Quy Dã - Kim Vụ

Chương 24: Nếu được ôm một lúc sẽ đỡ hơn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không đến tiệc ăn mừng cũng chỉ nói vậy thôi, lúc hai người đến nơi thì mọi người đều đã đến, mọi người đều đã quen với việc Hứa Kim Dã luôn xuất hiện vào phút chót.

Đại thiếu gia, luôn cao ngạo như vậy đấy.

Điều gây sốc là hai người nắm tay nhau đi vào, lúc đi vào Thẩm Thanh Đường xấu hổ muốn rút tay về, Hứa Kim Dã lại như một tên lưu manh quen thói càng nắm chặt hơn, mấy cặp mắt mở to hết cỡ, kinh ngạc đến mức quên luôn phải nói chuyện.

Tuy lần trước ở quán bar đã có dấu hiệu nhưng ai có ngờ lại nhanh vậy đâu.

“Câm hết rồi à?” – Hứa Kim Dã kéo ghế cho Thẩm Thanh Đường.

Trần Đường gắng gượng xung phong cười lớn, xấu xa nói một câu: “Cũng phải, trước đến nay anh có làm người đâu.”

“Chuyện khi nào vậy, hai người tẩm ngẩm tầm ngầm đánh chết voi. Cú sốc đột ngột này kích thích trái tim tôi quá đi.” – Mập Mạp ôm ngực.

Chu Kỳ bất lực nhướng mày: “Bên trái.”

Mập Mạp tỉnh táo lại, chuyển qua ôm ngực trái.

“…”

“Vài ngày trước, sau khi cô ấy hết cảm.” – Hứa Kim Dã giải thích qua loa vài câu, không kiên nhẫn cầm thực đơn qua hỏi Thẩm Thanh Đường ăn gì, cô gái còn chưa kịp nói một lời, lại nghe thấy anh nói, mới hết cảm nên ăn đồ ăn thanh đạm một chút.

Những người bị làm lơ: “…”

Bọn họ chưa từng thấy Hứa Kim Dã có dáng vẻ không có tiền đồ thế này bao giờ.

Không phải anh chưa từng có bạn gái nhưng có lần nào không phải là đàng gái chủ động, từ đầu đến cuối Hứa Kim Dã đều thờ ơ. Nói là bạn gái anh nhưng suy cho cùng lại giống bạn mới quen hơn, tiếp xúc thân thể chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nào có quan tâm chu đáo như bây giờ.

Hứa Kim Dã hơi xoay người, một tay gác lên lưng ghế sau lưng Thẩm Thanh Đường, áo len rộng rãi, vị trí cổ áo lộ ra làn da trắng lạnh lẽo, lông mày lười biếng, nhìn cô cau mày chọn lựa một cách khó khăn.

Anh mím môi mỉm cười, đưa tay, lấy hai ngón tay gõ nhẹ, giúp cô đưa ra quyết định.

Thẩm Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm, lông màu thả lỏng, cô nâng tay đặt thực đơn lên bàn xoay: “Mọi người chọn món đi.”

“Chúng tôi được chọn món không anh Hứa?” – Mập Mạp bẽn lẽn hỏi.

Trần Đường: “Sai, cậu nên hỏi, chúng tôi có xứng được chọn món không?”

Hai người họ kẻ tung người hứng.

Thẩm Thanh Đường biết bọn họ đang nói đùa nhau, đôi gò má trắng như sứ ửng hồng, mím môi không nói chuyện, ngoan ngoãn ngồi đó.

Hứa Kim Dã bật ra tiếng cười lạnh từ trong cổ họng, chậm rãi nói: “Không muốn ăn cũng không phải là không được.”

Trong phòng bao, tiếng cười vang lên.

Ăn uống được một nửa không khỏi nhắc đến chuyện trước kia. Hứa Kim Dã và Trần Đường quen nhau lúc học cấp hai, đến cấp ba thì không chung trường, những người khác thì quen nhau khi học cấp ba, sau đó Hứa Kim Dã chuyển trường, nhưng vẫn giữ liên lạc. Sau khi lên đại học mỗi người mỗi nơi, khi có dịp sẽ tụ họp cùng nhau.

