(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đi đâu?”
Sau khi lên xe, thắt dây an toàn, bàn tay lạnh như băng áp lên mặt, chỉ còn lại một đôi mắt trong veo như nước đang nhìn Hứa Kim Dã.
Trông thấy màu xanh nhàn nhạt trong ánh mắt anh và sự mệt mỏi không thể che giấu, Thẩm Thanh Đường thầm nghĩ, chắc mấy ngày nay anh không vui vẻ cho lắm.
Hứa Kim Dã gác một tay lên vô lăng nhưng vẫn chưa khởi động xe, anh nghiêng người hỏi ngược lại Thẩm Thanh Đường: “Em muốn đi đâu?”
“Em không biết.”
“Em chưa từng nghĩ là anh về sớm như vậy.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Đường yên bình vô cùng: “Thật ra thì đi đâu cũng được, nếu không biết đi đâu hay ngồi trong xe thôi cũng được.”
Hứa Kim Dã cong môi cười, giơ tay xoa đầu cô.
Vào đêm trước khi anh trở lại, anh lại trở thành tội nhân khiến cho cả nhà không thể yên ổn, anh là người không không chịu được ràng buộc, khiến cho ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi.
Hứa Kim Dã cảm thấy cũng hay. Cho dù anh có thấy phiền thấy chán đến đâu thì vẫn có thể treo một nụ cười thờ ơ trên mặt, đứng đó nghe bọn họ thu xếp mọi thứ cho mình đến nghiện, cãi nhau đến mặt đỏ tía tai.
Có lẽ chỉ có Thẩm Thanh Đường, một giây trước còn nói với anh phải nghe lời bạn gái, một giây sau đã hỏi anh giờ mình đi đâu đây, đi đâu cũng được, ngồi trong xe cũng được, tùy anh sắp xếp.
“Đi xem phim nhé.” – Hứa Kim Dã nói.
“Được.”
Đang trong mùa tết vì vậy hôm nay rạp chiếu phim đã kín chỗ, chỉ còn lại một ghế duy nhất ở rìa ngoài, thậm chí ngay cả hàng đầu tiên cũng đã được đặt hết.
Đi xem phim e là không được rồi.
Thẩm Thanh Đường cũng không cưỡng ép: “Hay thôi vậy, về nhà xem phim cũng được.”
Cô đã từng nghĩ đến cảnh tượng đó, hai người sẽ làm ổ trên ghế sofa, tay cầm ly cà phê nóng, lục lại những bộ phim cũ trước đây, ánh nắng trắng vàng lắc lư xuyên qua kính thủy tinh, lưu lại những vệt sáng lốm đốm trên chiếc bàn trà bằng gỗ.
Một loại cảm giác khác biệt
“Vẫn còn một cách.”
Hứa Kim Dã tìm thấy số điện thoại của quản lý rạp chiếu phim, gọi điện để bao rạp, chưa tới vài phút đã đặt được, thậm chí chọn bộ phim nào cũng do Thẩm Thanh Đường quyết định.
Thẩm Thanh Đường chọn phần hai của một bộ phim giả tưởng, phần đầu rất nổi tiếng, tuy phần hai vai chính bị diễn viên nhưng vẫn có tình tiết đáng mong chờ.
“Được, vậy bộ này.”
Người quản lý đi ra, bận rộn sắp xếp, Thẩm Thanh Đường ngoan ngoãn ngồi yên nhìn bạn trai nhà mình sử dụng năng lực của đồng tiền.
Hai người xem một bộ phim, tốn hết hơn mấy ngàn tệ.
Nhưng bộ phim này tệ đến nỗi tiêu năm mươi đồng cũng thấy không đáng. Phim đang chiếu cái gì Thẩm Thanh Đường không nhớ nổi, cô chỉ nhớ toàn bộ câu chuyện không hề có một tình tiết nào đáng xem, giống như nó đang miễn cưỡng chắp vá chỗ nọ chỗ kia để kiếm tiền. Còn mấy tình tiết cố ý được xây dựng nhằm tạo tiếng cười thì khiến người xem phải vừa chết lặng vừa ngán ngẩm.
