Qùy Cầu Chia Tay

Chương 50: “Cả đời này, cô không muốn đi vào vết đổ của mẹ cô, ở thời điểm sự nghiệp thăng hoa nhất, bà lại lựa chọn




Minh Tiểu Kiều đẩy Lục Thịnh ra.

Lục Thịnh nhìn cô, im lặng không nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ buồn bã.

Cô không hiểu sao mình lại sinh ra cảm giác tội lỗi.

Cô ho một tiếng, lui về phía sau, nghiêm túc nói: “Lục Thịnh, thật sự xin lỗi anh, tôi không thể đón nhận anh, đương nhiên cũng không đón nhận bất cứ ai.”

Đối với câu nói này của cô, Lục Thịnh không hoàn toàn tin tưởng: “Nếu đã như thế, vậy ngay từ thời điểm đó, tại sao em lại không từ chối lời đề nghị của anh?”

Minh Tiểu Kiều tự nhiên nói: “Thời điểm đó anh bao nuôi tôi, đó là giao dịch của hai chúng ta, không có tình cảm, lại không ảnh hưởng tới tới tương lai.”

Rồi sau đó nói chuyện yêu đương cô cũng không từ chối, bởi vì đã biết được ý định trả thù của Lục Thịnh, lại càng khẳng định không có tương lai nào cho hai người.

Lục Thịnh đau khổ.

Mùa đông năm nay khắc nghiệt, tuy rằng ở trong nhà rất ấm áp, cũng không lạnh, nhưng anh đứng đó, lại cảm nhận được cái lạnh bao trùm cả nội tâm anh.

Anh nhỏ giọng hỏi: “Vì sao không thể đón nhận anh? Bởi vì em theo chủ nghĩa độc thân?”

“Tôi nghĩ lý do này là đủ rồi.”

Lục Thịnh lại càng cảm thấy khó khăn.

Anh vẫn cảm nhận được, mỗi người đều có cái nhìn khác hoặc là bất đồng quan điểm, mà cái nhìn của người trưởng thành đa phần đã vững chắc.

Cho nên ở đây cô đang đề cập đến quan điểm của bản thân.

Dù sao ai cũng đều có quan điểm của bản thân.

Nhưng hiện tại, anh rất muốn phá vỡ quan điểm của riêng cô, sa đó một lần nữa khiến cô trở về với vòng tay của mình.

Tình cảm không thể cưỡng ép, người ta không hiếm lạ anh, anh làm gì cũng không vừa mắt người ta được.

Một mặt khác lại thề non hẹn biển, da mặt dày theo đuổi, không chuyện gì là không làm được.

Đang lúc anh liều mạng chém giết, trong khi đang bất phân thắng bại, Minh Tiểu Kiều cũng đã ra ngoài.

Cô không cầm chìa khóa ngôi nhà theo.

Về phần cô, cô nghĩ sẽ chờ thêm một khoảng thời gian nữa để Lục Thịnh thông suốt.

Đối với sự thâm tình của Lục Thịnh, không phải là cô không cảm động.

Cũng không phải cô không tin tưởng tình cảm của anh, chỉ là bây giờ anh yêu nhiều thì sẽ thế nào?

Thời gian có thể bỏ qua hết thảy mọi thứ, anh tự cho là không ai có thể kháng cự lại tình yêu, chỉ là theo thời gian sẽ nhận ra mà thôi.

Đến lúc đó hai người sẽ đối mặt với nhau như thế nào, sẽ vượt qua như thế nào?

Cho nên, chi bằng ngay từ đầu sẽ không tiến tới với nhau.

Cô là người như vậy, sẽ không tin tưởng tình yêu, rõ ràng là một con người lạnh lùng vô tình, cho nên tình cảm với đàn ông, vẫn là nên buông tha cho người ta.

Đừng phá hỏng thanh xuân của người đó.

Có lẽ trong tương lai anh sẽ gặp được một người con gái tốt đi cùng anh tới già, mà không phải lãng phí thanh xuân trên người cô.

