(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Câu trả lời vừa được nói ra người kinh ngạc không chỉ có Thẩm Thanh Đường.
Ba giờ đêm, cô vì một chàng trai mà lẻn ra khỏi nhà. Anh nói muốn gặp mặt, cô đồng ý. Cả hai đều ăn ý không đề cập đến thời gian, không ai để tâm lần gặp mặt này kỳ quái cỡ nào, hai người cứ như thế mà xuất hiện trước mắt đối phương.
Sau đó, cô ngồi sau xe máy của chàng trai, vừa lo lắng vừa hồi hộp níu gấu áo của anh, khi tiếng động cơ vang lên, thân xe lao thẳng về phía trước, cô bị dọa giật mình, trong thoáng chốc không để tâm đến bất cứ điều gì, ôm chặt eo Hứa Kim Dã, áp vào tấm lưng rắn chắc của anh.
Một tiếng cười trầm xuyên qua xương cốt, truyền đến bên tai cô.
Đầu óc Thẩm Thanh Đường nhất thời trở nên trống rỗng quay cuồng trong tiếng động cơ gầm rú tựa như cơn mưa rào bất chợt của mùa hè.
Đường xá nửa đêm vắng tanh, chẳng có chiếc xe nào.
Vì vậy tốc độ càng lúc càng tăng, áo khoác phồng lên, dù đội mũ bảo hiểm nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn cảm thấy mình như một con diều đứt dây, không khí rít gào, cô không biết nó bay đi đâu, vượt ngoài sự kiểm soát của cô..
Thẩm Thanh Đường có cảm giác bồng bềnh, không trọng lượng, mất không chế, sợ hãi, hưng phấn…nghe tiếng gió reo hò ầm ỹ, ngày hôm nay cơ thể gầy gò bộc phát sức chịu đựng và nghị lực chưa từng có.
Thậm chí cô còn hy vọng, hãy nhanh hơn nữa.
Điên cuồng như thế, đến bản thân cô cũng cảm thấy xa lạ.
Thẩm Thanh Đường không biết Hứa Kim Dã muốn đi đâu, anh chỉ vỗ lên yên sau, hỏi cô có muốn thử một chút không, ma xui quỷ khiến cô gật đầu.
Hứa Kim Dã còn nói yên sau chưa có ai ngồi, bảo cô ôm chặt.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại ở ngã tư, trong đêm khuya, đèn giao thông thay phiên nhau nhấp nháy, các con số trên đèn báo vẫn đang đếm ngược.
Khiến cho Thẩm Thanh Đường có một loại ảo giác.
Thành phố vẫn chuyển động, con người đột nhiên biến mất giống như giọt nước bốc hơi, không có tiếng động nào.
Hứa Kim Dã giơ tay bấm mũ bảo hiểm của cô, khi nhìn thấy đôi mắt lười biếng kia cô mới phát hiện mình chưa tháo mũ bảo hiểm ra.
Anh dựa lên thân xe, vì vừa tháo mũ nên tóc dù ngắn vẫn lộn xộn, Hứa Kim Dã tùy tiện xoa tóc nhưng chẳng thể chỉnh được gì, còn làm cho nó rối hơn.
Trên gương mặt kia hiện lên thoáng hiện lên sự bất lương.
Thẩm Thanh Đường chậm rãi cởi mũ bảo hiểm, nhịp tim đang đập rộn ràng dần bình tĩnh lại, cô thở ra rồi hít sâu một hơi, không khí lạnh tràn vào phổi, cô cảm thấy dễ chịu đến lạ thường.
“Sao giờ này chưa ngủ?” – Hứa Kim Dã hỏi.
Sau sự ngạc nhiên Thẩm Thanh Đường chỉ cười, câu hỏi này đúng ra nên hỏi từ lúc đầu.
“Sau khi giật mình rất khó ngủ lại.”
“Nằm mơ à?”
“Ừm.”
“Ác mộng?
“Ừm.”
Hứa Kim Dã nghiêng đầu, hỏi: “Mơ thấy gì?”
Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu lên, nhìn cụm mây che mất sao, chắn mất trăng. Cô nghĩ ngợi rồi nói nhỏ: “Tôi thấy con chó nhỏ mình nuôi trước kia, tên nó là Tùy Tùy.”
“Đã qua rất lâu rồi, cũng không phải thường xuyên sẽ mơ thấy.”
Cô nghiêng đầu, khó có thể thấy được sự buồn bã trên gương mặt cô: “Còn chưa chúc mừng cậu đã giành được quán quân trạm, cách quán quân toàn cuộc chỉ còn một bước.”
“Cậu biết?” – Hứa Kim Dã hỏi.
Thật sự anh đã giành được quán quân cách đây vài ngày. Ngày hôm đó, điện thoại anh reo không dứt, có rất nhiều người chúc mừng nhưng chỉ thiếu một người.
“Châu Kỳ nói với tôi.”
“Đã biết nhưng không chúc mừng tôi? – Khoảng cách giữa hai người vốn đã gần, anh chỉ cần hơi nghiêng người qua một chút, cơ thể hai người sẽ gần như là chạm vào nhau.
Hứa Kim Dã nhìn vào mắt cô, giọng điệu chậm rãi và thoải mái: “Phải bạn không vậy?”
Thẩm Thanh Đường tránh ánh mắt anh: “Tôi nghĩ chắc là có nhiều người chúc mừng anh lắm.
Mấy hôm đó cô rối bời vô cùng, cô còn không nhớ làm sao mình vượt qua được kỳ thi giữa kỳ.
Hứa Kim Dã, người đã quen với việc được các vệ tinh bao quanh, thiếu cô cũng không sao.
“Đúng là có nhiều người.”
Hứa Kim Dã khẽ nhếch môi dưới, trong giọng cười có vài phần lơ đễnh: “Nhưng trong đó không có công chúa nhỏ.”
Ba chữ công chúa nhỏ lại được nhắc đến, ký ức tối hôm đó đột nhiên ùa về, trong bóng tối không ai nhìn thấy gương mặt cô đang ửng hồng.
Cô mở to mắt, có chút hoảng hốt, cô biết người trước mặt mình bất lương đến mức nào, cô không muốn anh gọi mình như vậy, anh cứ khăng khăng gọi, anh luôn như vậy.
Thẩm Thanh Đường thấy anh còn muốn nói gì đó, tay nhanh hơn não, cô bịt miệng anh theo phản xạ.
“Cậu đừng nói nữa.”
Thoáng chốc.
Độ ấm xuyên qua lòng bàn tay, giống như sợi dây sinh mệnh vô hình đang bò lên.
Môi rất mềm.
Cô sững sờ
Thế nên khi nhìn thấy đôi mắt đen kịt của Hứa Kim Dã, cô cảm thấy ngơ ngác.
Thẩm Thanh Đường bối rối bỏ tay xuống.
Hứa Kim Dã phì cười, mũ bảo hiểm lại được đội lên, chỉ để lộ đôi mắt mờ mịt trên gương mặt chỉ to bằng lòng bàn tay của cô gái.
Anh đứng dậy, cười trêu cô.
“Tôi đưa cậu về.”
*
Trời hửng sáng.
Sau khi trở về Thẩm Thanh Đường cố ngủ lại nhưng trong lòng không yên, cô chỉ có thể mặc quần áo đàng hoàng, đọc mấy trang thơ để bình tĩnh, sau đó đóng sách, đứng dậy đi xuống lầu, cổ họng khô khốc, cô muốn đi rót một ly nước cho đỡ khát.
Mẹ Thẩm có thói quen năm giờ sáng dậy tập yoga, thấy Thẩm Thanh Đường trên lầu đi xuống bà hơi ngạc nhiên: “Sao con dậy sớm vậy?”
“Con giật mình.” – Thẩm Thanh Đường trả lời.
Cô đi đến đảo bếp rót một ly nước ấm.
