Qùy Cầu Chia Tay

Chương 13




Lục Thịnh cả ngày không yên lòng, mắt đang nhìn tập văn kiện nhưng suy nghĩ lại đang lơ lửng chín tầng mây, hiệu suất công việc tụt xuống cực kỳ thấp.

Anh rất ít khi để chuyện này xảy ra, bởi vì anh là một người rất chú trọng năng suất làm việc.

Trợ lý mang tài liệu vào phòng, không nhịn được đánh giá anh vài lần.

Bọng mắt hơi đen, sắc mặt tiều tụy, hiển nhiên là do tối qua nghỉ ngơi không tốt, chẳng lẽ Lục tổng cùng người đẹp đại chiến ba trăm hiệp?

Trợ lý không nhịn được nhỏ giọng cảm thán, Lục tổng của bọn họ là người đã từng trải qua trăm trận, vậy mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt tiều tụy như vậy, đúng là mang tình nhân về nhà có khác! Thật sự là quá mạnh bạo.

Mạc Khải Hưng gọi điện tới, hẹn anh tan ca thì ra ngoài tụ tập: “Dây thừng, tối nay sáu giờ hẹn nhau chỗ cũ, không gặp không về.”

Lục Thịnh nhanh chóng từ chối: “Mình không đi, còn có việc.”

Mạc Khải Hưng chỉ nghĩ rằng tối nay anh phải đi ra ngoài mời khách bàn chuyện làm ăn, nên cũng không hỏi nhiều mà nhỏ giọng hỏi sang chuyện khác: “Dây thừng, cậu với Minh Tiểu Kiều gì đó …… hiện tại thế nào rồi?”

Lục Thịnh mặt lạnh nói: “Không có chuyện gì thì mình cúp máy trước đây.”

Mạc Khải Hưng ở bên kia vội vàng hét lên: “Đừng mà, người anh em, mình không có ý gì, … chỉ muốn hỏi thăm cậu thôi.”

Lục Thịnh còn lạ gì cái đức hạnh này của cậu ta, anh quá hiểu con người này, chắc chắn là muốn hóng hớt chuyện bát quái từ chỗ anh. Anh có ngu mới đi kể chuyện của mình cho cậu ta biết. Anh không trả lời vào vấn đề mà hỏi vặn lại: “Mình nghe nói mẹ cậu dạo gần đây rất tích cực sắp xếp đối tượng xem mắt cho cậu?”

Vừa nhắc đến việc này, Mạc Khải Hưng lại uể oải, chán nản: “Đừng nhắc đến nữa! Mẹ mình nói bản thân mình cần phải có người quản lý, bà ấy còn nói phải tìm bằng được cho mình một cô nàng con nhà gia giáo để kiềm chế cái tính tình của mình lại. Lấy xong cũng có gì khác sao? Con bà ấy còn không quản được, lại còn nghĩ rằng chỉ cần tìm cho mình một người vợ là có thể quản lý được mình? Tiểu gia ta đây mà sợ vợ sao?”

Lục Thịnh tỏ vẻ đồng ý: “Tôi thấy cái tính cách này của cậu vẫn nên ở vậy, đừng đi làm hại con gái nhà lành.”

Mạc Khải Hưng không vui: “Tính tình của mình thì sao? Mình rõ ràng là một thanh niên anh tuấn tài giỏi.”

Lục Thịnh không nể tình, thẳng thừng vạch mặt anh chàng: “Đi qua vạn bụi hoa, không một phiến lá dính thân.” 

Mạt Khải Hưng càng không vui: “Người khác nói lời này thì mình nhận. Còn một người phong lưu khắp chốn như Lục đại thiếu gia lại có thể nói ra lời này? Có ai vừa có thể phong tình vừa có thể vô tình hơn cậu sao? Chí it, lão tử đi tìm phụ nữ, tiền bạc sòng phẳng, không nhắc đến chuyện yêu đương. Cậu thì cái gì mà muốn tìm một người đồng điệu về tâm hồn? Có phải cậu xem quá nhiều phim thần tượng rồi không? Đồ đàn bà chết tiệt.”