Lục Thịnh im lặng một lúc lâu, sau đó đứng lên.

Mãi cho tới năm mới, hai người không liên lạc với nhau.

Minh Tiểu Kiều nghĩ rằng, có lẽ anh đã suy nghĩ chu đáo rồi, Lục Thịnh được nâng như nâng trứng từ nhỏ tới lớn, cho tới bây giờ đều là người khác cầu xin anh, có khi nào anh nể mặt ai mà tới cầu xin người đó?

Rõ ràng cô đã từ chối, làm anh mất hết mặt mũi, tự nhiên sẽ nghĩ tới việc không xuất hiện nữa.

Bữa cơm tất niên, ông cụ Minh còn phá lệ, quan tâm hỏi han cô một chút, tuy rằng cô hy vọng ông không quan tâm tới cô.

“Tiểu Kiều, gần đây cháu và Tiểu Lục thế nào? Bao giờ hai đứa tính đến chuyện kết hôn?”

Minh Tiểu Kiều cười cười: “Ông nội, chúng cháu còn trẻ, mới ngoài hai mươi tuổi mà, chúng cháu muốn chờ vài năm nữa ạ.”

Ông cụ Minh nhíu mày, không vừa lòng với câu trả lời của cô.

Ngồi bên cạnh cô là Minh Chính Thư tủm tỉm khuyên bảo: “Ba, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn kết hôn sớm? Ba giục Tiểu Kiều thì có lợi ích gì? Kết hôn không phải là chuyện của một người, khi nào thì kết hôn, mình con bé nói thì được ích gì.”

Những lời này nghe như đang giúp cô, nhưng sau khi cân nhắc lại, Minh Tiểu Kiều cảm thấy không đúng lắm.

Dù gì họ cũng luôn xem cô là cái gai trong mắt, nếu như Minh Chính Thư có thể nói lời hay lẽ phải thì mới là lạ.

Ông cụ Minh tức giận hừ một tiếng: “Hừ, năm đó bỏ qua lời nói của ta, các ngươi đã không biết quý trọng! Con trai nhà họ Lục đúng là đứa nhỏ tốt, nhiều con gái đang nhìn chằm chằm, nếu như cháu không nắm chặt, trong tương lai nó chạy mất thì đừng có hối hận.”

Minh Tiểu Kiều chỉ cười, cái gì cũng chưa nói.

Minh Hoài Văn bưng bát lên uống canh, ngăn bản thân trở thành tiêu điểm trong câu chuyện của mọi người trong nhà.

Cuộc hôn nhân này có gì mà tốt chứ, chính là tên tra nam kia không xứng đáng với chị cậu.

Đầu năm mới, dựa theo tục lệ, Lục Xương dẫn Lục Thịnh tới chúc tết ông cụ Minh.

Đã hơn mười mấy ngày tồi, Minh Tiểu Kiều mới gặp Lục Thịnh.

Sắc mặt anh bình thường, trông cũng khá ổn, lời nói và việc làm khéo léo, tinh thần cũng tốt, chắc là gần đây sống không tệ.

Điều này khiến Minh Tiểu Kiều cảm thấy phức tạp, vốn dĩ cô định tránh mặt, nhưng lại bị người lớn trong nhà bảo dẫn Lục Thịnh đi dạo.

“Hai đứa cứ đi chơi đi, không cần để ý tới đám người già này.”

Minh Tiểu Kiều cười lên, vừa định lấy cớ trốn tránh, thì Lục Thịnh đã đứng dậy, nhìn về phía cô.

Cô cũng chỉ có thể đứng lên theo anh, sau đó hai người sánh vai ra khỏi phòng khách.

Ra vườn hoa, hai người ngồi xuống, Minh Tiểu Kiều thấy hơi xấu hổ, không nói gì thật xấu hổ, nếu nói chuyện lại không biết nói chuyện gì, lại càng xấu hổ hơn.

Nhưng thật ra, Lục Thịnh mở miệng nói trước.

“Tiểu Kiều, gần đây em thế nào?”