Châu Kỳ ngồi bên phải Thẩm Thanh Đường, tất nhiên sẽ nhắc tới quá khứ của Hứa Kim Dã.

Hứa Kim Dã thời cấp ba còn buông thả hơn lúc học đại học.

Trong khi hầu hết học sinh đều vùi mài kinh sử thì Hứa Kim Dã lại ỷ vào đầu óc thông minh của mình để trốn học mười ngày nửa tháng là chuyện thường tình. Lúc ấy anh bắt đầu tiếp xúc với đua xe, anh lăn lộn trong các nhà máy ô tô và nhiều điểm đua khác. Dựa vào đầu óc thông minh mà lúc về trường đi thi anh vẫn có thể đạt hơn 250 điểm, giáo viên quản không được anh chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.

Đua xe trong thành phố có chút hỗn loạn, hai giới hắc bạch đều dính dáng, không có ai xâu chuỗi đến chuyện nhà họ Hứa ở thủ đô với Hứa Kim Dã. Anh quá nổi tiếng vì vậy luôn có người nhìn không thuận mắt, muốn dạy cho anh một bài học.

Trước nay Hứa Kim Dã chưa bao giờ là kẻ hèn nhát, mới đầu anh  ra tay hung bạo đến nỗi ai cũng sợ, thời gian trôi qua, không ai dám tiếp tục gây sự với anh.

Châu Kỳ lớn lên cùng khu nhà với Hứa Kim Dã, trước mặt người lớn cô ấy phải gọi anh một tiếng anh, nhưng cô ấy chưa bao giờ gọi, ngay cả khi chơi cùng một đám con trai cô cũng không cảm thấy có gì không thoải mái.

Châu Kỳ cũng kể lại chuyện bạn trai cũ cặn bã của mình. Sau khi anh ta xuất viện trở về, anh ta liên tục trốn tránh cô ấy, như thể cô ấy là rắn rết mãnh thú, sau này còn nhờ người gửi cho cô ấy một lá thư xin lỗi dài tròn mười trang, chuyện đó làm khó anh ta đến nỗi anh ta phải gom góp lời bài hát để viết ra một bài văn với một số lượng từ nhiều đến như vậy.

Còn rất nhiều chuyện thú vị.

Cô tiếc nuối, Thẩm Thanh Đường của khoảng thời gian đó không quen biết Hứa Kim Dã.

Sau khi kể xong, Châu Kỳ ôm mặt hỏi: “Đường Đường, cậu hồi cấp hai thế nào, không có chuyện gì thú vị sao?”

“Trần Đường kể cậu ta học cùng trường với cậu đúng không?”

“À.” – Thẩm Thanh Đường hơi ngạc nhiên, thật ra cô không có ấn tượng gì.

Trần Đường cười: “Là lớp mười, có điều bạn học Thẩm lúc đó là nữ thần của lớp, có rất nhiều nam sinh trong lớp thích cô ấy, sao cô ấy nhớ tôi được.”

Trần Đường không hề nói quá, ít nhất những nam sinh mê gái trong lớp anh ta mỗi khi nghe thấy tên Thẩm Thanh Đường đều sẽ chạy ra hành lang xem.

“Xin lỗi, lúc đó tôi chỉ biết đọc sách và đi thi.” – Thẩm Thanh Đường dịu dàng nói, có hơi áy náy. Những chuyện liên quan đến hồi cấp ba cô không có gì để kể.

Khoảng thời gian đó với cô mà nói thật sự có chút khó khăn.

Sau chuyện của Đoàn Khải Văn, cô gặp ác mộng không ngừng cho đến sau khi anh ta chuyển trường vẫn còn. Nửa cuối năm cấp ba, khi thời gian đếm ngược giảm đi từng ngày, bầu không khí càng trở nên căng thẳng hơn. Trên trán của mỗi học sinh đều buộc một sợi dây, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng quan trọng, mẹ Thẩm chủ động sắp xếp chỗ cho cô ở ký túc xá.

