừm.” – anh trai giao hàng hắng giọng, nói: “Ăn nhiều, uống ít.”
“Chính là câu này, đồ và lời nhắn tôi đều đã giao tới, nhớ cho năm sao nhé anh đẹp trai.”
Nói xong, anh trai giao hàng vội vã rời đi.
Im lặng hồi lâu, đột nhiên vang lên một tràng cười.
Hứa Kim Dã dựa lên lưng ghế, cũng đang cười, anh tiện tay nhét túi nhựa vào túi áo: “Nghe chưa, đừng chuốc tôi.”
“Chị dâu cho em một ít được không, ôi trời ơi, lại còn nhắn gửi “ăn nhiều-uống ít” nữa cơ đấy, bị nhét một bát cơm chó siêu to.”
“Khi nào mà anh Dã lại nghe lời bạn gái quá vậy?”
“Việc này là bắt buộc phải nghe lời, người bạn gái chu đáo như vậy đi đâu tìm đây?”
“Ghen tị quá, lát nữa nếu em say, nhớ chia cho em ít thuốc giải rượu.”
“Mơ à, bạn gái mua cho đó, có thể chia cho cậu chắc?”
Một liều thuốc giải rượu hoàn toàn khiến một chục người đàn ông bày ra vẻ mặt ghen tị, người không có bạn gái đều đang gào thét muốn tìm bạn gái trong học kỳ này.
Sau đó có người dội một gáo nước lạnh, muốn tìm là tìm được chắc?
Cẩu độc thân trầm lặng, hiện thực như nước mưa lạnh buốt táng vào mặt.
Tống Nguyên cười hề hề chồm qua hỏi: “Phải rồi, học kỳ trước em đã muốn hỏi anh rốt cuộc chị dâu là ai vậy, giấu anh em còn gì vui nữa?”
Hứa Kim Dã bảo phục vụ bưng trà cho mình, còn đổi ly khác, giả vờ giả vịt giống như là nghe lời bạn gái lắm vậy.
“Tôi nói rồi.” – giọng điệu nhàn nhạt.
“Hả?” – Tống Nguyên híp mắt, sao cậu ta lại không nhớ là có chuyện này.
Hứa Kim Dã không nói chuyện, thong thả ung dung liếc Tống Nguyên một cái.
Tống Nguyên mới nhớ ra cuộc đối thoại vừa rồi, làm sao cậu ta có thể tin tưởng được, cười ha ha hai tiếng khinh bỉ: “Được thôi, không nói thì thôi, sớm muộn gì cũng có một ngày em cũng biết.”
“…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");