Quy Dã - Kim Vụ

Chương 21: Cậu muốn thử với tôi không?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giọng nói của mẹ Hứa trong điện thoại dịu dàng quan tâm, dặn dò cô sau khi khỏe lại phải đến nhà chơi, cuối tuần này Hứa Tri Hành sẽ có ở nhà.

Cổ họng Thẩm Thanh Đường căng chặt, cô đang truyền nước, bệnh cảm càng lúc càng nặng hơn, trán cô  như bốc cháy, đầu óc như một nồi nước sôi, khi mở nắp nồi ra, một làn khói trắng xông thẳng lên mặt, dường như mọi thứ thật mờ mịt và hỗn loạn.

Một tay đang truyền nước không thể cử động, một tay kia đang cầm điện thoại áp vào tai, cô không có cách nào để kéo bàn tay ác ma kia ra, chỉ có thể nhìn Hứa Kim Dã trong bất lực, cố gắng dùng ánh mắt thương lượng, anh đừng quậy nữa.

Hứa Kim Dã mím môi, khẽ rít lên: “Sao lại càng sốt hơn nữa thế?”

“!”

Thẩm Thanh Đường lại muốn bịt mồm anh lại, cái người nà, sao lại xấu xa vậy chứ.

Âm thanh không lớn không nhỏ, đủ để truyền qua điện thoại đến tai mẹ Hứa.”

Do dự hai giây, mẹ Hứa chần chừ hỏi: “A Dã hả?”

Thẩm Thanh Đường khẽ hít sâu một hơi: “Không phải, là bác sĩ ạ.”

“….. Con hơi khó chịu, con đang ở phòng y tế trong trường.”

Đôi mắt đen của Hứa Kim Dã chăm chú nhìn cô, nhìn cô thêu chuyện dối người.

Thẩm Thanh Đường “kiên trì đến cùng”, dối gạt từng câu từng chữ, hai bên má trắng như tuyết đã đỏ bừng, cô thật sự không giỏi nói dối.

“À, chắc dì nghe lầm, con đang ở phòng y tế sao, bác sĩ có nói gì không?” – mẹ Hứa quan tâm hỏi.

“Không có ạ, chỉ bảo thay đổi thời tiết nên cảm vặt thôi.”

“Thế thì tốt, vào đông rồi phải chú ý giữ ấm, mấy cô gái nhỏ các con thích làm đẹp nhưng cũng phải giữ ấm nhé.”

“Vâng ạ.”

“Dì không làm phiền con nữa, nghỉ ngơi nhiều chút.”

“Cám ơn dì.”

“….”

Cúp mắt, căng thẳng đi qua cô cảm thấy không còn chút sức lực nào, Thẩm Thanh Đường mím môi, khẽ nhếch đôi lông mày thanh tú: “Sao cậu lại như vậy hả?”

“Làm sao?”

“Bác sĩ quan tâm bệnh nhân không phải là chuyện bình thường sao?” – Hứa Kim Dã ngồi trên ghế, dáng vẻ uể oải, cổ áo nỉ trễ xuống, lộ ra phần cổ săn chắc.

“Sớm biết sau này bị coi là bác sĩ thì lúc đầu tôi nên học Y. Như thế thì học sinh ngoan của chúng ta mới không cần nói dối.”

“…”

Thẩm Thanh Đường bị chính lời nói của mình chặn họng, gương mặt cô vốn đã đỏ nay lại không giảm xuống, ngược lại còn càng đỏ hơn.

Cô nói không lại anh, cô bỏ cuộc, cô rụt cổ chui lại vào trong khăn choàng. Nếu được cô còn muốn vùi đầu mình vào trong đó luôn.

Để Thẩm Thanh Đường không tự làm mình ngộp chết.

“Thôi được rồi, không trêu cậu nữa.”

“Còn trêu nữa thì cậu khó mà hạ sốt được. Bác sĩ Hứa là một bác sĩ nhân từ, lương tâm sẽ áy náy.”