Chọn tới lựa lui lại chọn ra một bộ phim tệ hơn cả tệ, Thẩm Thanh Đường cảm thấy giận chính mình là kẻ phá của.
Ngược lại Hứa Kim Dã thấy chẳng hề gì, anh quấn tóc cô quanh ngón tay mình, dáng vẻ thờ ơ, mí mắt khép hờ một nửa giống như người chưa tỉnh ngủ.
Trên thực tế, anh vừa tỉnh dậy không bao lâu.
Cốt truyện đúng là khiến cho người ta chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng Thẩm Thanh Đường đau lòng mấy ngàn tệ nên đã cố gắng hết sức xem hết bộ phim, cố kìm lại sự bốc đồng muốn bỏ phim giữa chừng.
“Nếu không vui vậy đổi một bộ khác xem tiếp?” – Hứa Kim Dã hỏi.
Thẩm Thanh Đường nghĩ đến một bộ phim phải tốn hơn ngàn tệ nên lắc đầu, nếu lại chọn phải một bộ phim dở tệ nữa để đóng góp cho rạp phim thì cô chính là tội đồ của sự phát triển phim điện ảnh nước nhà.
Sau khi rời phòng chiếu, Thẩm Thanh Đường đến nhà vệ sinh.
Hứa Kim Dã đợi cô ngoài sảnh, bộ phim kế bên cũng hết cùng lúc với họ nên mọi người lần lượt đi ra. Trong đó có một đôi tình nhân nồng thắm, cô gái chỉ vào máy gắp thú được đặt ở sảnh đòi bạn trai gắp thú cho mình, chàng trai nói tất cả được sắp xếp hết rồi nên rất khó gắp lắm, nhưng chẳng thể ngăn được bạn gái mình làm nũng vì thế vẫn ngoan ngoãn đi quét mã đổi xu.
“Em muốn con thỏ màu tím, con đó đẹp nhất, cố lên!”
“Con đó nằm tít bên trong, khó gắp được lắm.” – chàng trai do dự.
Cô gái cười cười, nâng cánh tay cổ vũ: “Anh phải tin tưởng mình có thể làm được, nếu như anh không được thì không có chàng trai nào trên thế giới này được.”
Chàng trai được tâng bốc đến tận trời, dốc hết sức mình.
Hứa Kim Dã hơi thất thần, trong ký ức của anh, Thẩm Thanh Đường chưa từng chủ động đòi hỏi thứ gì.
Thẩm Thanh Đường đi tới, đứng bên cạnh anh hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Hứa Kim Dã nắm tay cô dắt cô ra ngoài, lúc đến thang máy chỉ còn lại hai người, anh hỏi: “Anh đang tự hỏi có lẽ anh không đủ tư cách làm bạn trai?”
“Sao anh nói vậy?”
“Trước nay em chưa từng đòi anh thứ gì.” – Hứa Kim Dã véo nhẹ tay cô: “Quà năm mới thì sao, em có muốn thứ gì không?”
Thẩm Thanh Đường mỉm cười, chóp mũi cũng nhăn lại, như đang nghiêm túc suy nghĩ nhưng không có kết quả, cô cười cười trả lời tạm thời chưa nghĩ ra.
Chỗ đỗ xe nằm ở bên đường, ngoài trời lạnh cóng, Hứa Kim Dã bảo cô ngồi trong nhà đợi anh, cô gật đầu đồng ý, sau khi anh đi cô bị thu hút bởi một tiệm hoa.
Thẩm Thanh Đường chọn mấy cành hoa đưa cho chủ tiệm, gói thành một bó hoa đơn giản, trắng hồng, vàng nhạt, xanh nhạt tụm vào nhau, cô ôm nó vào lòng như thể đang ôm lấy mùa xuân.
Lúc lái xe tới bên này, Thẩm Thanh Đường đã đứng trong tuyết đợi anh.