Lục Thịnh “……”

Anh nghiến răng nghiến lợi bỏ lại một cậu: “Chúc cậu sớm ngày kết hôn, tân hôn vui vẻ.” Anh cũng không để ý đến Mạc Khải Hưng đang gào thét bên kia, lập tức cúp máy. 

Ngón tay xoay xoay chiếc bút kí tên, Lục Thịnh thẫn thờ nhớ đến chuyện xảy ra tối hôm qua.

Nếu một ngày trước, có người nói với anh rằng anh có thể chung sống hòa bình dưới một mái nhà suốt một đêm cùng Minh Tiểu Kiều, anh nhất định sẽ không tin.

Bởi vì anh rất rõ mình có bao nhiêu sợ hãi với Minh Tiểu Kiều.

Nhưng vận mệnh đôi khi rất khó đoán trước, khi anh dũng cảm đưa ra quyết định kia, cũng chính là bước đi đầu tiên của anh, mục đích là xóa tan mây đen che phủ cuộc đời anh suốt bao nhiêu lâu này, để có một ngày tìm lại ánh sáng mặt trời.

Khoảnh khắc Minh Tiểu Kiều ghé mặt tới sát mặt anh, anh gần như có thể cảm nhận được hơi thở của cô đang phả lên mặt anh, nóng hầm hập, nhưng lại mang theo nọc độc, khiến cả người anh cảm thấy không yên.

Không tự chủ nhớ tới tối qua, khuôn mặt cô dần dần phóng đại trước mắt anh, chiếc bút trong tay Lục Thịnh rơi xuống mặt bàn, anh vẫn mải mê suy nghĩ không hề phát hiện ra.

Đầu năm nay, không nói đến việc phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ cần có tay nghề trang điểm giỏi thì cũng có thể tỏa sáng như những người vừa mới thẩm mỹ, trừ những người không thích trang điểm, còn ngoài đường đâu đâu cũng đều là mỹ nhân.

Nhưng trang điểm có tốt đến đâu đi nữa, trông vẫn không được tự nhiên, dưới ống kính có độ nét cao, nhìn ở khoảng cách gần, đều sẽ để lộ ra khuyết điểm, thậm chí cả những tì vết nhỏ trên mặt cũng hiển hiện ra hết. 

Làn da của Minh Tiểu Kiều rất đẹp, khiến Lục Thịnh không khỏi nhớ tới những quyển tiểu thuyết kiếm hiệp đọc khi còn nhỏ có miêu tả làn da của những mỹ nữ là: da trắng như tuyết, vô cùng mịn màng.

Quan sát cô ở khoảng cách gần như vậy, vẻ đẹp của cô càng làm lòng người thêm say đắm…

“Ầm.”

Trong phòng truyền đến một tiếng vang lớn, thư ký sửng sốt một chút, nhẹ nhàng gõ cửa, hơi chần chừ hỏi: “Lục tổng, anh có cần giúp gì không ạ?”

Lục Thịnh lãnh đạm trả lời: “Không cần.” 

Trên thực tế, anh đang ảo não ngồi dưới đất, không dám thừa nhận bản thân mình vừa rồi bởi vì quá kinh hãi mà té ngã khỏi ghế.

Anh đen mặt đứng dậy, vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi nghiêm mặt bước tới phòng họp.

Trong lúc họp, anh có chút không tập trung, thẫn thờ không ít lần nhìn về phía điện thoại, đến khi nhìn thấy tin nhắn wechat của Minh Tiểu Kiều, anh như bị điện giật vội vàng đi ra khỏi phòng.

Sau đó, anh cứ ra ra vào vào vào.

Đột nhiên cả phòng họp đều tràn ngập mùi thơm ngọt ngào khiến mấy vị quản lý đều ngơ ngác nhìn nhau.