Đó là lần đầu tiên cô ở ký túc xá.

Mẹ Thẩm giúp Thẩm Thanh Đường thu dọn hành lý, căn dặn: “Đến giai đoạn quan trọng nhất rồi, con chịu khổ rồi sẽ qua, thêm điểm nào hay điểm đó.”

Cô nói được, nhưng trong lòng không hề thấy khổ cực, giống như có một vết nứt trên chiếc hộp kín, không khí tươi mới từ từ tràn vào.

Khả năng thích nghi của Thẩm Thanh Đường khá tốt, dựa theo lịch trình học tập và nghỉ ngơi, cô sẽ đúng giờ đắp chăn nằm xuống khi đèn tắt, ngay cả bạn cùng phòng cũng phải ngạc nhiên khi thấy đại tiểu thư chưa từng sống trong ký túc xác nhưng không hề tỏ ra khó chịu chút nào khi sống chung ăn chung, nên dần dần cũng thân thiết hơn.

Khoảng thời gian tự do này kéo dài chưa đầy hai tuần đã kết thúc bằng một bức thư tình.

Bức thư tình được nam sinh nhờ bạn nữ cùng phòng đưa cho cô, trên đường vè ký túc xá, ánh đèn đường yếu ớt chiếu lên đôi môi đang cười của cô gái.

“Bạn nam lớp mình, người dáng cao cao ấy, cán bộ môn thể dục cậu nhớ không? Cậu ta đưa cho cậu.”

Thư tình bị nhét vào tay Thẩm Thanh Đường, sau khi đèn ngủ đã tắt cô mới nhớ ra chưa mở nó ra xem, cô lấy trong túi áo ra,mở đèn pin điện thoại, trốn trong chăn đọc nó.

Chữ viết của nam sinh nguệch ngoạc khó đọc, nên sau khi đọc xong cô tiện tay nhét nó dưới chăn.

Buổi trưa mấy hôm sau, mẹ Thẩm đến trường thăm cô. Trong ký túc xá, lúc Thẩm Thanh Đường trở về thì thấy  vỏ chăn của cô đã được thay, bức thư bị gấp đôi lại kia cũng bị lôi ra, đập thẳng lên mặt cô.

Trong trí nhớ của cô, mẹ Thẩm chưa bao giờ tức giận đến thế nhưng ngày hôm đó, bà thật sự đã giận đến mức vứt bỏ luôn vẻ ngoài điểm tĩnh thường ngày của mình, hỏi cô muốn thế nào.

Thẩm Thanh Đường giải thích, nhưng mẹ Thẩm chỉ cười lạnh, chế nhạo cô: “Nếu đã không liên lạc với nam sinh kia tại sao lại nhét thư dưới chăn, để tiện cho con mỗi ngày lôi ra đọc?”

Hôm đó ầm ỹ đến xấu hổ.

Trên thư có đề tên, mẹ Thẩm tìm giáo viên chủ nhiệm bảo ông ấy quản thúc học sinh của mình cho tốt vào, cậu nam sinh đó cũng bị gọi lên, cậu ta bị mẹ Thẩm mỉa mai đến nỗi sắc mặt bối rối. Thẩm Thanh Đường không thể chịu được nên nói thay cậu nam sinh đó vài câu, lại càng khiến cho mẹ Thẩm tức giận hơn.

Sau đó, Thẩm Thanh Đường từ ký túc xá chuyển về nhà, bạn học trong lớp đều biết chuyện vì vậy để tránh liên lụy, mọi người đều tự giác tránh xa cô ba thước.

Cô lẻ loi một mình, gần như vô hình.

Khoảng thời gian đó bầu trời luôn luôn xám xịt như thể vĩnh viễn sẽ không thể nào sáng lên.

Thẩm Thanh Đường không hề đề cập đến những vết thương âm thầm sưng tấy như u nhọt này, cô chỉ cười trừ bỏ qua chủ đề này.

Chỗ ăn cơm là một căn nhà lớn, từ phòng bao đi ra, dựa vào lan can nhìn xuống là một mảnh đất trống thoáng đãng.