Minh Tiểu Kiều cười, trả lời: “Rất tốt? Anh thì sao? Chắc cũng không sao chứ?”

Nhưng Lục Thịnh lại nói: “Không tốt lắm!”

Minh Tiểu Kiều: “…..”

Lại càng xấu hổ, tiếp theo nên nói gì bây giờ?

May mắn là Lục Thịnh không cùng cô nói tiếp, chính anh đã bắt đầu kể lể.

“Mỗi ngày anh đều nhớ em, mở mắt là nhớ em, lúc ăn cơm nhớ em. đi công tác nhớ em, trên đường về nhà nhớ em, trở về nhà nhìn thấy phòng của em lại nhớ em.”

Minh Tiểu Kiều: “…”

Xấu hổ tới tận chân trời, mà không chỉ xấu hổ trên mặt, trong lòng cô có một cảm xúc gì đó khiến cô cảm thấy khác lạ.

“ Tiểu Kiều.”, Lục Thịnh cầm tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, nói: “Anh nhớ em, không quên được em, anh nên làm thế nào bây giờ?”

Minh Tiểu Kiều: “……”

Hơn nửa ngày trời, cô mới tìm thấy giọng nói của mình, vừa hắng giọng vừa nói: “Lục Thịnh, anh đừng như vậy.”

Lời nói tuyệt tình, không một chút tình cảm, chính cô còn cảm thấy bất lực.

Lục Thịnh cười xót xa: “Anh cũng không muốn như vậy, cứ nghĩ tới em anh không thể khống chế bản thân. Tiểu Kiều, em nói cho anh biết, mười mấy ngày qua em không nhớ tới anh sao?”

Minh Tiểu Kiều: “……”

Đương nhiên là cô có nhớ, buổi tối khát nước, cô xuống phòng khách uống nước, nhìn cốc nước sẽ nhớ tới Lục Thịnh vì cô mà chuẩn bị sẵn cốc nước này.

Thân hình anh cao lớn đeo chiếc tạp dề màu hồng nhìn rất buồn cười, cẩn thận xử lý nguyên liệu nấu ăn, những nguyên liệu bình thường dưới bàn tay của anh trở thành những món ăn ngon.

Có lẽ không phải ngon lắm, nhưng đối với Minh Tiểu Kiều thì rất đặc biệt.

Từ sau khi cô bảy tuổi, cô chưa từng ăn món nào ngon như vậy.

Ở nhà cũ của nhà họ Minh, đồ ăn đều nấu theo khẩu vị của ông cụ Minh, đó mới là việc chính, còn về phần cô muốn ăn gì, có ai để ý tới?

Sau khi đi công tác, ngoại trừ những lúc ăn ở căng tin công ty thì chính là ăn cơm khách sạn.

Chưa có hình ảnh của Lục Thịnh như vậy, vì cảm thấy đồ ăn bên ngoài không tốt, anh đã vì cô mà học nấu ăn, cũng nhân lúc không có người ôm cô, hôn môi cô an ủi cô.

Những điều này khiến cô chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, Minh Tiểu Kiều phải liên tục nhắc nhở bản thân rằng Lục Thịnh có động cơ không tốt, mới có thể làm cho bản thân tỉnh táo lại.

Mà cho tới khi cô biết được chân tướng sau lưng Lục Thịnh, rốt cuộc cô cũng có lý do nghi ngờ rằng anh đối xử tốt với cô, đó là điều duy nhất không khiến cô lung lay được, cũng chỉ còn lại chuyện tình cảm không đáng tin này.

Cả đời này, cô không muốn đi vào vết đổ của mẹ cô, ở thời điểm sự nghiệp thăng hoa nhất, bà lại lựa chọn đàn ông, lựa chọn tình yêu, sau đó, chờ tới khi tình cảm mãnh liệt qua đi, bà chỉ còn lại tình yêu và sự nghiệp đầy thảm hại.

Vết xe đổ, có một tấm gương to lớn phía trước.