“Sắc mặt con không tốt lắm, gần đây ngủ không đủ sao?” – mẹ Thẩm đi qua, quan tâm hỏi han.
Thẩm Thanh Đường cầm ly nước lên uống ừng ực từng ngụm nhỏ, uống xong cô chỉ trả lời vì phải ôn tập nên gần đây ngủ muộn.
Mẹ Thẩm cũng không nói nhiều, chỉ bảo nếu đã thi xong thì tuần này hãy nghỉ ngơi cho tốt, nếu ở trường không thoải mái thì gọi về nhà trước.
Đến trường, Thẩm Thanh Đường sờ trán mới biết chắc là mình bị sốt rồi. Cả tuần nay ngày nào cô cũng gặp ác mộng, trạng thái tinh thần không ổn chút nào, sức đề kháng cũng không như trước, cộng thêm hứng gió lạnh cả đêm, bị ốm cũng không có gì bất ngờ.
Chỉ ốm vặt nên cô cũng không để trong lòng, cho dù không uống thuốc thì trong một tuần cô cũng tự khỏi.
Mà lần bệnh này lại khiến cho ba người trong ký túc xá lo lắng, các cô ấy tìm các loại thuốc liên quan đến cảm lạnh mà mình có, đối chiếu với triệu chứng bệnh của cô, bắt cô uống thuốc.
Không chỉ uống thuốc, còn tìm quần áo, lúc ra ngoài đi học các cô ấy gói cô như gói bánh nếp.
“Được rồi được rồi, quấn như vậy gió không thổi tới mưa không thấm ướt..” – Tưởng Thanh lấy chiếc khăn cuối cùng, quấn thêm hai ba vòng, không lộ một chút da thịt nào ra bên ngoài.
Thẩm Thanh Đường cười khổ, nói trêu: “Bất khả xâm phạm luôn rồi.”
“Tại ai hả, bảo cậu đến phòng y tế cậu không đi.
“Nào có mỏng manh như vậy.”
Lên lớp thì vẫn lên lớp, thư viện thì vẫn đi, ngoài cảm giác chóng mặt và hơi nặng đầu ra thì không có triệu chứng khó chịu nào khác.
*
Cuộc đua kết thúc, hiếm khi Hứa Kim Dã ở nhà được hai ngày, đây cũng là giới hạn, nếu lâu hơn nữa sẽ không tránh khỏi tình huống loạn đến gà bay chó sủa, không thể yên bình nỗi.
Từ sớm Hứa Kim Dã đã muốn đi.
Mẹ Thẩm gọi anh, đưa túi đang cầm trên tay cho anh: “Con về trường thì đưa thực phẩm bổ sung này cho Đường Đường, mẹ con bé nói dạo gần đây con bé không khỏe.”
Hứa Kim Dã cố ý hỏi: “Đường Đường nào?”
“Còn là ai, Đường Đường lần trước đến nhà chúng ta ăn cơm, mẹ còn giới thiệu cho con, quên rồi à?” – mẹ Hứa cau mày: “Lần trước con bé đến mang đến khá nhiều quà, là một đứa trẻ ngoan, mẹ cũng phải quan tâm con bé một chút.”
“Con đưa cho Đường Đường, cứ nói là con…. là Tri Hành đưa.”
“Đồ thì bảo con đưa, còn công lao thì của anh ta?” – Hứa Kim Dã cười: “Mẹ hài lòng cô con dâu này đến thế cơ à?”
Hiếm khi thằng con trai “bé nhỏ” này nói nhiều thêm vài câu với mình, vì vậy tâm trạng của mẹ Hứa khá vui vẻ: “Có gì không vừa ý, xinh xắn thành tích còn tốt, tính tình cũng không õng ẹo .”
“Tốt như vậy sao không thấy mẹ giới thiệu cho con?”
Câu này rơi vào tai mẹ Hứa có chút không đứng đắn, mẹ Hứa vừa nghĩ đến cảnh hai người đứng cạnh nhau, một người ngoan ngoãn một người xấu tính, bà chợt có cảm giác áy náy không giải thích được.