Thẩm Thanh Đường: “…”

Cô không hề thấy anh có một chút lương tâm nào, ít ra là lúc này, không hề.

Đã truyền xong một lọ, Hứa Kim Dã đứng dậy nhờ y tá thay lọ khác, dung tích của lọ tiếp theo còn nhiều hơn lọ trước, Thẩm Thanh Đường cảm thấy choáng váng. Truyền hết chỗ thuốc này không biết phải mất bao lâu, buổi tối cô còn tiết học.

Vừa nghĩ đến đây Tưởng Thanh đã gửi tin nhắn tới, hỏi cô có đang ở thư viện không, sắp đến giờ ăn trưa, cô ấy hỏi có muốn gặp nhau ở cổng nhà ăn phía Bắc không.

Gõ chữ bằng một tay hơi tốn sức, một câu “Tớ đang ở phòng y tế, ăn xong không cần đợi tớ” phải gõ một hồi lâu mới xong.

[Tưởng Thanh]: Cuối cùng cậu cũng chịu đến phòng y tế rồi hả, có phải đã bệnh nặng hơn không? Từ sớm đã bảo cậu đi rồi mà cậu cứ phải kéo dài đến giờ.

[Tưởng Thanh]: Có nặng lắm không, cần tớ qua đó không, một mình cậu ổn chứ?

[Tưởng Thanh]: Thôi thôi, cậu ở đó đi, tớ qua.

Với tốc độ tay của Tưởng Thanh, tin nhắn lũ lượt kéo tới.

Thẩm Thanh Đường có chút đau đầu, đang lúc muốn cầm điện thoại lên, phá lệ gửi tin nhắn thoại thì có một bàn tay đưa tới, lấy điện thoại của cô đi.

“Muốn trả lời cái gì? Tôi giúp cậu.” – Hứa Kim Dã hỏi.

Thẩm Thanh Đường muốn nói không cần nhưng âm báo tin nhắn liên tục vang lên, cô nói: “Cậu đừng qua đây, không nặng đâu, một mình tớ vẫn ổn.”

Những ngón tay mảnh khảnh của Hứa Kim Dã gõ bàn phím, tốc độ rất nhanh, gửi những câu nói đi.

[Tưởng Thanh]: Thật không? Thế thôi vậy.

[Tưởng Thanh]: Sao cậu muốn đến phòng y tế vậy?

Hứa Kim Dã ngước mắt lên

Thẩm Thanh Đường khẽ dời tầm mắt đi, mơ hồ trả lời: “Cảm thấy không thoải mái.”

Hứa Kim Dã cúi đầu, tiếp tục gõ chữ nhưng thời gian gõ rõ ràng không khớp với mấy chữ mà cô nói, cô cúi đầu nhìn, thấy nội dung Hứa Kim Dã trả lời: “Lúc ra khỏi thư viện, triệu chứng trở nên nghiêm trọng, may mà có người tốt bụng giúp đưa tớ đến phòng y tế.”

Tạo hình tượng tốt cho bản thân, da mặt Hứa Kim Dã luôn dày như vậy nhưng không hề cảm thấy có chút nặng nề nào.

[Tưởng Thanh]: Ồ, vậy cậu phải cám ơn người tối bụng nhiều nhiều đó.

[Tưởng Thanh]: Cậu cảm nặng như vậy hay là tối nay đừng đi học nữa, tớ xin nghỉ giúp cậu.

Hứa Kim Dã giơ tay lên chuẩn bị trả lời.

Thẩm Thanh Đường không cần nghĩ cũng biết anh định trả lời “được”, cô giật điện thoại lại theo bản năng.

Còn chưa cử động thì một bàn tay đã đặt lên vai cô, ấn cô xuống ghế, không thể cử động được nữ. Tay Hứa Kim Dã đưa lên cao, chiếc điện thoại pro max dường như mờ ảo giữa những ngón tay anh, anh gõ chữ bằng một tay chả tốn chút sức nào.

