Qùy Cầu Chia Tay

Chương 42: “Anh cố ý chạy tới là muốn ngủ cùng em?”




Hơn nửa đêm, Minh Tiểu Kiều đang định đi ngủ, thì biết tin Lục Thịnh đang tới.

“Mở cửa.” Tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ.

Cô hừ một tiếng, tiện tay buông điện thoại xuống, xoay người nằm vào trong chăn, chuẩn bị ngủ.

Nhưng tiếng gõ cửa lại tiếp tục vang lên.

Không nghĩ rằng tay sát gái đang gõ cửa phòng mình, cô chỉ có thể miễn cưỡng đứng dậy mở cửa.

Lục Thịnh lập tức đi vào, giống y như kẻ trộm.

Trong bóng tối, Minh Tiểu Kiều nhân lúc anh không nhìn thấy, liếc mắt xem thường anh một cái.

Lục Thịnh đưa hai tay ôm cô, trầm giọng nói: “Tiểu Kiều, anh rất nhớ em.”

Minh Tiểu Kiều đưa tay vỗ nhẹ sau lưng anh, tỏ ý cô đã biết.

Không nghe thấy giọng nói của cô, Lục Thịnh không mấy vui vẻ, định trả thù cô một miếng, cúi xuống cổ cô lưu dấu hôn lên đó: “Anh làm gì vậy? Để lại dấu vết thì làm sao?”

Nửa đêm nửa hôm anh như tên ăn trộm bước vào phòng đã khiến người khác không nghĩ đến, lại còn làm ra loại chuyện này.

Lục Thịnh cũng chỉ muốn lưu lại dấu, nghĩ bụng: “Đâu có sao, ai dám nói lung tung.”

Hiện tại anh theo sát Minh Tiểu Kiều, trên cơ bản là cô tham gia vào bộ phim nào, thì anh liền vui vẻ đầu tư vào.

Nếu không hôm nay anh đã không lấy thân phận nhà đầu tư để tới, thân phận này rất quang minh chính đại.

Minh Tiểu Kiều không vui: “Không được lưu lại dấu vết, còn phải đi diễn nữa.”

Cô đẩy Lục Thịnh ra, cố gắng quay trở lại giường nằm ngủ.

Lục Thịnh mặt dày theo lên giường.

Lạch cạch một tiếng, Minh Tiểu Kiều mở đèn ngủ đầu giường, trong ánh đèn mờ nhạt, nhìn Lục Thịnh, cười mà như không cười: “Anh cố ý chạy tới là muốn ngủ cùng em?”

Lục Thịnh lặng lẽ nuốt nước miếng.

Anh rất muốn ngủ cùng cô nhưng thế này không phải là chưa được sự cho phép sao?

Anh tủi thân ôm lấy cô, nói: “Anh nhớ em, Tiểu Kiều, chúng ta chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.”

Hiện tại, anh bắt đầu hoài niệm thời gian Minh Tiểu Kiều không phải làm việc, khi đó mỗi ngày hai người có thể ở chung một chỗ, mà bây giờ, cô ra ngoài quay phim cũng mất vài tháng, lại rất chăm chỉ cố gắng. Rõ ràng cô không có nhiều cảnh quay, nhưng lại ở phim trường một bước không rời, ngay cả sự kiện cũng không đi.

Cô rất thích diễn xuất nha.

Điều này khiến thời gian hai người ở chung rất ít, mỗi lần trở về, Lục Thịnh nhìn căn nhà trống vắng, đều có cảm giác bị vứt bỏ.

Minh Tiểu Kiều ừ một tiếng, vỗ vỗ cánh tay đang ôm chặt cô, an ủi: “Chuyện này không có biện pháp giải quyết, hiện tại em đang trong thời gian phát triển, chờ thêm bài năm nữa là tốt rồi.”

Quả thật trong lòng cô nghĩ là, chờ thêm vài năm nữa hai người đã sớm xé rách mối quan hệ này.

Nhưng Lục Thịnh lại nghĩ rằng cô muốn có mối quan hệ lâu dài, lần đầu tiên nghe về tương lai từ miệng coi, khiến anh hưng phấn, ôm cô càng chặt hơn.

“Anh biết.” Anh ghé vào lỗ tai cô, thì thào: “Anh sẽ chờ em, nhưng em phải nhanh lên một chút, anh sợ anh không chờ được.”