“Tại sao mẹ không giới thiệu cho con chẳng lẽ con không biết lý do là gì à? Con như vậy làm gì có cô gái tốt nào dám tiếp xúc với con?”
Nói xong bà lại có hơi chần chừ, lúc bà đang nghĩ thực phẩm bổ sung này có nên đưa cho anh không đây.
Thì Hứa Kim Dã đã cầm lấy.
Tay mẹ Hứa trống không, ngón tay thẫn thờ, thôi kệ đi.
Nhưng bà vẫn không quên dặn dò: “Lúc đưa đồ con đàng hoàng một tý đó, đừng có dọa Đường Đường, con mà làm con dâu tương lai của mẹ bỏ chạy, mẹ sẽ…”
“Mẹ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho con đâu.”
Hứa Kim Dã đã xoay người đi ra ngoài, thờ ơ giơ tay lên: “Yên tâm, không chạy đâu.
*
Lúc đến trường học, lớp buổi sáng đã kết thúc.
Hứa Kim Dã đã gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Đường trước nói rõ mục đích anh đến, Cô vẫn ổn, nhờ anh chuyển lời cám ơn cho mẹ Hứa.
Hứa Kim Dã chẳng mấy kiên nhẫn, chặn người đang trên đường đến thư viện.
Từ xa đã trông thấy một cô gái nhỏ đang quấn mình như cái bánh bao, rề rà bước đi, khăn quàng che nửa mặt, đôi mắt trong veo như pha lê.
Mặt đỏ bừng một cách bất thường.
Anh đã thấy cô đỏ mặt rất nhiều lần nhưng khác với lần này.
Thẩm Thanh Đường thấy anh thì có chút kinh ngạc, cô vô thức nhìn xung quanh, lúc cô vừa quay mặt đi, một bàn tay đã giữ đầu cô lại, buộc cô nhìn thẳng.
“Cảm sốt?”
“Không có.” – giọng cô ồm ồm. Vừa nhìn thấy anh cô không thể không nhớ lại đêm hôm đó, nói cô không xấu hổ là đang lừa mình.
Hứa Kim Dã không nói nhảm với cô: “Đồng nghĩa là vẫn không uống thuốc?”
“Uống rồi, ở ký túc xá có thuốc.” – trong giọng nói cô có sự chột dạ.
“Mấy ngày rồi?” – Anh hỏi.
Thẩm Thanh Đường nuốt nước miếng: “Hai ngày.”
Sắc mặt Hứa Kim Dã không tốt lắm, ánh mắt dò xét quét qua gương mặt cô, giống như thiết bị y tế tinh vi: “Bị bệnh không biết đi bác sĩ?”
Thẩm Thanh Đường còn muốn giải thích Hứa Kim Dã đã không cho cô cơ hội, cô bị anh kéo đến phòng y tế.
“38.4 độ, bạn học, em sốt cao lắm đó.” – Bác sĩ xem nhiệt kế: “Sốt cao không hạ rất nguy hiểm.”
“Xin lỗi.” – Thẩm Thanh Đường cúi đầu, ngoan ngoãn nghe phê bình.
Sau khi kiểm tra vài thứ, bác sĩ yêu cầu cô truyền nước để hạ sốt trước.
Truyền nước tốn thời gian nên Thẩm Thanh Đường muốn bảo bác sĩ kê đơn thuốc, nhưng còn chưa kịp nói xong, Hứa Kim Dã vốn im lặng ở bên cạnh lên tiếng.
“Truyền nước cho cậu ấy đi. Cám ơn.”
“Cậu ấy sốt đến khờ rồi, tạm thời bị tước bỏ năng lực hành vi dân sự.”
“……”
Bác sĩ mím môi cười: “Em xem bạn trai em đã nói vậy thì nghe lời cậu ấy đi.”
Nói xong, bác sĩ kê đơn bảo họ đi đến phòng ở phía trước.
Thẩm Thanh Đường giấu nửa gương mặt trong khăn quàng cổ, giải thích hai người họ không phải bạn trai bạn gái.
