Quy Dã - Kim Vụ

Chương 25: Mẹ nó chứ muốn hôn em quá đi




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Anh lại nói linh tinh.”

Thẩm Thanh Đường cau mày, đưa tay ấn nhẹ lên ngực anh nói: “Anh làm chuyện xấu còn muốn kéo em theo.”

Hai má cô đỏ bừng chưa tan, lông mi nhướng lên, đôi mắt ngấn nước, đôi môi mím lại, vẻ mặt quở trách của cô sinh động đáng yêu vô cùng.

Nơi bị chạm vào chỉ là một cái ấn rất rất nhẹ, nhưng Hứa Kim Dã ôm lấy ngực mình, giống như đã chịu một cú rất nặng, Thẩm Thanh Đường bị chọc cười, thở ra một hơi, hết cách với anh. Lúc cô muốn đưa anh áo khoác, đột nhiên anh nghiêng người xuống, gần như là dán sát lên vành tai cô, Thẩm Thanh Đường túm lấy góc áo bị ướt của anh, cảm giác lạnh lẽo và chân thực, tư thế thân mật như đang hôn nhau.

Hơi thở ấm áp thổi đến bên tai.

“Sau này cũng sẽ như vậy.”

“Lần đầu tiên gặp em anh đã nghĩ, thật là ngoan, ngoan đến nỗi khiến cho người ta có cám giác tội lỗi.” – anh dừng lại: “Sau này, anh chỉ muốn kéo em theo làm đồng phạm của anh.”

“Em sợ không?”

“Có sợ cũng đã muộn.”

Hứa Kim Dã đã đứng thẳng dậy, cầm áo khoác mặc vào, động tác thong dong thoải mái, Thẩm Thanh Đường nhìn anh nở nụ cười vừa đắc ý vừa hư hỏng và phóng túng, như ngọn lửa bùng lên trong đêm đen lạnh lẽo, rực cháy mãnh liệt, khi đến gần sẽ có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng.

Tim đập thình thịch, vành tai cô càng nóng.

Thẩm Thanh Đường đột nhiên nghĩ đến cuộc trò chuyện khi nãy giữa cô và Châu Kỳ.

Châu Kỳ nói: “Tôi thật sự rất ngạc nhiên. Có lẽ những cô gái như cậu luôn cho tôi một cảm giác các cậu rất giỏi trong việc cân nhắc ưu nhược điểm, các cậu dường như rất thích lên kế hoạch, chưa bắt đầu đã nghĩ đến kết quả.”

Thẩm Thanh Đường cho rằng bản thân Hứa Kim Dã luôn luôn là điều ngoài dự tính của mình.

Như vào buổi tối mà anh nói chúng ta thử đi, cô cũng tự nhủ với mình như vậy, chỉ là thử thôi, không màng kết quả.

Làm người không thể như rắn nuốt voi, lòng người không thể tham lam quá.

Tay cô bị nắm lấy, Thẩm Thanh Đường cố chấp lật lòng bàn tay lại, chỉnh lại vị trí các ngón tay, mười ngón đan nhau, siết chặt, cô khẽ nói: “Em không sợ.”

*

Thẩm Thanh Đường về chung cư với Hứa Kim Dã để anh thay đồ, anh lấy quần áo xong tiện thể vào phòng tắm đi tắm, cô không có việc gì làm nên chọn ngẫu nhiên một quyển sách trong số sách ít ỏi trên kệ.

Mới tinh, màng nilon cũng chưa xé.

Hứa Kim Dã thay quần áo sạch bước ra, ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái đang chống gò má bên bàn ăn, góc nghiêng mặt mềm mại trong sáng, hai má  vì đang chống tay nên đùn lên một ít thịt phúng phính, lông mi rũ xuống, vẻ mặt chăm chú say mê. Tóc đang vén bên tai có vài sợi rơi xuống, cô vô thức vén chúng ra sau tai, lúc lật trang sách lông mi cô run run.

Ngoan ngoãn yên tĩnh  như một nắm tuyết trắng tinh khiết.