Hứa Kim Dã trả lời được còn kèm theo cám ơn.

Thẩm Thanh Đường nhìn anh, tiếng hừ phát ra từ cổ họng cô rất tự nhiên, có chút không biết làm sao, cô làm không lại anh, cũng không thể nổi giận với anh, giọng nói mềm mại dính dính: “Anh thật phiền phức.”

Hứa Kim Dã cũng hừ một tiếng, nhưng âm giọng trầm trầm, kèm theo sự gợi cảm không giải thích được: “Không biết ai như tờ giấy, hóng có tí gió cũng bị cảm lạnh.”

“Nếu đã do tôi, chắc chắn tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Nếu cô không khỏi bệnh tôi sẽ cảm thấy áy náy.”

Cảm giác áy náy xuất phát từ miệng của Hứa Kim Dã.

Một chữ Thẩm Thanh Đường cũng không tin nổi, cô chỉ giải thích: “Lớp buổi tối là môn chuyên ngành, tôi không đi sẽ không theo kịp bài.”

“Sức khỏe quan trọng hay điểm số quan trọng?” – Hứa Kim Dã hỏi.

Thẩm Thanh Đường suy tư.

Hứa Kim Dã bị tức đến bật cười: “Bỏ một hai tiết học chả sao hết, sốt thêm vài ngày thì não sẽ bị hư đấy, đến lúc đó còn càng đần ngốc hơn.”

“Tôi không đần.” – Cô rất thông minh, từ nhỏ đến lớn cô đều được khen như vậy.

Hứa Kim Dã lười biếng nhướng nhướng mi: “Không đần thì phải biết phân nặng nhẹ.”

Thẩm Thanh Đường không đi học.

Thuốc vẫn còn rất nhiều, cứ theo tốc độ rơi từng giọt từng giọt thế này, cả đời cũng chưa chắc truyền xong.

Thẩm Thanh Đường đang mệt mỏi, vì truyền thuốc nên ý thức của cô trở nên bồng bềnh, cô mơ mơ hồ hồ ngủ một lúc, đầu óc không tỉnh táo, như rơi vào trong mộng; nhưng không còn là ác mộng tràn ngập sương mù và bóng tối nữa, thay vào đó nó sạch sẽ và trong lành như buổi chiều thu đầy nắng.

Cô đứng trên sân thể dục, ôm trong lòng một chiếc áo khoác, ngửi mùi hương đặc trưng của nam sinh.

Trên sân thể dục có người đang dẫn bóng và úp bóng.

Chiếc áo đỏ như ngọn lửa rực cháy, không ai có thể làm lơ mà bỏ qua nó.

Tim Thẩm Thanh Đường đập thình thịch, như thể cô được xem lại trận bóng rổ mà mình bỏ lỡ.

Có những sinh viên khác đi vào phòng truyền dịch cùng với bạn mình, họ nói chuyện rất nhỏ, thi thoảng liếc qua nhìn cô và Hứa Kim Dã tò mò, đánh giá.

Những thứ đẹp đẽ luôn thu hút sự chú ý, huống hồ, cả cô và Hứa Kim Dã đều ưa nhìn.

Một người ngoan ngoãn truyền dịch, mắt nhắm lại, yên tĩnh như đã ngủ.

Còn chàng trai ngồi bên cạnh cô gái, mí mắt rũ xuống đang nhìn điện thoại, mím môi, dáng vẻ uể oải nhưng không hề tỏ ra không kiên nhẫn, ngược lại thỉnh thoảng sẽ ngước mắt lên nhìn bình thuốc, quan sát xem còn thuốc hay không.

Với khung cảnh này thì rất khó để không liên tưởng đến chuyện gì đó, họ cúi đầu nói nhỏ với bạn của mình, bộ dáng của cả hai đều là vẻ “đã giác ngộ.”