Hơn nữa, Lục Thịnh không đáng giá đến thế?

Cô trầm ngâm, cuối cùng vẫn muốn nói cho anh biết, cô nghĩ anh không đáng.

Nhưng không chờ cô mở miệng, Lục Thịnh đã đứng dậy khẳng định: “Em xem, anh chỉ biết rằng, suy nghĩ của em cũng chính là suy nghĩ của anh.”

Anh ôm chặt cô: “Cho nên là Tiểu Kiều à, vì sao mà em nhất định phải vi phạm vào tâm lý của mình đây? Em muốn cùng anh ở chung, vốn dĩ là không cần làm bất cứ chuyện gì.”

Bọn họ đã thực sự hạnh phúc.

Anh ở nhà suy nghĩ thật lâu, đến cả mức mất ngủ, thậm chí anh còn đi hỏi bạn bè thuốc chữa trị.

Bạn bè bảo anh, quan điểm của mỗi người rất khó thay đổi, nếu như đối phương căn bản không nghĩ tới chuyện yêu đương, thì không chỉ đơn giản là không thích anh hay không muốn ở cùng anh, cho nên anh cần phải cố gắng hết sức mới có thể đoạt được cô ấy.

Anh không sợ cố gắng, anh sợ sự kiên trì của cô.

Minh Tiểu Kiều ở trong lòng anh, thở dài: “Lục Thịnh, anh cũng biết chuyện của ba mẹ tôi, anh có cảm thấy được, tôi lớn lên trong hoàn cảnh đó, còn có thể thật sự mong chờ tình yêu và hôn nhân không? Anh… vẫn nên buông tha cho tôi đi!”

Lục Thịnh không buông cô ra, ngược lại còn ôm chặt hơn: “Nếu em vì hôn nhân và tình yêu của ba mẹ mà làm mất sự tin tưởng đối với tình yêu, thì anh có thể cho em, anh không phải ba em, em cũng không phải mẹ em, quả thật trên đời này cuối cùng có trở thành người lạ hay không thì rất nhiều, nhưng cũng có rất nhiều người có thể đi cùng nhau tới cuối đời, em… không cần phải lấy chuyện của ba mẹ trói chân mình.”

Minh Tiểu Kiều cười cười: “Những điều này tôi đều hiểu, vô dụng thôi.”

Trong phút chốc, Lục Thịnh không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm chặt cô, không có ý định buông ra.

Ở vườn hoa, gió lạnh, hiu quạnh đến cực điểm, trong hoàn cảnh này, hai con người mang đầy tâm sự.

Một người lo lắng tình cảm không được đối phương đáp lại, một người thì lo không nắm giữ được tình cảm ấy.

Cho đến khi có tiếng động phá vỡ bầu không khí này.

“Nhìn này, đôi vợ chồng trẻ, tình cảm của hai đứa thật tốt.

Minh Tiểu Kiều đen mặt đứng dậy, quả nhiên là Minh Chính Thư tới.

Bà ta đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng được chăm sóc tốt, thoạt nhìn còn nghĩ mới ngoài ba mươi, hơn nữa với cách ăn mặc trẻ trung, nhiều người còn nghĩ đây là một cô gái trẻ.

Không chỉ có mình bà ta tới, phía sau còn có Minh Chính Trí, Hứa Tĩnh Lâm và Lục Xương.

Có người lớn ở đây, Minh Tiểu Kiều và Lục Thịnh không nói gì nữa, ngoan ngoãn chào hỏi.

Minh Chính Thư vừa cười vừa vỗ cánh tay Lục Thịnh, cười đến mức không nhìn thấy mặt trời đâu: “Lục Thịnh, về sau cháu là người đã có vợ, không thể làm xằng bậy ở bên ngoài nữa đâu nhé!”

Lục Thịnh đen mặt, Lục Xương cũng ho một tiếng, trừng mắt nhìn con trai.

Minh Tiểu Kiều nhìn bà cô không biết vô duyên này, tự dưng lại nhắc tới tình sử của Lục Thịnh làm gì, là muốn khiến cô cảm thấy áp lực sao?