Hứa Kim Dã lười biếng nghiêng người tựa lên vách tường, im lặng một phút, anh giơ điện thoại lên trong vô thức, từ lúc dùng chiếc điện thoại này camera chưa bao giờ được sử dụng. Cài đặt cũng là cài đặt cơ bản, anh không giỏi chụp ảnh, ngẫu nhiên chụp theo cảm giác, tùy tiện bấm một cái.

Anh chỉ cảm thấy nên lưu giữ khoảnh khắc này.

Lúc đến gần, Thẩm Thanh Đường nghe tiếng bước chân, ngước mắt nhìn về phía Hứa Kim Dã, ánh mắt trong veo, tựa như mong chờ.

“Xem gì vậy?”

Thẩm Thanh Đường gập sách lại cho anh xem trang bìa, là quyển Thành Môn Khai của Bắc Đảo.

Có thấy quen không? Anh mua về mà không tháo ra.”

“Không nhớ luôn.”

Bản thân Hứa Kim Dã không phải người yên tĩnh ngồi đọc sách, thật ra anh không có hứng thú với sách.

Anh tiến lại gần hơn, ngẩng đầu lên nhìn anh có hơi mỏi vì thế Thẩm Thanh Đường dựa ra đằng sau, mím môi, cô là không phải người lanh mồm lanh miệng, nhất thời không biết nói gì, chỉ nhìn anh như vậy, cô vốn không phải người nói nhiều.

Hứa Kim Dã cũng không nói chuyện.

Yên tĩnh đến cô có thể nghe thấy tiếng hít thở, khẽ chớp mắt, cô bị nhìn đến mất tự nhiên, chỉ có thể dời tầm mắt.

Bàn tay mát mẻ đột nhiên chạm lên mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng véo cằm cô, khuôn mặt cô nhìn thẳng, Hứa Kim Dã nhìn cô, vô cùng lịch sự hỏi: “Em có phản cảm với chuyện hôn môi không?”

“….Hả?” – Cô mở to mắt, đôi môi cứng đờ.

“Bây giờ anh hôn em em có nổi giận không?” – Câu đầu tiên rất nhẹ nhàng, như thế anh đối xử với một thứ gì đó dễ vỡ, nhưng câu tiếp theo lại lộ rõ bản chất của anh, trở về là kẻ vô lại như mọi ngày: “Thẩm Thanh Đường, mẹ nó chứ anh muốn hôn em quá đi.”

“…”

Cô không biết mình nên trả lời thế nào, tim đập loạn xạ, đầu óc trống rỗng, bối rối không biết làm sao.

Ngón tay siết chặt, bất an nắm chặt ghế.

Lòng bàn tay thô ráp của Hứa Kim Dã áp lên mặt cô, Thẩm Thanh Đường biết có lẽ cô đang đỏ bừng, lỗ tai và cổ cũng đỏ. Hứa Kim Dã dựa lên bàn ăn, nghiêng người lại gần, trong khoảnh khắc tim cô thắt lại, cô ngửi thấy mùi sữa tắm tươi mát sảng khoái, cổ cô đã cứng đơ từ nãy giờ, không dám động đậy, lúc này cô như một con chim cút nhỏ bé mặc người ta hà hiếp.

Đôi môi mềm mại đặt lên má cô trước, dịu dàng chạm nhẹ, cơ thể cô lập tức mềm nhũn, theo bản năng cô túm lấy áo anh nhưng bàn tay yếu ớt không có sức.

Bên tai là tiếng cười khúc khích của anh.

Trái tim bị giày vò hết lần này đến lần khác, chẳng khác gì bị tra tấn. Đôi mắt Thẩm Thanh Đường ngấn nước, cô xấu hổ đẩy ra anh nhưng cô không có sức, anh chẳng hề nhúc nhích.

“Hứa Kim…”

Chưa kịp thốt ra chữ cuối cùng thì môi cô đã bất ngờ bị hôn, cô mở to mắt, cảm thấy mềm nhũn yếu ớt, toàn thân cô trượt xuống, eo được một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, kéo cô lên, cô cảm thấy mình như rơi vào hư vô như có như không, cô sợ mình rơi xuống, chỉ có thể vòng tay ôm lấy cổ anh.