Minh Tiểu Kiều ngáp một cái, tắt điện đầu giường, mơ hồ nói: “Ngủ đi, ngày mai còn phải làm việc nữa.”

Lục Thịnh nhanh chóng nói: “Được, em mau ngủ đi.”

Trong lòng anh vui vẻ không thôi, lần này Tiểu Kiều không đá anh xuống giường nữa.

Quả nhiên đã có tiến bộ!

Nhận thức này khiến anh vui sướng, trong bóng đêm, anh nhìn chằm chằm gương mặt cô, nhìn thật lâu, nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó nặng nề ngủ đi.

Ngày hôm sau, Minh Tiểu Kiều mơ thấy ác mộng, thật vất vả mới không bị bóng đè, mở mắt ra nhìn thấy cánh tay Lục Thịnh đang nằm trên người cô, chết tiệt, khiến cô gặp phải ác mộng.

Trong lòng cô nghĩ ngợi, sao biên kịch lại thích viết hai người ôm nhau ngủ qua đêm, sáng sớm tỉnh dậy nhìn nhau cười?

Cười cái gì, ngủ một chút cũng không yên!

Cô bỏ tay Lục Thịnh ra, ngồi dậy, Lục Thịnh lập tức tỉnh ngủ.

Anh vẫn buồn ngủ, nhìn Minh Tiểu Kiều, khóe miệng lập tức cong lên: “Chào buổi sáng, Tiểu Kiều.”

Rõ ràng không phải cười thật tươi, chỉ là hơi cong khóe miệng, không nhìn kỹ sẽ không thấy, nhưng Minh Tiểu Kiều nhận ra tâm tình của anh rất tốt.

Cô cũng chào buổi sáng, sau đó rời giường rửa mặt, không quên bỏ lại một câu: “Nhân lúc còn sớm, anh nhanh chóng ra ngoài đi.”

Lục Thịnh: “…”

Được rồi, anh biết cô không hy vọng có người thấy đêm qua anh ở phòng cô, cho dù hai người đúng kiểu đắp chăn bông nói chuyện phiếm.

Bởi vì tối qua không bị đá xuống giường, tâm trạng Lục Thịnh khá tốt, lập tức nghe lời ra khỏi phòng.

Khi Minh Tiểu Kiều tới phim trường, liền nhìn thấy nhà đầu tư đại gia đang phát bữa sáng tình yêu.

Bình thường đoàn phim toàn ăn cơm hộp, đều do khách sạn cung cấp, nói gì đi nữa cũng không bằng bữa cơm này.

Nhất thời mọi người cảm thấy thật mỹ mãn, đều nói cảm ơn với Lục Thịnh.

Lục Thịnh vẫn như cũ lạnh lùng, gật đầu với mọi người, sau đó ngồi xuống bên cạnh Minh Tiểu Kiều, cùng cô ăn bữa sáng.

Tống ngôn biết điều đi ra ngoài, Tống Thành lại không rời đi.

Tất cả mọi người tụ lại một chỗ ăn cơm, không có ai ở quanh hai người, Tống Thành không kiêng nể gì, thẳng thắn nói: “Hai người để ý một chút, đừng để bị chụp ảnh.”

Minh Tiểu Kiều không nói gì, chỉ gật đầu. Lục Thịnh lại không mấy vui vẻ, nhìn Minh Tiểu Kiều, nói: “Bị chụp lén cũng không sao, thẳng thắn thừa nhận là được.”

Tống Thành lập tức trừng mắt, không để ý trước mặt mình là nhà đầu tư, trực tiếp nói với anh: “Lục tổng, tôi nghĩ, ngài có không ít chiến công vĩ đại, cũng không ít hơn Minh Tiểu Kiều là bao, nhưng đối với con bé mà nói, tin tức kia có thể hủy hoại con bé.”

Lục Thịnh cúi đầu, khuôn mặt lạnh lùng, người bình thường không nhìn ra.

“Hủy hoại cô ấy? Bởi vì cô ấy ở chung với tôi?”

Anh rất tức giận, anh có bao nhiêu tin tức xấu mới khiến Tống Thành nói như vậy!

Tống Thành cũng không sợ anh, anh ta ở giới giải trí nhiều năm, quan hệ cũng không bình thường, không sợ đắc tội nhà đầu tư.