Hứa Kim Dã từ xa trông thấy nửa khuôn mặt của cô gái nhỏ được giấu trong chiếc khăn quàng cổ làm từ lông nhung màu mơ, cô mặc một chiếc áo khoác dày màu trắng, động tác có chút vụng về ngốc ngốc. Thẩm Thanh Đường đi tới, gương mặt trắng hồng của cô phản chiếu bó hoa tươi cô đang ôm trong lòng, mặt mày cong cong, khiến cho người khác rung động không thôi.
Cửa ghế phụ được mở ra, tuyết lạnh lẽo sạch sẽ xông vào bên trong, cô không đi thẳng lên xe, chỉ dừng lại bên chỗ ghế lái nói mình đã nghĩ ra quà năm mới mình muốn gì.
Cổ họng Hứa Kim Dã khẽ cử động, hỏi: “Cái gì?”
“Đắt lắm nha.” – Thẩm Thanh Đường cười.
“Nói anh nghe xem, xem có thể dọa được anh không.”
“Vậy anh nghe kỹ đây.”
Bóng mắt dưới ánh mắt Hứa Kim Dã sâu sắc hơn, vô cùng cưng chiều nói: “Ừ.”
“Hứa Kim Dã, em muốn anh vui vẻ.”
Chỉ đơn giản vậy thôi.
Tuy vậy nhưng Hứa Kim Dã lại thấy nghẹn ngào, sau khi cô gái nhỏ lên xe hỏi anh rằng có dọa được anh chưa, Hứa Kim Dã kéo tay cô dán vào ngực trái của mình, trả lời cô bằng một giọng điệu rất khoa trương rằng đã làm anh rất sợ.
Trong xe yên tĩnh, cô cảm nhận được nhịp tim của anh.
Như sét đánh như trống giã, âm thanh vang dội.
***
Mùng năm, kỳ nghỉ kết thúc, thành phố dần trở lại nhịp điệu bình thường, như thể mạch máu lại cuồn cuộn dâng lên.
Hứa Tri Hành đã đến công ty từ hai ngày trước, ba Hứa không hài lòng với anh ta vì thế anh ta không dám lười biếng, ở lại công ty mấy ngày liền.
Một buổi chiều như mọi ngày, thư ký gõ cửa đi vào nói nhìn thấy Hứa Kim Dã, đang đỗ xe dưới lầu, chắc là anh đã suy nghĩ kỹ việc quay về công ty, Hứa Tri Hành có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn cảm thấy chuyện này nằm trong dự tính. Mấy hôm tết cãi nhau một trận chắc là cũng có chút kết quả.
Nhưng không ngờ sau khi đợi vài hôm, đừng nói văn phòng của Hứa Tri Hành mà ngay cả công ty Hứa Kim Dã cũng không hề bước vào nửa bước.
Trợ lý nhìn thấy sắc mặt ngày càng khó coi của Hứa Tri Hành, vì vậy chủ động tìm cách gỡ rối, nói có lẽ bản thân mình nhìn nhầm, chiếc xe đó hẳn là không phải của nhị thiếu gia nhà họ Hứa đâu, anh ta vốn còn chẳng tận mắt nhìn thấy Hứa Kim Dã, lời nói vô căn cứ thôi.
Hứa Tri Hành xua tay, không nói gì.
Ngày mưa của vài hôm sau, chẳng những Hứa Tri Hành thấy xe mà còn thấy người.
Một tháng thực tập của Thẩm Thanh Đường đã kết thúc, trong tay cô cũng không có công việc gì, sau khi đặt xong trà chiều, chào tạm biệt mọi người ở phòng tổng giám đốc, sau đó dọn dẹp chỗ làm việc của mình. Trước khi đi, cô đến văn phòng của Hứa Tri Hành, bày tỏ lòng biết ơn.
“Một tháng trôi nhanh vậy sao?” – Hứa Tri Hành xoa lông mày, đẩy gọng kính, có chút tiếc nuối, anh ta đã quen mỗi khi đẩy cửa ra sẽ nhìn thấy cô, sau này không thể thấy nữa khó tránh cảm thấy buồn bã mất mát.
“Thời gian ở công ty thế nào, bây giờ anh mới hỏi thì có muộn không?”
“Không có.”