Lúc bắt đầu còn nhẹ nhàng vân vê, vô cùng dịu dàng, hơi thở ấm áp quấn lấy cô, dần dần cô đã quen với anh, trái tim rộn ràng của cô đã bắt đầu từ từ ổn định lại. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi bị cạy mở, từ cắn nhẹ mút khẽ cho đến mây mù giông bão, tim cô lại đập thình thịch, mất kiểm soát.

Cô thật sự không được.

Não thiếu oxy, xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, cô ngơ ngác mở mắt ra, ngay cả vành mắt cô cũng vì bị bắt nạt mà đỏ lên, nước mắt sinh lý tràn ra từ khóe mắt.

Thẩm chí Thẩm Thanh Đường không biết nó đã kết thúc như thế nào.

Chỉ biết sau khi hôn xong, Hứa Kim Dã cũng không buông cô ra, trán anh áp lên trán cô, chóp mũi chạm nhau vì quá gần, nghe thấy hơi thở hổn hển của cô như con cá bị ném lên bờ, anh cười to.

“Không biết cách thở lúc hôn sao? Em thật ngốc.”

Hứa Kim Dã nói xong, lại như một giáo viên ân cần: “Không sao, anh có thể dạy em.”

Thanh âm trầm khàn lọt vào tai, thân thể cô run rẩy.

Lúc Hứa Kim Dã còn là học sinh, không chịu sự quản thúc, ngỗ nghịch lại nổi loạn, nhưng khi là giáo viên, ngược lại anh ân cần chu đáo, tự mình làm mẫu, vô cùng kiên nhẫn, dạy cho cô biết khi nào nên hít thở, không ai nín thở khi hôn cả, não sẽ bị thiếu oxy sẽ biến thành đồ ngốc. Vì hôn mà thành đồ ngốc thì không hay đâu, anh nhấn mạnh.

Thẩm Thanh Đường đỏ mặt tía tai, gật đầu liên tục nói cô đã hiểu.

“Hiểu thật hay hiểu giả?”

“Sau khi học kiến thức cơ bản luôn có một bài kiểm tra.”

Thân thể cô đột nhiên lơ lửng trên không trung, cô bị ôm lên bàn ăn, hai tay bị giữ chặt đè trên mặt bàn, lòng bàn tay tiếp xúc với nguồn nhiệt mát lạnh, mu bàn tay nóng rực khó chịu.

Hứa Kim Dã nghiêng người tới, chiều cao này thích hợp để hôn.

Tư thế như thế này rất xấu hổ, Thẩm Thanh Đường căng thẳng cực kỳ, cô mím chặt môi, trông còn non xanh hơn lần đầu.

Hơi ẩm và sự mềm mại chạm vào môi dưới của cô, anh chậm rãi cạy mở răng môi cô, cảm giác xa lạ mà ấm áp như luồng điện chạy dọc toàn thân cô. Anh vẫn luôn dịu dàng để cô thích nghi, giống như một bài thi, trước tiên là câu hỏi ăn điểm, sau đó là câu hỏi nền tảng và sau cùng là câu hỏi nâng cao.

Nhưng ở bài thi này, Thẩm Thanh Đường là thí sinh kém một trăm phần trăm, cô không có sức đón nhận, lòng bàn tay toát mồ hôi.

Ngay khi cô nghĩ cuộc đời mình chấm dứt từ đây, chuông điện thoại không đúng lúc vang lên, từ trước đến nay cô chưa từng cảm thấy tiếng chuông điện thoại lại ngọt ngào đến vậy, như âm thanh của đất mẹ.

“.. Điện thoại.” – cô đẩy anh.

Chuông reo không dừng.

Hứa Kim Dã buông cô ra, trên môi mỏng dính nước, ánh sáng trong mắt tối sầm, thèm thuồng chưa dứt, anh không buông cô ra, hai tay vẫn đặt trên bàn tạo nên một thế giới nhỏ độc lập.