“Lục tổng, Tiểu Kiều hiện là nghệ sĩ đang lên, ở tuổi của con bé, lấy chuyện tình yêu ra nói cũng không tốt.”

Huống chi là ở cùng với tay sát gái lừng lẫy.

Giới giải trí bây giờ đã khác, rất nhiều nghệ sĩ không hề che giấu việc hẹn hò, tình cảm ngọt ngào của bọn họ cũng có thể đưa sự nghiệp lên một tầng cao mới.

Nhưng điều kiện phải là đối tượng được mọi người quan tâm.

Nhìn những tin tức trước kia của Lục Thịnh, không ai có cảm tình, chỉ biết lắc đầu.

Chỉ biết Lục đại thiếu gia quả nhiên rất đào hoa, giá trị con người cũng không tệ, như vậy mới có nhiều nữ minh tinh biết anh ở bên ngoài đùa giỡn tình cảm, thực chất bên trong là tên tra nam trá hình, vừa chia tay người này đã có thể đến bên người khác.

Mọi người sẽ cảm thấy Minh Tiểu Kiều là một cô gái ham giàu có, sẽ không ai biết đây là tình cảm chân ái.

Ham giàu có đối với một nữ minh tinh mà nói, cũng không phải tốt đẹp gì, tuy rằng trong xã hội hiện nay, có mấy ai không yêu tiền.

Hiện tại Lục Thịnh đặc biệt nhạy cảm với ba chữ: tuổi còn nhỏ.

Anh phát hiện những người xung quanh không xem trọng tình cảm của anh, gán mác anh nhỏ tuổi cho nên khẳng định tình cảm không bền lâu.

Ai nói người trẻ tuổi nhất định sẽ chơi đùa bằng cả con tim và lý trí, còn người lớn tuổi lại nghĩa nặng tình sâu?

Lục Thịnh không để ý đến những thứ vụn vặt này, cũng không để ý tới cái nhìn của người khác.

Anh nhìn Minh Tiểu Kiều, thái độ của cô mới quan trọng.

Minh Tiểu Kiều ăn cháo xong, lau miệng: “Em cảm thấy không sao cả, chụp được thì cứ vậy đi.”

Cô nghĩ, Lục Thịnh muốn trả thù sẽ không từ thủ đoạn.

Làm cho cô yêu anh? Muốn đùa giỡn tình cảm?

Không chừng anh còn cố ý để lộ ra kéo cô xuống.

Tống Thành nói không sai, đối với tiểu hoa lưu lượng mà nói, đặc biệt là khi vừa mới ra mắt, căn bản chân tay không vững, tuôn ra cái gì đó sẽ khiến người khác có cái nhìn không hay.

Nhưng cô không có ý định giống như những tiểu hoa lưu lượng kia.

Cô hưởng thụ ánh đèn sân khấu, yêu thích diễn kịch, nhưng sẽ không để cuộc sống sinh hoạt bó chặt chân tay.

Nếu như trước kia muốn làm chuyện gì đó, thì phải để ý tới ánh mắt của người khác, người ta sẽ không mệt mỏi.

Đương nhiên là minh tinh phải bỏ ra rất nhiều, nhưng cô muốn hạ tầm ảnh hưởng tới mức thấp nhất.

Ví dụ như dựa vào thực lực để đứng vững trong giới, mà không phải dựa vào cái ánh sáng hư vô kia.

Lộ mọi chuyện ra ánh sáng, không chừng làm như vậy xong anh sẽ thu tay lại.

Lúc đầu Minh Tiểu Kiều còn muốn làm anh khó xử, về sau ngẫm lại đúng là oan gia, vẫn là cá về nước, quên đi chuyện trên bờ, cũng tương đối tốt.

Cô suy nghĩ trong lòng, đối với bạn gái nào Lục Thịnh cũng chỉ có ba tháng, hiện tại đã ba tháng, anh phải động thủ rồi chứ.

Cho dù anh làm gì, cô cũng phải chuẩn bị tinh thần tốt nhất để đối phó.

Diễn xong, liền tranh thủ thời gian cảm ơn mọi người rồi rời đi.

Kể ra lề mề thì cũng không việc gì, căn bản ở đây mọi người không có tình cảm gì, quả thực còn bày ra bộ dạng tình cảm thâm tình.

Trong khoảng thời gian này, cô cảm thấy kỹ thuật diễn xuất không có sự khác biệt lắm, nên không muốn cùng anh diễn xuất nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.