“Cám ơn anh, lúc ở đây em đã học được rất nhiều điều.” – Thẩm Thanh Đường nói, lễ phép đến nỗi không tìm thấy bất cứ điều gì để bắt bẻ.
Chỉ là đối với Hứa Tri Hành mà nói, cô lễ phép đến tạo ra một khoảng cách, thời gian quen biết giữa hai người không ngắn, cô đối xử với anh ta từ đầu đến cuối vẫn chỉ như người ngoài. E là trong mắt người ngoài, hai người họ trong tương lai cũng không thể cùng nhau tay nắm tay.
“Những lời này có hơi trịnh trọng, tuổi em cũng không lớn sao lại có thể nói chuyện có trước có sau, trang trọng như vậy chứ?” – Hứa Tri Hành trêu cô.
Thẩm Thanh Đường: “Em nói thật lòng.”
“Anh hiểu, em không cần hốt hoảng.” – Hứa Tri Hành giơ tay xem đồng hồ, anh ta đứng dậy, muốn lấy áo khoác: “Cũng đến giờ tan làm rồi, anh đưa em về, bên ngoài trời mưa, cô gái nhỏ đi một mình cũng không tiện.”
Tay Hứa Tri Hành còn chưa chạm được áo khoác đã nghe thấy Thẩm Thanh Đường nói: “Không cần làm phiền anh đâu, em tự về được.”
“Em không cần ngại.” – Hứa Tri Hành vẫn xem như cô đang ngại ngùng.
Thẩm Thanh Đường lại thấy hơi áy náy, giọng điệu cũng trở nên khó xử: “Thật sự là không cần đâu, xe đã đợi ở dưới lầu rồi.”
“Có bạn đến đón?” – Hứa Tri Hành đã hiểu, chần chừ một giây mới hỏi.
Thẩm Thanh Đường gật đầu.
“Được, vậy thì tốt, trời mưa đường trơn, đi đường cẩn thận.” – anh ta nhận ra vừa rồi bản thân khá thô lỗ, Hứa Tri Hành chỉnh cà vạt, sửa sang lại một chút, nở một nụ cười thích hợp.
“Giám đốc Hứa, tạm biệt.”
Thẩm Thanh Đường cúi đầu xoay người rời khỏi văn phòng.
Bên trong văn phòng, Hứa Tri Hành ngồi tựa lưng vào ghế, cầm điện thoại, lật đi lật lại vô số lần như tần số hỗn loạn của nhịp tim.
Anh ta nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Nghĩ đến Thẩm Thanh Đường nói với anh ta cô đã có người trong lòng, khi cô nhắc đến người đó, gương mặt cô mềm mại, dịu dàng lại cẩn trọng.
Hứa Tri Hành đã từng tự nhủ yêu đương không là gì cả. Nhưng lúc đi học thì khác, lúc đó anh ta luôn biết rõ bản thân nên làm gì.
Thẩm Thanh Đường và anh ta rất giống nhau, đều biết rõ phải cân nhắc nặng nhẹ.
…
Càng nghĩ, càng cảm thấy không yên.
Dáng vẻ anh ta không giống với bình thường, Hứa Tri Hành đứng dậy, cầm áo khoác vội vàng đi ra ngoài, trợ lý còn tưởng anh có chuyện gì nên cũng vội vàng theo sau, Hứa Tri Hành xua tay, đi vào thang máy tư nhân xuống tầng một.
Vừa khéo như anh ta mong muốn, lúc xuống tới nơi Hứa Tri Hành nhìn thấy bóng lưng Thẩm Thanh Đường, cô đang ôm thùng giấy, dáng người cao gầy mảnh mai.
Hứa Tri Hành không đi ra ngoài mà tiến lên một bước, nhìn chiếc Volvo không chớp mắt, logo hình dây an toàn bắt mắt nhưng càng bắt mắt hơn là bảng số xe, đồ nhà mình, không thể quen thuộc hơn.
So với tận mắt thấy người thì Hứa Tri Hành lại nghe thấy giọng nói của Hứa Kim Dã trước, giọng điệu chưa từng thay đổi, đang cười Thẩm Thanh Đường kết thúc kỳ thực tập thôi mà trang trọng như vừa từ chức, thùng giấy đầy ắp, không biết đựng mấy thứ đồ linh tinh gì nữa.