Có vài nam sinh nghiện thuốc nên xuống lầu hút thuốc, trong đó có Hứa Kim Dã.

Trên lầu chỉ còn lại Châu Kỳ và Thẩm Thanh Đường.

Châu Kỳ chơi điện thoại một cách chán nản. Thẩm Thanh Đường chống tay lên lan can, tì cằm lên cánh tay, nhìn màn đêm càng lúc càng tối.

Dưới lầu có cậu bé đang chơi bóng rổ, bộp bộp bộp, đập từng cái một rất nghiêm túc.

Khi trái bóng của cậu bé lăn tới chân, Hứa Kim Dã dụi tắt điếu thuốc trong tay, tay kia nhặt trái bóng lên, thấy cậu bé cách đang không xa đang mở to mắt nhìn mình, vẻ mặt cậu bé có chút bối rối.

“Của em?” – anh hỏi.

Cậu bé gật đầu.

Hứa Kim Dã đi tới: “Thích chơi bóng rổ?”

Cậu bé lại gật đầu, giơ tay muốn lấy trái bóng nhưng lại không dám.

“Anh trai cũng biết chơi, có muốn anh trai dạy em ném bóng vào rổ không?” – vừa mới hút thuốc xong nên giọng nói của anh có chút khàn khàn, giọng anh trầm thấp như  đang dỗ dành một đứa trẻ.

Cậu bé rũ vai xuống, suy nghĩ vào giây rồi gật đầu.

Hứa Kim Dã khẽ nhếch môi dưới, kích thước trái bóng rổ của trẻ em quá nhỏ, anh dễ dàng cầm nó bằng một tay, gập cổ tay, hướng dẫn cho cậu bé một vài tư thế ném bóng, cuối cùng ánh sáng trong mắt cậu bé dần trở nên lan rộng hơn, cánh tay vừa nhất, trái bóng liền lao đi.

Cậu bé ngẩng đầu, ngước nhìn theo chuyển động của trái bóng, nhưng giây tiếp theo, có một âm thanh trầm đục vang lên, trái bóng bị kẹt trên bức tượng đá nằm giữa đài phun nước.

“…”

“Sao trái bóng này nhẹ quá vậy.” – Hứa Kim Dã tặc lưỡi.

Rõ ràng cậu bé không bình tĩnh bằng anh, sau khi dần dần nhìn rõ sự thật, đôi mắt cậu bé càng lúc càng mở to, mí mắt đỏ bừng, sau vài giây chuẩn bị đầy đủ, cậu bé òa khóc.

Vừa khóc vừa gọi mẹ ơi.

Hứa Kim Dã chưa từng thấy trẻ con khóc, anh cũng không biết dỗ con nít, trong thoáng chốc thái độ lười biếng thường ngày của anh đã thay bằng vẻ mặt cứng đờ, cứng giọng bảo cậu bé đừng khóc, anh có thể lấy lại trái bóng.

Không ngờ cậu bé càng khóc lớn hơn, khóc đến trời đất quay cuồng, không ngừng gọi mẹ ơi.

Nhất thời Hứa Kim Dã cảm thấy đau đầu, anh cố gắng giữ lý trí, ổn định lại cảm xúc của mình: “Em đừng gọi nữa, đây là chuyện giữa đàn ông chúng ta, gọi người tới sẽ bẽ mặt lắm.”

Cậu bé không hiểu cái gì gọi là bẽ mặt, khóc đến nỗi cần cổ căng cứng.

“Em gọi người tới thì anh cũng có người để gọi đó.” – Hứa Kim Dã nói.

Trả lời anh vẫn là tiếng khóc.

Hứa Kim Dã chợt ngước mắt lên, đối diện với anh là cô bạn gái bình chân như vại của mình, rõ ràng cô ấy có hơi sửng sốt, nhìn thấy anh nâng cằm, trong ánh mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Dường như Thẩm Thanh Đường nhận ra điều gì đó, không cười nữa, khi nãy cô còn rất vui khi trông thấy dáng vẻ bất lực của anh với cậu bé.