Giám đốc phòng quản lý thị trường thật cẩn thận trình bày xong báo cáo, cẩn thận chờ nghe chỉ thị tiếp theo của Lục Thịnh.

Chờ cả nửa ngày Lục Thịnh không có phản ứng gì, đến khi anh phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện ra mọi người đang nhìn mình chằm chằm.

Anh làm như không có chuyện gì, tiện tay mở báo cáo, nhìn qua mức tiêu thụ trên thị trường quý này, thuận miệng khen quản lý phòng thị trường vài câu.

Quản lý thở phào nhẹ nhõm, xem ra tâm tình Lục tổng hôm nay không tồi.

Sau khi mọi người báo cáo xong, Lục Thịnh nhìn đồng hồ, không đợi hết giờ, liền đi trước.

Trợ lý bày ra vẻ mặt kinh ngạc. Lục Tổng bọn họ chưa bao giờ thấy Lục tổng đi muộn về sớm, hôm nay nhìn thấy cảnh này, không khỏi thắc mắc quay sang hỏi thư ký: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Thư ký cùng rất buồn bực: “Tôi cũng không biết.” 

Lục Thịnh tan làm sớm, nên tình trạng tắc đường cũng không nghiêm trọng lắm. Anh thuận lợi đến trường học của Minh Tiểu Kiều trước lúc 6 giờ.

Nhận được điện thoại của anh, Minh Tiểu Kiều kinh ngạc nói: “Anh đã tới rồi! Chờ một chút, anh lái xe đến khúc quanh ở cổng phía Đông đi.”

Xung quanh Học viện Điện ảnh bình thường đều có đám chó săn lui tới, không nói đến phóng viên, Minh Tiểu Kiều cũng không muốn mọi người trong trường nhìn thấy cô lên xe Lục Thịnh.

Lục Thịnh biết cách cô làm là đúng nhưng trong lòng lại cảm thấy không vui.

Chuyện hai người họ cứ phải giấu diếm, không cho người khác biết sao?

Nhưng quan hệ của hai người đúng là không nên để người khác nhận ra – kim chủ và minh tinh.

Phụng phịu lái xe đến cửa đông như lời Minh Tiểu Kiều nói, đợi khoảng một lúc, anh nhìn thấy Minh Tiểu Kiều đội mũ đeo kính râm đi tới.

“Hôm nay anh tan làm sớm nhỉ?”

Lục Thịnh hơi chột dạ, nhưng trên mặt vẫn vô cảm, rồi ừ một tiếng.

Thái độ lạnh lùng của Lục Thịnh lại một lần nữa thành công khiến khóe môi Minh Tiểu Kiều đang cong lên dần hạ xuống. Cô tức giận, trừng mắt nhìn anh một cái, dựa vào ghế, không nói gì nữa.

Lục Thịnh lén lút nhìn cô vài lần, trong lòng quýnh lên: Sao cô không nói gì nữa?

Minh Tiểu Kiều ngáp một cái, Lục Thịnh nắm bắt thời cơ, lấy hết dũng khí chủ động hỏi cô: “Hôm nay mệt lắm à?”

“ Không mệt” Minh Tiểu Kiều không để ý nói: “Hiện tại không có hoạt động, mệt thế nào được, chỉ là hơi buồn ngủ.”

Không nói đến trước kia còn là thực tập sinh, cô thường xuyên luyện tập mười mấy tiếng đồng hồ một ngày. Đến sau khi ra mắt, cô cũng không có nhiều thời gian để ngủ nghỉ, chỉ có thể tranh thủ khoảng thời gian trên máy bay hoặc trên xe để chợp mắt ngủ một chút.

Mấy ngày nay an nhàn nghỉ ngơi, ngược lại mệt mỏi tích cóp từ trước đến nay đều bộc phát, khiến cả người cô đều uể oải, bất cứ lúc nào cũng có thể gục xuống ngủ ngay lập tức.