Nhưng những chuyện này đương sự chẳng hay biết gì.

Thẩm Thanh Đường tỉnh lại, phát hiện mình vẫn còn ở phòng truyền dịch, theo bản năng cô ngước lên nhìn lọ truyền dịch, mới phát hiện đã đổi lọ mới, đã truyền được một nửa.

Trời đã tối, đèn trong phòng đã được bật.

Qua mấy giây, cô mới chú ý thấy Hứa Kim Dã vẫn còn ngôi bên cạnh.

Anh vẫn chưa đi, anh dựa lên lưng ghế, một tay cầm điện thoại đang trả lời tin nhắn, tư thế lười biếng, góc nghiêng gương mặt anh rất đẹp, sống mũi cao hẳng, lông mi rũ xuống hơi cong cong, tạo nên cái bóng dưới bọng mắt.

Ngay trên đường viền cổ áo, quả táo Adam thật sự vô cùng nổi bật.

Rất đẹp.

Thẩm Thanh Đường khẽ mím môi dưới.

Cô biết nhìn chằm chằm người khác là không lịch sự, Thẩm Thanh Đường nhìn đi nơi khác, lại nhịn không được mà chuyển ánh mắt trở lại. Đôi khi, cơ thể cô rất trung thành với trái tim.

Đột nhiên Hứa Kim Dã ngồi thẳng người lại, không chơi điện thoại nữa, cất đi. Trong lúc Thẩm Thanh Đường còn chưa kịp thu hồi tầm mắt đã bị người ta bắt quả tang.

Hứa Kim Dã thoải mái nói: “Thôi được rồi, bây giờ cậu có thể ngắm kỹ càng rồi đấy.”

Thẩm Thanh Đường chột dạ, cố chấp nhìn đi nơi khác: “Tôi không muốn nhìn nữa.”

Cố chấp được một lúc cô vẫn bị người ta nắm lấy cằm, cưỡng ép quay lại, bị ép phải nhìn anh, dưới khoảng cách gần đến như vậy cô có thể đếm được số lượng lông mi của anh.

“Thì ra khi nãy đã nhìn rồi sao.”

Hứa Kim Dã nhướng mày: “Đẹp trai không? Nếu không đẹp chắc cũng không nhìn lâu đến vậy đâu nhỉ.”

Cô siết chặt ngón tay trong vô thức, lúc này cô mới phát hiện hành vi lén lút của mình đã bị người ta phát hiện từ lâu.

“Tôi không biết.”

Đột nhiện Hứa Kim Dã bật cười: “Thẩm Thanh Đường, cậu không ngoan nha, ngay cả sự thật cũng không nói.”

Nhiệt độ đầu ngón tay truyền đến, cơ quan cảm giác chưa bao giờ nhạy cảm hơn thế này, lan tỏa khắp các sợi dây thần kinh, dư vị kéo dài.

Có một cái hồ ẩn nấp trong tim.

Một cơn gió thổi qua, khuấy động trong khoảnh khắc nhưng những gợn sóng chưa bao giờ dừng lại.

Thẩm Thanh Đường cụp mắt xuống không dám nhìn anh nữa.

Truyền dịch xong, đã hạ sốt, hai người ăn cơm bên ngoài trường học, có món ăn nhẹ, cô ăn không thấy ngon miệng nhưng vẫn ăn rất chậm rã, chuyên tâm. Hai người nói rất ít, thậm chí còn tránh giao tiếp bằng ánh mắt, giống như sự hòa bình ngắn ngủi sau trận chiến, ai cũng không nhắc lại chuyện khi nãy.

Lớp giấy ngăn cách đã thấm ướt, có nên xé rách luôn không?

Ăn cơm xong, Hứa Kim Dã đưa cô về trường.

Tám chín giờ, sinh viên trên đường rất đông.