Mẹ cậu bé nghe thấy tiếng khóc liền từ trong nhà không đi ra, gương mặt đen xì, vẻ mặt đầy uy hiếp, đang muốn hỏi tội, bà ta trông thấy Hứa Kim Dã đang nhìn lên lầu, bà cũng ngẩng đầu lên nhìn thấy Thẩm Thanh Đường, bà ta nheo mắt, đôi mắt híp lại.

Rõ ràng, bà ta coi hai người họ là đồng bọn.

Châu Kỳ nhịn cười, vỗ vỗ vai cô đồng cảm: “Tùy rằng tuổi trẻ của cô không có hai chữ phản nghịch, nhưng ông Trời công bằng lắm, tặng cho cô một anh bạn trai phản nghịch.”

“…”

Thẩm Thanh Đường không có ý định cám ơn ông Trời.

Dưới ánh mắt hỏi tội của người phụ nữ, Thẩm Thanh Đường không thể không xuống lầu.

Cô đỏ mặt cúi đầu đến trước mặt Hứa Kim Dã, nhướng đôi mày thanh tú, nhỏ giọng nói: “Làm gì có ai gọi bạn gái như anh.”

Hứa Kim Dã nắm tay cô, kéo cô ra phía sau, véo nhẹ tay cô rồi trầm giọng nói: “Là cậu bé này gọi người trước, một mình anh đương nhiên sẽ sợ hãi nên mới gọi em tới hỗ trợ.”

“…” – Thẩm Thanh Đường không thấy anh có chỗ nào gọi là sợ hết.

Có chút xấu hổ.

Cô lớn đến chừng này, chưa từng bắt nạt trẻ con, cô muốn lùi bước trốn sau lưng anh.

Động tác nhỏ này lọt vào mắt Hứa Kim Dã, anh khẽ cười thành tiếng, khóe mắt vui vẻ xen lẫn chút ý đồ xấu xa

Cười xong lại bị người ta trừng mắt nhìn, người phụ nữ bảo vệ con trai bên cạnh mình, hỏi xảy ra chuyện gì. Hứa Kim Dã chỉ vào trái bóng giải thích, nói anh sẽ nhặt nó về. Người phụ nữ đồng ý, hiểu rõ không có chuyện gì lớn nên cũng không làm khó.

Nước chảy liên tục trong đài phun nước, nhưng mực nước không sâu, chưa đến bắp chân.

Hứa Kim Dã cởi áo khoác ngoài đưa cho Thẩm Thanh Đường, xắn ống quần, để lộ ra bắp chân đều đặn, cởi giày bước vào bể đi về phía tượng đá, đến sát mép tượng anh nâng tay lấy bóng ra.

Nhặt được trái bóng về, nói xin lỗi lần nữa, người phụ nữ bế cậu bé đi vào nhà hàng.

Thẩm Thanh Đường nhìn anh ngồi bên đài phun nước xỏ giày vào.

“Ướt rồi.”

Nước trong đài phun nước chảy không ngừng, lúc ép người vào để nhặt bóng sẽ không tránh khỏi bị nước văng trúng, chất liệu vải màu đen một khi bị ướt sẽ lan ra thành một vòng tròn lớn sậm màu, dính vào người chắc chắn sẽ rất lạnh.

Thẩm Thanh Đường nhịn không được hỏi: “Lạnh không?”

“Lạnh.”

Anh mang giày xong đứng dậy, cao hơn cô nửa cái đầu, ánh sáng bên ngoài đã tối hẳn. Anh đứng bên cạnh cô liền chặn mất ánh sáng, tạo thành một bóng đen lớn.

Lông mày của chàng trai gọn gàng, lông mi rũ xuống, bóng mắt có phần sâu hơn.

“Nếu được ôm một lúc sẽ đỡ hơn.”

_____

*Tác giả có lời muốn nói:

Khu bình luận gọi Hứa Kim Dã là Chim Công, tôi sắp chết cười mất thôi, quá hợp lý.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.