Lục Thịnh đang định mang cô đi ăn nhà hàng, nghe cô nói như vậy, sau khi đi đến giao lộ liền bẻ tay lái quay lại: “Vậy không ăn ở bên ngoài nữa, về nhà ăn.”

Minh Tiểu Kiều ngáp vài cái nữa, nước mắt cũng bắt đầu chảy ra: “Về nhà cũng ăn cơm bên ngoài thôi mà.”

“Cô không thích?”

“Không có, dù sao ăn ở bên ngoài với ở nhà cũng không có gì khác nhau.” Chỉ khác địa điểm thôi.

Cô lười biếng tựa đầu trên ghế, không để ý đến hình hình tượng của bản thân, nói với Lục Thịnh: “Tôi ngủ một chút, đến nơi đánh thức tôi nhé.”

Lục Thịnh nhìn cô nàng không tim không phổi chìm vào giấc ngủ, buồn chán thở dài.

Như thế nào mới có thể khiến Minh Tiểu Kiều yêu mình?

Anh không phải không hiểu, chỉ là mỗi lần nhìn cô đều không nhịn được nghĩ tới mấy thủ đoạn tán gái.

Ngay sau đó Lục Thịnh đưa ra một quyết định, mà quyết định lại khiến Minh Tiểu Kiều suy sụp hoàn toàn.

Tám giờ tối, Minh Tiểu Kiều đứng ở cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng cao lớn trong phòng bếp, yếu ớt hỏi: “Rốt cuộc khi nào anh mới làm xong cơm?”

Lục Thịnh không vội, cầm ipad đang truyền đến âm thanh dạy nấu ăn, không thèm quay đầu lại nhìn cô nói: “Cô ăn chút hoa quả lót dạ đi, tôi xong bây giờ đây.”

Minh Tiểu Kiều ai oán nói:: “Tôi đã ăn một quả táo một quả chuối rồi… Sao tự nhiên anh muốn về nhà nấu cơm thế?” Ăn cơm mua bên ngoài không tốt sao?

Lục Thịnh dừng một chút, đưa lưng về phía cô, động tác trên tay vẫn không dừng, nói: “Cô không phải nói không thích ăn cơm bên ngoài sao? Sau này tôi sẽ làm cơm cho cô ăn.”

Minh Tiểu Kiều sửng sốt một chút, không nghĩ Lục Thịnh sẽ vì mình mà học nấu ăn.

Cho tới bây giờ chưa từng trải qua chuyện này nên Minh Tiểu Kiều không rõ đây là cảm xúc gì, giống như trong lòng bị cảm động mà trở nên mềm mại hơn.

Chưa có một người nào, vì cô mà nguyện ý làm những việc trước nay chưa từng làm.

Nhất thời cô không nói được gì, đứng im tại chỗ.

Lục Thịnh bên kia một mực để ý động tĩnh sau lưng, nghĩ thầm, anh đã làm đến độ này rồi, cô không lập tức nói yêu anh thì ít nhất cũng phải cảm động chứ.

Ngay sau đó, sau lưng anh truyền đến tiếng bước chân, Lục Thịnh theo bản năng dựng thẳng sống lưng.

Minh Tiểu Kiều không che dấu ý cười trong mắt, đứng bên cạnh anh nói: “Thật là một ông chủ tốt nha! Tôi đây có phải nên thưởng cho anh một chút không?”

Lục Thịnh đen mặt xào rau: “Tùy cô.”

Ngay sau đó một đôi môi mềm mại dán lên má trái anh, chỉ nhẹ nhàng lướt qua rồi thôi.

Oanh!

Máu trong người anh dồn ngược hết lên não, anh hốt hoảng nghe Minh Tiểu Kiều ghé tai mình nói: “Cảm ơn anh, ông chủ thân ái.”

Lục Thịnh “…………………”

Xong rồi, muốn nổ tung!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.