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn hai người một cái: “Ồ ngại quá, tôi hiểu lầm.”
Hứa Kim Dã không lên tiếng.
Lấy đơn thuốc, đưa cho y tá chuẩn bị thuốc, lát sau, y tá cầm nước biển đến, còn dặn dò cô không được cử động lung tung kẻo máu chảy ngược.
Trong phòng truyền nước chỉ còn hai người họ.
Thẩm Thanh Đường hắng giọng, nhìn Hứa Kim Dã đang ngồi đối diện, nói: “Tôi không sao, có bốn năm bình thuốc chắc phải tốn ba giờ, đừng làm ảnh hưởng thời gian của anh.”
Túi thực phẩm bổ sung nằm bên cạnh, nhàu nát, Hứa Kim Dã bắt chéo chân nói: “Trước khi đến mẹ tôi dặn phải chăm sóc cô thật tốt, cô bị bệnh, tôi cứ vậy bỏ đi thì tôi làm sao bàn giao với mẹ mình?”
Bàn giao?
Khi nào mà anh lại nghe lời tới vậy.
“Nhưng mà.”
“Cậu còn nói nhảm gì chứ, ngày mai, ngày kia, tôi đều sẽ ở cạnh cậu đến khi cậu khỏi bệnh thì tôi mới hoàn thành nhiệm vụ mẹ tôi giao.”
“….”
Sau khi truyền được ba bình thuốc mẹ Hứa gọi điện thoại đến.
Lúc truyền thuốc lại lên cơn sốt một lần nữa, ngồi lâu không khỏi buồn ngủ, đang lúc mơ màng thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô nhìn tên người gọi, nghiêm túc nghe máy.
Mẹ Hứa biết nết na của cậu con trai nhà mình, bà không yên tâm nên cố ý gọi điện đến hỏi Thẩm Thanh Đường đã nhận được thực phẩm bổ sung chưa.
Túi thực phẩm bổ sung đang yên yên bình bình nằm trong tầm mắt.
Thẩm Thanh Đường ngoan ngoãn trả lời đã nhận được.
Mẹ Hứa lại hỏi: “Vậy thì tốt, bác cứ lo A Dã sẽ quên, con người nó khá là qua loa, không đáng tin cậy.”
Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống, nói: “Cậu ấy rất tốt.”
“Ha ha, con trai của bác bác biết tính nết nó, nó không nói bậy bạ gì với con chứ?”
Không có ạ.”
“….”
Đương sự đang ở trước mặt, vừa ngước mắt là có thể thấy anh đang nhìn cô một cách lười biếng và trêu ngươi, cô không khỏi nuốt nước bọt, mỗi chữ nói ra đều thấy không tự nhiên.
Cô muốn cúp máy nhưng đối phương là người lớn.
Thẩm Thanh Đường chỉ có thể dời tầm mắt, cố gắng trả lời cho có lệ.
Mẹ Hứa vẫn còn than thở: “Bởi vậy bác ghen tỵ với mẹ con biết bao, sinh được một cô con gái vừa ngoan vừa hiểu chuyện, chẳng như con trai…”
Ầm một tiếng.
Giống như tiếng sấm, nổ tung trái tim cô.
Hứa Kim Dã đột nhiên nghiêng người về phía trước, giơ tay, mu bàn tay với từng khớp xương rõ nét chạm lên trán cô, vừa ấm vừa lạnh, anh cảm nhận nhiệt độ của cô. Cô cứng đờ như bị dính bùa chú.
Mà dường như Hứa Kim Dã không thấy, sau khi áp vào trán cô, anh lại áp tay lên trán mình, làm đi làm lại hai lần để xem cô đã hạ sốt chưa.
Đôi mắt anh trong sáng, hành động tự nhiên như thể đây không phải là trò đùa dai.
Trong điện thoại, giọng nói của mẹ Hứa vẫn không ngừng vang lên.
Cô kinh ngạc đến mức suýt tuột tay đánh rơi điện thoại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");