Hứa Kim Dã bước tới, cầm thùng giấy, mở cốp sau ra, khom lưng đặt vào trong.
Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu nhìn Hứa Kim Dã, sửa lại: “Không phải đồ linh tinh nhé.”
Giọng điệu nũng nịu mà trước nay Hứa Tri Hành chưa từng được nghe thấy, anh ta có hơi hốt hoảng, hóa ra cô vốn không hề khách sáo và xa cách với mọi người.
Hứa Kim Dã đóng cốp sau lại, xoay người, nghiêng người tựa người lên xe, dưới ánh sáng mờ ảo, phần tối trên gương mặt anh càng rõ hơn, ngũ quan cũng có chiều sâu hơn, Hứa Kim Dã cười một cách uể oải, hỏi cô: “Vậy thì là gì.”
“Là cục cưng của em.” – Thẩm Thanh Đường nghĩ ngợi một chút rồi nghiêm túc trả lời.
Thẩm Thanh Đường rất coi trọng việc học tập, giấy bút và một số dụng cụ nhỏ đều thiên về cái đẹp rồi mới đến công năng, chúng được sắp xếp đầy ắp trên mặt bàn, đó là niềm vui sướng khi được trông thấy cảnh đẹp.
Hứa Kim Dã cười khẩy, một tay ôm eo cô, dắt cô đến ngồi vào ghế phụ, vừa bá đạo vừa vô lý nói: “Sớm muộn gì anh cũng mang chúng đi vứt.”
“Tranh sủng với anh không có kết thúc tốt đẹp.”
Hứa Kim Dã đè thấp giọng, cố ý diễn ra dáng vẻ của một kẻ xấu xa.
“Ấu trĩ.” – tuy Thẩm Thanh Đường nói vậy nhưng khóe môi không khỏi cong lên.
Hai người họ rời đi lúc nào, Hứa Tri Hành chẳng hay biết.
Hàng ngàn loại cảm xúc dâng tràn trong lòng ngực, là không cam lòng, là bối rối thậm chí là bất mãn, anh ta biết Thẩm Thanh Đường có người mình thích nhưng người đó sao có thể là Hứa Kim Dã.
Sao có thể là Hứa Kim Dã?
Cũng chính trong lúc này, Hứa Tri Hành chợt nhớ đến một chuyện nhỏ nhặt mà trước kia anh ta không để ý đến. Cậu con trai phiền phức hay gây chuyện của nhà họ Đoạn gửi tin nhắn cho anh ta, sau khi chào hỏi còn gửi lời khen ngợi tình cảm anh thuận em hòa (*) giữa Hứa Tri Hành và Hứa Kim Dã, Hứa Tri Hành vốn chẳng để tâm đến điều này.
Giờ đây nghĩ kỹ lại, hai người họ có lẽ đã ở bên nhau từ lâu.
(*) 兄友弟恭 trật tự xếp chữ của câu thành ngữ này mới đúng. Dịch nghĩa từng chữ là 兄 (anh trai) 友(bạn bè)弟 (em trai) 恭(cung kính, tôn trọng) => cách xếp chữ này có nghĩa anh trai không coi mình là bề trên, đối xử với em mình như bạn bè; còn em trai sẽ tôn trọng anh trai mình, anh em hòa thuận tôn trọng lẫn nhau. Ở đây raw tác giả viết thành 兄恭弟友 – huynh cung đệ hữu. Vì vậy khi đổi trật tự từ, cộng thêm lời thoại được nói bởi Đoạn Khải Văn (người bị na9 đập bầm dập, người ném con chó của nu9 xuống đất) thì đây trở thành một cách chơi chữ của tác giả, ý là em trai thì coi anh trai như bạn, chị dâu cũng tranh, hớt tay trên người anh trai mình thích :v Mình chưa nghĩ ra câu nào nghe mượt tai hơn để có thể giữ nguyên nghĩa gốc, nên mọi người thông cảm giúp mình nha.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");