Thẩm Thanh Đường giữ khoảng cách với Hứa Kim Dã, khoảng trống chính giữa hai người có thể nhét vừa thêm hai người nữa, thế nên có không ít người đi xuyên qua giữa hai người.

Phía trước có hai chàng trai đang đi song song với nhau, trò chuyện sôi nổi, đang chuẩn bị băng qua đường.

Thẩm Thanh Đường theo bản năng còn muốn cách xa anh thêm một chút, vừa mới di chuyển đã bị một bàn tay đưa ra nắm lấy cổ tay cô, kéo cô trở về, cô không có sự phòng bị  đụng trúng cánh tay anh.

Hứa Kim Dã mím môi, khẽ cong xuống không mấy vui vẻ.

Hai nam sinh sửng sốt, sau đó chuyển hướng bước chân hướng ra ngoài và đi ngang qua cô.

Thẩm Thanh Đường muốn rút tay về.

Cổ tay đang bị nắm của cô chẳng những không được thả ra, ngược lại còn bị siết chặt hơn.

Vai cô căng cứng, mọi cử động trên cơ thể đều thẻ hiện rằng cô không được thoải mái. Cô cũng biết tâm tư của mình đã bị vạch trần khá rõ ràng, nhưng bên cạnh anh có biết bao nữ sinh vây quanh, anh sẽ không nhìn thấy được chút tâm tư nhỏ bé này của cô đâu.

Dù cô đã cố gắng hết sức giấu nó đi.

Thẩm Thanh Đường cảm thấy vành mắt mình chua xót, vị trí của cô quá thấp, thật sự rất thấp.

Từ bé đến lớn cô được người khác tỏ tình không biết bao nhiêu lần, cô rất tôn trọng họ, thậm chí cô còn ngưỡng mộ sự can đảm của họ.

Chỉ là cô không còn cách nào nữa, vào lúc vẫn không biết tâm ý của đối phương thì cô đã đem trái tim mình trao đi mất.

Vị trí của Hứa Kim Dã quá cao, thực sự Thẩm Thanh Đường không xác định được, những việc anh đối xử với cô chỉ là đôi lúc nhất thời vui vẻ nên mới vậy, giống như trêu một con cún một con mèo, hay là một điều gì khác. Cô không dám nghĩ, cô sợ chỉ cô tự mình đa tình.

Thẩm Thanh Đường bị dắt đi về phía trước.

Cuối cùng dừng lại ở một đoạn đường yên tĩnh.

Giọng nói của Hứa Kim Dã đột nhiên từ phía trên truyền đến, hòa lẫn với gió đêm, anh hỏi: “Cậu chưa xem trận đua ở đảo Philips đúng không?”

“Cậu có biết vào khoảnh khắc vượt qua vạch đích tôi đã nghĩ gì không?”

Hứa Kim Dã mím môi, cằm khẽ nhếch lên: “Tôi đột nhiên rất muốn gặp một người, trước nay tôi chưa từng có suy nghĩ này. Vì vậy, ba giờ sáng, nhận được tin nhắn của cô ấy, tôi như một thằng ngốc vừa mới biết yêu mau chóng chạy tới.”

“Chỉ muốn gặp mặt cô ấy.”

“Sau đó, khi tôi nhìn thấy cậu từ trong bóng tối bước ra, đi vào trong ánh sáng, ôm cánh tay, rụt rè nhìn qua, tôi đã nghĩ, con mẹ nó thật sự đáng giá.”

Lông mi run rẩy, Thẩm Thanh Đường mở to mắt, đáy mắt long lanh ươn ướt.

Sao có thể không xúc động.

Hứa Kim Dã thoải mái nghiêng người tới, lông màu thiếu niên sắc nét, rõ ràng, trong bóng đêm con ngươi tối tăm nhưng sáng ngời, quả táo adam hơi cuộn xuống.

“Thẩm Thanh Đường.”

“Cậu có muốn thử quen tôi không?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.