Đương nhiên cô sẽ không để bà ta toại nguyện!

Cho nên cô cũng cười thật tươi, sau đó nói với bà cô đó một câu: “Cô à, cô xem con gái đã đến tuổi pháp luật cho phép kết hôn, chừng nào thì cô mang dượng về ra mắt? Mỗi ngày ông nội đều mong ngóng đấy!”

Minh Chính Thư: “…..Haha, Tiểu Kiều đã thực sự trưởng thành rồi.”

Đã học được cách đối đáp với người lớn!

Cô lạnh lùng liếc mắt Minh Chính Thư một cái, nhưng mà thay vì trông chờ vào Minh Chính Trí nghe ra đao kiếm trong lời nói này, còn không bằng cậy vào cô thừa sức xông lên!

Cho nên, Minh Chính Trí rất vui vẻ, cô lập tức cảm thấy đau dạ dày.

Hứa Tĩnh Lâm nghe tới đó, liếc nhìn chồng mình một cái, cũng không nói gì nữa.

Trong nhà Lục Xương cũng có một đống người tới chúc tết, cho nên không ở lại nhà họ Minh lâu được, gặp tình huống không đúng như thế này, ông muốn dẫn con trai về.

Mà Lục Thịnh cũng thấy thế, trước khi đi, ở trước mặt người lớn hai bên, hôn Minh Tiểu Kiều một cái, nhỏ giọng nói với cô hai chữ chờ anh, lúc này mới rời đi.

Còn Minh Tiểu Kiều sau khi phục hồi lại, rất muốn che ngực mình.

Đối mặt với Minh Chính Trí đang sợ ra mặt, còn có Minh Chính Thư bày ra vẻ mặt hèn mọn, cô không nói gì, yên lặng trở về phòng.

Trên thực tế, cô cảm thấy rất lo lắng, cảm giác được Lục Thịnh gặp chuyện không may.

Cô cứ như vậy vượt qua mấy ngày tết, rồi ngày thành lập Đảng Cộng sản Trung Quốc tới, cô bắt đầu kiếm cớ đi làm để ra ngoài.

Trước hôm giao thừa cô để cho Tống Ngôn thuê nhà của mình, đồ đạc cũng đã chuyển qua, bây giờ chỉ cần người chuyển qua là được.

Chỉ là cô không nghĩ tới, cô vừa bước ra khỏi thang máy liền gặp Mạnh Nghệ San.

Mạnh Nghệ San vừa mở cửa nhà và Minh Tiểu Kiều đang nhìn nhau.

Cuối cùng, vẫn là Mạnh Nghệ San nói lời chào: “Chào cô Tiểu Kiều.”

Minh Tiểu Kiều cũng cười, gật đầu nói: “Chào cô, cô ở chỗ này sao?”

Mạnh Nghệ San gật đầu, lại hỏi: “Cô tới đây tìm người sao?”

Minh Tiểu Kiều lắc đầu, đi tới nhà bên cạnh mở cửa, nhìn cô ta nói: “Tôi không tìm người, tôi sống ở đây, cô có muốn vào ngồi một lát không?”

Mạnh Nghệ San: “….”

Khoan đã!

Không phải cô ấy và Lục Thịnh đang sống chung sao?

Hơn nữa không phải hai người đã đính hôn rồi?

Tuy chuyện của Lục Thịnh và Minh Tiểu Kiều không công bố ra ngoài, nhưng người trong giới thượng lưu đều biết.

Dù sao nhà họ Lục và nhà họ Minh đã thân nay càng thêm thân, về sau mối quan hệ của hai nhà càng thêm khăng khít.

Nghĩ tới đây, Mạnh Nghệ San có chút tức giận.

“Một mình cô ở đây?”

Nhìn Minh Tiểu Kiều gật đầu, cô ta lại càng tức giận.

Minh Tiểu Kiều và Lục Thịnh mỗi người ở một nơi?

Điều này có nghĩa là gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.