“Nghe đi.”

Yết hầu khẽ cuộn, giọng nói gợi cảm chịu không nổi.

Thẩm Thanh Đường đỏ mắt nghe điện thoại, là Tưởng Thanh gọi đến, như thường lệ hỏi cô khi nào về ký túc xá, lúc ra ngoài cô đã nói dối cô ấy.

Tưởng Thanh quan tâm hỏi: “Bảo bối vẫn còn ở thư viện hả? Trễ lắm rồi đó, Trương Giai Di muốn ăn đêm ở ngoài trường, cậu tới không?”

“Tớ không tới đâu, tớ ăn no rồi, chút nữa tớ về ký túc xá luôn.”

Giọng cô không tự nhiên, hoàn toàn là vì gương mặt của Hứa Kim Dã quá gần. Cô không biết nói dối, càng bị người khác nhìn cô càng chột dạ.

“Bé ơi, cậu không thể học tập suốt vậy được đâu, cậu cũng không phải cái máy học tập mà, cậu phải nghỉ ngơi phải thả lỏng đi. Hay là bọn tớ đến thư viện sau đó chúng ta cùng đi?”

Tưởng Thanh thật sự cho rằng cô còn đang ở thư viện chiến đấu anh dũng cả buổi tối, tự nhiên thấy đau lòng, muốn thuyết phục cô đi ăn với bọn họ.

“Không… không cần đâu.” – giọng Thẩm Thanh Đường gấp gáp, đầu óc loạn cào cào, nhất thời không biết nên nói thế nào, cô hoảng loạn đưa tay lên che mắt Hứa Kim Dã theo bản năng, lông mi đâm vào lòng bàn tay, ngứa ngáy.

Hứa Kim Dã phì cười, kéo tay cô xuống, không nhìn cô nữa như cô mong muốn, mà vùi đầu tựa lên bả vai cô, hơi thở phả lên da thịt.

“…”

Thẩm Thanh Đường cứng ngắt, vẫn cố căng da đầu nói: “Thật sự không cần đâu mà, các cậu ăn đi, buổi tối tớ về ký túc xá.”

“Các cậu tranh thủ đi đi, muộn lắm rồi, sắp đến giờ đóng cổng rồi.”

“Được thôi.” – Tưởng Thanh nói lại với hai người kia Thẩm Thanh Đường không đi.

Giọng Trương Giai Di mơ hồ vang lên trong điện thoại: “Đường Đường đang ở thư viện hả, chuyện học là chuyện nhọc nhằn.”

Không dám nghe tiếp nữa, càng nghe càng chột dạ, Thẩm Thanh Đường mau chóng cúp máy.

Giọng cười trầm thấp lại vang lên.

“Ở thư viện? Đang học bài?”

Hứa Kim Dã ngẩng đầu, một tay véo mặt cô: “Em nói với bạn cùng phòng như vậy?”

Thẩm Thanh Đường kéo tay anh, gương mặt đỏ bừng, nhiệt độ nóng như lửa chưa từng hạ xuống, cô ho nhẹ một tiếng: “Lần nào em cũng nói đi chơi với bạn cũng không tốt lắm.”

Quá bất thường, sẽ bị nghi ngờ, để đáng tin hơn cô còn nhét hai quyển sách vào túi của mình.

“Dù nói dối thì cũng không tốt.”

Cô nhẹ nhàng thở ra.

Hứa Kim Dã thấy mặt cô đỏ bừng, ngay cả chóp mũi cao thẳng thanh tú kia cũng đỏ bừng như cái hôm cô uống nhiều rượu nên choáng váng, đến cổ cũng biến thành màu hồng.

Anh không kìm được nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hết cái này đến cái khác.

“Cũng đâu có lừa ai.”

Thẩm Thanh Đường không hiểu, trong mắt lộ ra vẻ hoang mang, sau đó cô nghe thấy anh nghiêm túc bổ sung: “Bạn học Thẩm học tập rất nhanh.”

____________

*Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Khổng Tước, là một tên lưu manh có đạo đức

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.