Alex cắt đứt quan hệ hôn ước với nhà Lavier trong sự tức giận. Hắn ta ngoảnh mặt bỏ đi mặc cho Công nương Yvone đang phải chịu đựng vô vàng những lời nói phỉ báng, sỉ vả từ những quý tộc... chỉ vì cô ấy đã giúp Alex kêu gọi sự ủng hộ.
Alex Dietrich de Frozen... quả thật là một kẻ máu lạnh...
****
Trong một cỗ xe ngựa đang trên đường trở về cung điện Vĩnh Hằng - nơi ở của Hoàng đế, có một người hầu lớn tuổi tên Felix đang trò chuyện cùng Bệ hạ.
"Hôm nay trông ngài có vẻ rất vui..." - Felix nở một nụ cười hiền hoà trên gương mặt đã già nua vì năm tháng.
"Đã rất lâu rồi tôi chưa được thấy Bệ hạ cười tươi như vậy, đã hơn 20 năm rồi nhỉ!".
"Ừ..." - Hoàng đế đáp.
Người đưa mắt nhìn ra khung cửa của xe ngựa, một vẻ buồn man mác thoáng hiện trên nét mặt vốn vô tình, người nói với Felix:
"Ta đã quên con bé nhiều lần lắm phải không? Felix... Lần gặp này, trong đầu ta đã nhớ lại một số hình ảnh của con bé lúc còn nhỏ, nó giống hệt ta. Và khi nó lớn như hiện tại, trông nó vô cùng giống với chị Odette của năm đó..."
Rồi Hoàng đế tự trách một cách đau khổ trước mặt Felix. Hoàng đế trách mình năm đó tại sao không khải hoàn sớm hơn một chút. Nếu chỉ sớm hơn một chút thôi... Odette đã không ra đi mãi mãi. Trước nỗi đau và sự mất mác của Bệ hạ, Felix chỉ có thể im lặng mà vỗ vai người, như là an ủi, như để cảm thông.
Và câu chuyện năm xưa của Hoàng đế dần được kể lại... Lúc ấy, Hoàng đế tiền nhiệm có 3 người con trai và 2 người con gái, Louis chính là con trai út cùng người chị tên Odette - họ là cặp song sinh. Cả 2 dù có mẹ là Hoàng hậu, nhưng Louis lẫn Odette đều không hề nhận được sự quan tâm từ người cha. Chỉ đơn giản là vì đức Vua không yêu Hoàng hậu. Và tệ hại hơn nữa, là ngay cả Hoàng hậu cũng không yêu thương con bà. Vì thường xuyên bị Hoàng đế bỏ rơi, Hoàng hậu đã phẫn nộ và trút giận lên 2 người con. Bà bạo hành Louis và Odette, làm cho khắp người 2 đứa trẻ đều là những vết thương từ roi vọt. Cứ thế, chỉ có Odette và Louis đùm bọc lẫn nhau để dần lớn lên trong Địa ngục mà do người mẹ thân sinh của mình đích thân tạo ra. Không một ai cứu rỗi cho cuộc sống của những đứa trẻ tội nghiệp.
Ngày qua ngày, những đứa trẻ năm nào giờ đã 14 tuổi. Nhưng trái ngược với tính cách thiện lành, trong sáng của chị mình. Louis gần như trở thành một thiên tài ác ma tàn bạo. Louis luôn luôn nổi trội trong tất cả các môn học. Cậu là người thông minh và tiếp thu nhanh nhất trong tất cả các đứa con của Hoàng đế. Nhờ vậy mà cậu đã nhanh chóng trở thành Bậc thầy Kiếm thuật. Tuy tài năng là vậy, nhưng tính cách của cậu ta hung ác vô cùng. Đã có vô số lần cậu đả thương bạn đấu của mình. Những người bại trận đều bị thương ở vị trí chí mạng, rất ít người sống sót qua khỏi. Rồi mọi chuyện nhanh chóng tới tai nhà Vua khi số người chết trong tay Louis ngày càng nhiều. Vốn đã không yêu thương người con trai này, giờ đây ông ta lại càng căm ghét cậu... Và rồi lệnh cấm túc được ban xuống bởi đức Vua. Louis bị nhốt vào một toà tháp bằng đá, tách biệt với thế giới bên ngoài. Việc cậu tiếp xúc với con người giờ đây chỉ còn vỏn vẹn những lần đếm trên đầu ngón tay: khi người hầu mang cơm đến, và khi Odette lén đến thăm.
Dần rồi những kẻ hầu chẳng thèm đoái hoài đến sống chết của Hoàng tử nữa, họ bỏ mặc cậu và không còn mang cơm cho cậu. Odette phải thay vào vị trí đó. Ban đầu, Odette chỉ đứng bên ngoài. Nhưng lâu dần về sau, Odette vì muốn gặp gỡ em mình mà chui hẵng vào bên trong tháp thông qua cửa sổ - Louis không bỏ chạy bằng đường này vì có chạy thì cũng không có chỗ đi. Cả 2 chơi đùa vui vẻ bên nhau. Họ cùng nhau leo lên các tầng của ngọn tháp, khám phá các căn phòng cũ kỹ đầy bụi bặm. Bỗng một sợi tơ nhện vướng vào mái tóc đen nhánh của Louis khiến cho Odette cười phá lên. Louis cũng bất giác bật cười trong niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của 2 đứa trẻ...
Rồi một ngày nọ, Odette không còn đến tháp đá để thăm Louis nữa. Đã 1 tuần trôi qua, Louis luôn chờ đợi bóng hình của Odette. Cả 2 đã hứa sẽ cùng nhau đi đến tầng cao nhất của ngọn tháp - tầng 23, tầng cuối cùng mà họ chưa khám phá. Nhưng giờ đây chỉ có một mình Louis buồn bã bước vào. Cứ tưởng tầng cuối cùng này cũng sẽ trống không hoặc chứa những nội thất đã sờn cũ như các phòng trước, nhưng không. Căn phòng này chứa đầy binh khí, binh phổ và áo giáp các loại, từ kiếm sĩ, kỵ sĩ đến cung thủ. Binh phổ thì chia nhiều loại ghi chép lại tất cả các loại binh trận từ cơ bản đến cao siêu, hiếm thấy. Louis nhìn mà ngỡ ngàng, choáng ngợp. Dù tất cả đều bị bám đầy bụi, nhưng chỉ cần nhìn sơ qua thôi cũng có thể thấy những vật phẩm này đều là cực phẩm cao cấp của nhà binh. Có lẽ đây là kho chứa các trân phẩm vũ khí của tiền thân Đế quốc Frozen mà hiện tại đã bị lãng quên...
Nhiều ngày sau đó, Odette vẫn không tới. Louis lúc này chỉ có thể sống nhờ những con côn trùng trong toà tháp vì không có thức ăn. Nước uống thì cậu tranh thủ hứng được lúc trời mưa lớn. Cứ vậy mà sống lay lắt qua ngày. Trong lúc chán chường cực hạn, Louis đã học một cách điên cuồng để quên đi sự cô đơn và cơn đói khát. Nhưng dạ dày cậu cứ cồn cào không dứt, khiến cậu không thể tập trung được. Dần về sau, khi cậu đã bắt đầu quen với chế độ ăn uống này và đã có thể tập trung vào việc học trở lại. Cậu đã nhanh chóng thuộc tất cả binh pháp được chứa ở tầng cao nhất và rèn luyện sử dụng tất cả các loại binh khí đang có ở đây. Với tư chất của một thiên tài, cậu rất nhanh đã sở hữu kỹ được năng thượng thừa của một nhà lãnh đạo quân đội...
Một thời gian sau, lúc này Louis đã 16 tuổi. Thân hình cậu đang dần ra dáng của một thiếu niên. Khung cửa sổ năm nào giờ đây trông thật bé nhỏ. Bỗng tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên, cậu nhận được một lá thư do người hầu đưa đến. Trong thư là chữ viết tay của Odette, cô xin lỗi Louis vì không thể đến thăm cậu trong một thời gian dài do bị Hoàng hậu cấm túc và đánh đập. Cô nói cho Louis biết rằng cô đã đồng ý liên hôn hoà bình với Quốc vương láng giềng hơn cô tận 11 tuổi chỉ vì để Louis được trả tự do, và cha của của họ - Hoàng đế Frozen đã đồng ý. Cô dặn dò Louis sau này không được làm càn nữa, hãy học cách yêu thương một sinh mệnh và sống cuộc đời thật hạnh phúc. Đọc xong lá thư, Louis bàng hoàng. Lúc này thị vệ đến để mở cửa toà tháp thì tháp cánh cửa bằng đá ấy đã bị vỡ tan tành. Đằng sau đống khói bụi là một cậu trai xinh đẹp, cao lêu nghêu nhưng trông rất ốm yếu. Ấy vậy mà cậu ta lại có sức mạnh phi thường, cậu tiến đến nắm cổ một thị vệ giáp sắt rồi nhấc bổng hắn lên, miệng chỉ yêu cầu 1 điều rằng hãy dẫn cậu ta đến chỗ của Hoàng đế.